• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm ấy, người cô rét run cầm cập, A Man cũng đã chuẩn bị sẵn mền gối cho cô, cái lạnh thấu sương khiến cô co rúm người lại, kêu lên trong sự lạnh buốt, thời tiết mùa hè nhưng cái lạnh giống như mùa đông cắt da cắt thịt cô.

- A Man, lạnh, lạnh quá.

- Tiểu thư, cố lên, em đi tìm thêm chăn cho người

Đinh Hương cùng Xuân Hương, thấy thế chạy vào, thấy cô đang run cầm cập trên giường thì vội vàng đi bẩm báo, cả phủ náo loạn nhanh chóng đi mời đại phu.

Tần lão thái gia cùng Tần lão phu nhân lo lắng không thôi, ngồi trong phòng mà bồn chồn lo lắng, thấy tình hình cô đột ngột chuyển biến xấu, A Man lo lắng không thôi bèn quỳ xuống nói thật toàn bộ mọi chuyện.

- lão thái gia, lão phu nhân, xin người mau chóng cho người gọi An thần y, chỉ sợ độc này chỉ An Thần y có thể cứu mà thôi.

- Ngươi nói cái gì chứ, con bé rốt cuộc trúng loạn độc nào.

- Không phải là độc lão phu nhân, là cổ độc, là bích hoa cổ.

- Ngươi nói là cổ độc Nam Cương, bích hoa cổ.

Tần lão chùn chân, tin tức này giống như là sét đánh ngang tai, bà biết được bích hoa cổ là loại độc như thế nào nhưng bà không nghĩ rằng có kẻ lại độc ác đến nỗi đầu độc bích hoa cổ cho một đứa trẻ như vậy.

- Bích hoa cổ, sao lại là bích hoa cổ được chứ.

- Tổ mẫu, người hiểu biết rộng, người giải thích một chút đi mà - Thái Thanh nhìn biểu muội đang quằn quại trên giường mà đột nhiên sốt ruột.



- Là loại đó sao? Tại sao lại là nó chứ?

Tần Quảng âm trầm, chết lặng, không khí bỗng nhiên lặng hẳn đi, Tần Quảng đột nhiên bước đến bên giường, quấn thật chặt chăn quanh người cô rồi bế cô lên, sai người nhanh chóng mở hồ nước nóng.

- Đến hồ nước nóng, nhanh lên, chuẩn bị hết đồ đạc sang bên đó cho con bé, kẻ nào chậm chễ sau khi xong việc ta sẽ không tha.

Trong lòng Tần Quảng dâng lên một nỗi sợ hãi không thôi, chẳng bởi vì gì khác, chính vì hắn hiểu rõ được độc dược ấy mạnh mẽ thế nào, đau khổ ra sao. Hắn cấp tốc bế cô đang thoi thóp thở dốc trong lồng ngực, trên miệng vẫn liên tục nói chuyện với cô như thể không để cô hôn mê bất tỉnh:

- Yến Nhi, cố lên, ta đưa muội đi ngâm nước nóng, hồi đó ta có gặp muội, muội hồi nhỏ ở tiểu viện nhưng rất đáng yêu, trên tay cầm con diều nhỏ cùng nha hoàn chạy tung tăng trong viện tử. Nụ cười ấy giòn tan, tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt của muội nhưng ta biết khoảng thời gian ấy là vui nhất đối với muội.

- Ha~ha~a~

Tiếng thở của cô càng ngày càng dốc khiến Tần Quảng càng loạn hơn, đến hồ nước nóng nhanh chóng đặt cô xuống làn nước đang còn bốc hơi nghi ngút. Một lúc sau, nhịp thở của cô đều dần, các nha hoàn cũng nhanh chóng chạy đi chạy lại lấy đồ đạc để hầu hạ.

Gia nô trong phủ cũng đã nhanh chóng mời được An Lão tới, An Lão cũng tức tốc cho cô uống một viên thuốc gì đó, khuôn mặt cô lúc này cũng không còn nhăn lại mà dãn ra, chìm dần vào giấc ngủ.

- An Lão, muội ấy còn bao nhiêu thời gian nữa?

Tần Quảng giọng run run hỏi vị thái y đang đứng bên cạnh, ánh mắt sợ hãi ấy giống như chỉ mong ông có thể nói điều gì đó tốt đẹp.

- Nếu chăm sóc tốt, sức khỏe của cô ấy ổn định thì có thể sống tới 25 tuổi, nếu không...

An Lão lắc đầu giống như phá tan niềm hi vọng của Tần Quảng, bước chân anh lạc một nhịp như không tin vào tai mình, chầm chậm quay sang nhìn cô, khuôn mặt chứa đầy nỗi thất vọng rồi trở về phòng.



Thái Thanh thấy vậy cũng chạy theo, vừa đi, anh vừa kể những gì mà mình biết về cái gọi là bích hoa cổ khiến Thái Thanh cũng ngỡ ngàng:

- Bích hoa cổ là cổ độc Nam Cương, nói là kịch độc thì cũng không phải, nhưng nó là loại độc chuyên dùng để cho phụ nữ Nam Cương làm đẹp nên mang tên bích hoa cổ. Bích hoa cổ được gieo từ khi đứa trẻ sinh ra đời, sau khi thành công trên mặt cô gái sẽ xuất hiện 1 bông hoa, qua mỗi năm họ đều cho con gái uống 1 lượng nhỏ thuốc giải độc để có thể mạnh khỏe sống sót.

- Dã man như vậy sao, phụ nữ ở đó họ không phản kháng sao?

- Sao có thể chứ, họ coi những bông hoa nhỏ ấy là biểu tượng cho vẻ đẹp của họ, càng nhiều cánh, càng màu sắc thì càng đẹp, muội biết thánh nữ tộc họ hoa có bao nhiêu cánh không?

Thái Thanh lắc đầu, nhìn về phía Tần Quảng giống như tìm câu trả lời:

- Là 9 cánh hoa, là biểu tượng cho vẻ đẹp vĩnh cửu, biểu tượng cho sắc đẹp họ ví như trời cao ban tặng.

- Vậy không phải nếu biểu muội ở đó sẽ...

Tần Quảng đưa ánh mắt nhìn về xa xăm, bầu trời cao với những ánh sao lấp lánh vây quanh ánh trăng sáng rực giữa đêm rằm, Thái Thanh nghe vậy cũng buông lời thắc mắc:

- Nhưng tại sao biểu muội lại...

- Muội ấy không phải phụ nữ nam cương, sao có thể có thuốc giải, đương nhiên đó là bách độc đối với muội ấy. Nếu như nàng ấy không trúng loại độc ấy, có lẽ cũng vẫn đang tung tăng vui vẻ giống như bao thiếu nữ trên cõi đời này.

- Ý huynh là Xuân Đào tỷ tỷ sao? Không phải tỷ ấy mất do bệnh sao?

Tần Quảng lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mà nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, nỗi lòng dâng lên cảm xúc khó tả, bi ai, buồn tủi, tự trách, ân hận, dẫu vậy cũng đã muộn màng. Thái Thanh như chết lặng khi nghe những điều ấy, cô ấy không thể tưởng tượng được rằng biểu muội của mình đã phải chịu những gì suốt 15 năm qua. Hai người lặng lẽ, mang theo tâm trạng nặng nề mà trở về căn phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK