Vì không còn bao nhiêu tiếng nữa là đến lễ cưới của Tạ Khả Nhi rồi nếu làm to chuyện sẽ khiến mọi việc rắc rối hơn, ông cảm thấy tốt nhất vẫn là để qua hôn lễ đã.
"Ba... "
Giọng nói yếu ớt vang lên, Tạ Hải Khánh giật mình quay sang đỡ con gái ngồi dậy.
"Con tỉnh rồi à, mẹ con đang nấu cháo mang lên cho con đó, chuẩn bị ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp nhé."
Tạ Khả Nhi nhìn xung quanh sau đó hỏi ba cô.
"Chị Khả Linh đâu rồi ạ?"
"Đến mức này con còn quan tâm nó làm gì, cứ kệ nó." Càng nhắc ông càng tức đứa con ngang ngược ấy.
"Ba à... có phải chị có chuyện gì không ưng nên mới như vậy hay không, con không nghĩ là chị ấy tự dưng lại thay đổi như vậy."
Vì lúc nãy cô gào quá lớn nên bây giờ giọng có chút khàn, hầu như chỉ nói ra hơi mà thôi.
"Khả Linh nó rất thẳng thắn, đó giờ có gì không vừa ý nó sẽ nói ra ngay, ba không nghĩ là nó có thể để bụng được đâu." Tạ Hải Khánh vừa nói vừa xoa đầu Tạ Khả Nhi.
Cô cũng thấy như vậy, mỗi lần chị cô khó chịu hay bất kể chuyện gì chị không hài lòng, chị đều sẽ nói ra luôn, nhưng cô vẫn không biết tại sao chị cô lại thấy cô gai mắt tới mức như thế. Ngày xưa lúc mới có khoảng cách thì còn đỡ, giờ hễ cả hai nói một hai câu qua lại là chị ấy lại thái độ rất tức giận.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể tìm ra nguyên nhân, bất chợt nhớ ra bóng dáng ai đó lúc chiều. Tạ Khả Linh quay bặt sang hỏi Tạ Hải Khánh.
"Ba, ba... có phải lúc chiều Vũ Khải Kiệt tới đây hay không ạ?"
Cô chỉ muốn khẳng định lại, đó có phải ảo giác hay không, với cả anh tới đây không lẽ là có chuyện gì?
"Đúng vậy, lúc Vũ Khải Kiệt bế con lên phòng, trợ lí cậu ta có nói rằng Vũ Khải Kiệt muốn dẫn con đi lựa nhẫn cưới, vì hôm bữa có chị con chen vào nên cậu ta cũng quên mất mà về luôn, nay có thời gian sang thì thấy cảnh như vậy."
Vũ Hải Khánh thở dài.
"Có lẽ gia đình bên đó cũng biết chuyện này rồi."
...
Gia đình nhà họ Vũ lúc này nhôn nhao cả lên, vì bận chuẩn bị hôn lễ vừa lo lắng cho Tạ Khả Nhi.
"Cái gì, có người chị nào mà làm vậy với em gái chứ?" Vũ Khải Anh bức xúc, anh ghét những con người phụ nữ độc ác.
Vũ Khải Minh cũng bức xúc nói:"Ôi thật may làm sao, chứ nếu không lại có Tô Dạ Lệ thứ hai trong căn nhà này thì mệt mỏi nhân đôi à."
Vũ Khải Huy cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Má con điên thiệt chứ, nếu anh hai không tới kịp chắc cô ta giết chết em mình rồi không chừng ấy."
"Các con cứ bình tĩnh đi, dù gì cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, ông Tạ Hải Khánh sau chuyện này chắc cũng có đề phòng, ráng rước Khả Nhi về càng nhanh càng tốt, còn vấn đề về Tạ Khả Linh, Khải Anh cho người theo dõi giúp mẹ, ít nhất chúng ta cũng nên phòng trước các vấn đề sau này." Tuệ Ngọc Lan nghiêm túc nhắc nhở.
"Con biết rồi ạ, còn anh hai, 5 tiếng nữa rước dâu rồi đó, anh không tính ngủ một chút hả?" Vũ Khải Minh trả lời mẹ xong thì quay sang hỏi Vũ Khải Kiệt.
Vũ Khải kiệt lắc đầu, cầm xe đồ chơi bên cạnh lăn qua lăn lại:"Kiệt không buồn ngủ, Kiệt đợi rước Nhi Nhi về."
Cả nhà lúc này cười oà lên, cảm thấy Vũ Khải Kiệt có vẻ rất mê Tạ Khả Nhi. Xong ai nấy cũng về phòng mình ngủ một giấc, chỉ còn Vũ Khải Kiệt ngồi bên chiếc xe đồ chơi.
Ngón tay không nhanh không chậm mà gõ gõ vào đầu xe như đang tính toán chờ đợi điều gì. Tiếng điện thoại vang lên, Vũ Khải Kiệt di chuyển ngón tay thon dài rút điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy tên Minh Triệu, Vũ Khải Kiệt liền bấm nghe máy.
"Thưa cậu chủ, hai chiếc nhẫn cưới cậu đặt chiều nay đã có rồi ạ." Minh Triệu vừa lái xe vừa trả lời.
"Tốt, những gì tôi dặn làm trên chiếc nhẫn, cũng có chứ?" Vũ Khải Kiệt lúc này nghe điện thoại, ngón tay vẫn gõ gõ vào đầu xe đồ chơi.
"Dạ đã có ạ, mọi thứ hoàn hảo theo ý cậu chủ hết ạ."
"Vậy được rồi, mang tới đây cho tôi."
"Vâng ạ."
Vũ Khải Kiệt lúc này đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc, còn có sự lo âu, thật may mắn khi lúc chiều anh tới đúng lúc, tính đẫn Khả Nhi đi lựa nhẫn cưới thì lại gặp cảnh vợ tương lai bị hành hạ, anh tức đến không chịu được, nhưng vì còn giả ngốc nên Vũ Khải Kiệt cũng không thể làm gì tên đàn bà ác độc kia.
"Thằng chó, mày buông tao ra." Tạ Khả Linh hét lớn, gương mặt vì đau mà méo xềnh xệch.
Vũ Khải Kiệt tức điên người, tay anh vì gồng giữ lấy tay Tạ Khả Linh mà cũng nổi gân xanh. Bỗng thấy bóng dáng Tạ Hải Khánh đang đi lên từ đằng sau, Vũ Khải Kiệt liền buông tay chạy đến bên vợ tương lai.
"Nhi Nhi, Nhi Nhi mau tỉnh lại đi, có Kiệt Kiệt ở đây."
Tạ Hải Khánh bị chú ý bởi cảnh đằng trước, thấy đứa con gái út nằm bất động liền chạy lên hỏi.
"Rột cuộc là có chuyện gì?"
Minh Triệu lúc này bước lên thay Vũ Khải Kiệt lên tiếng.
"Ông Tạ, nếu hôm nay chúng tôi không vô tình mà tới, có khi nào con gái cả của ông đã giết chết em mình trong sát ngày trong đại như vậy hay không?"
"Cái gì?" Tạ Hải Khánh không tin được liền nhìn sang Tạ Khả Linh.
"Con... con không có, hắn nói láo, tại con Khả Nhi khinh con, con nói nó không trả lời, nên chỉ muốn dạy nó biết trên biết dưới thôi." xong cô ta liền quay sang Minh Triệu chửi bới.
"Làm gì có chết chóc con mẹ gì ở đây, mắc quá thì bị ngất, cái loại chó theo chủ như mày thì biết cái đếch gì, khéo con Khả Nhi cũng biết tụi mày tới nên chỉ diễn thì có." Tạ Khả Linh không biết sợ ung dung khoanh tay trước ngực.
Minh Triệu nắm chặt nắm đấm, nếu ở đây không phải nhà cô ta thì chắc chắn anh sẽ đấm một phát sịt máu mũi nhé, ở đó mà thái độ. Với sự nhẫn nhịn thượng thừa của Minh Triệu, liền nhìn xung quanh rồi nói với Tạ Hải Khánh.
"Nếu ông vẫn không tin con gái cưng của ông làm chuyện như vậy, chi bằng check camera đi."
Lời nói khỏi miệng Minh Triệu vừa dứt, Tạ Khả Linh đã run cầm cập, liền lắp ba lắm bắp.
"Cần.. cần gì, lời tôi nói là thật..."
Mẹ kiếp, nếu không vì quá nông nổi cô ta đã nhớ tới vụ camera rồi, lần trước vì cái camera mà cô bị lộ việc đánh Tạ Khả Nhi.
Tạ Khả Linh vội vàng ôm cánh tay Tạ Hải Khánh
"Ba, Ba tin con đi..."
Tạ Hải Khánh lúc này không nói nhiều nữa, lời Minh Triệu nói ông nửa tin nửa ngờ, Tạ Hải Khánh hất cánh tay của Tạ Khả Linh ra rồi cùng Vũ Khải Kiệt bế Tạ Khả Nhi lên phòng.
Tạ Khả Linh thấy cảnh trước mắt nghiến răng ken két, Minh Triệu thấy vậy liền vỗ tay cười sau đó buông lời khiêu khích.
"Hahahaha, đến bố cô còn không tin cô thì chứng tỏ ông ta cũng biết cô là loại người gì rồi."
Tạ Khả Linh tháo chiếc giày cao gót liền xông tới Minh Triệu.
Minh Triệu là trợ lí cũng là một vệ sĩ của Vũ Khải Kiệt, làm sao mà mấy trò mèo này có thể qua mắt được anh.
Minh Triệu xoay người bẻ cánh tay của Tạ Khả Linh một cái, chiếc giày cao gót rơi xuống bể bơi. Minh Triệu không nói nhiều nữa hất cô ta ra rồi đi lên với Vũ Khải Kiệt.