Còn 17 tiếng đồng hồ nữa là chuẩn bị đến lễ cưới của Tạ Khả Nhi và Vũ Khải Kiệt. Váy cưới cũng đã chọn xong, nhà cũng đang trang trí sắp xong. Mặc dù đã cố gắng bình tĩnh nhưng Tạ Khả Nhi không thể ở yên một chỗ
Phóng lao thì phải theo lao thôi, hít một hơi, đi xuống dưới, căn nhà tràn ngập bong bóng từ trong ra ngoài, cả dàn hoa baby xanh được làm thành lối đi ra ngoài sân.
Cô bước xuống đắm chìm vào suy nghĩ khi nắm tay người đó bước từng bậc cầu thang... cô mong sẽ được lãng mạn như cô mong muốn. Mặc dù biết anh ấy sẽ chỉ như con nít mà thôi, nhưng không sao cả, ai chả có quyền hi vọng.
Tạ Hải Khánh trong phòng bước ra, ông gạt hết công việc ở công ty để ở nhà chông chừng người làm để chuẩn bị chu đáo cho buổi hôn lễ này, thấy đứa con gái đang nhìn xung quanh, ông nhẹ nhàng đi tới hỏi.
"Con gái, con có thích không?"
"Rất thích ạ, thật sự rất đẹp."
"Con chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Con..." Tạ Khả Nhi mặc dù luôn bảo lí trí là bình tĩnh sẽ ổn thôi, nhưng trong lòng cô thì vẫn chưa có sự sẵn sàng một trăm phần trăm.
"Khả Nhi, ba xin lỗi, nếu như không vướng bận công ty, dù có là hôn ước được định sẵn ba vẫn sẽ huỷ bỏ cho bằng được, nhưng con thấy đó, công ty nhà chúng ta đang trên đà phát triển, cũng nhờ tập đoàn nhà bên đó, nếu làm họ mích lòng chắn chắn chúng ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng."
Tạ Hải Khánh cúi mặt thở dài.
Tạ Khả Nhi hiểu chứ chắn chắn là cô sẽ không ích kỉ mà chỉ nghĩ cho bản thân mình, cô phải nghĩ cho gia đình và cho công ty nữa.
"Con không sao cả ba, chỉ là... con hơi run thôi ạ."
Tạ Khả Nhi nói để yên lòng Tạ Hải Khánh.
"Ba cảm ơn con, chỉ có con là hiểu chuyện."
Tạ Hải Khánh vỗ vỗ vào vai Tạ Khả Nhi sau đó đi giám sát người làm tiếp, ông muốn hỗn lễ này phải thật đặc biệt.
Sau đó khoảng vài phút thì thấy bóng dáng Tạ Khả Linh cô ta mới đi chơi về, vì là đi qua đêm và còn uống rượu khá nhiều nên nhìn có vẻ khá luộm thuộm, bước vào nhà Tạ Khả Linh nhăn nhó.
"Chỉ là cưới một thằng ngốc thôi mà? Cũng tổ chức rềnh rang vậy làm gì, cầu hôn thì cầu hôn nhẫn nhựa, cũng có giá trị con mẹ gì đâu, phiền phức."
Tạ Khả Nhi không dám nói gì, sợ chọc điên chị cô lên thì lại có chuyện, cô chỉ ngồi làm việc của mình.
Nhưng có vẻ điều này lại càng chọc giận chị ta cho rằng Tạ Khả Nhi khinh thường mình, tiện tay với ly nước lọc gần đó rồi hất vào mặt Tạ Khả Nhi.
Tạ Khả Nhi hoảng hồn, vội lau mặt rồi ngước lên hỏi chị.
"Em đâu có làm gì chị đâu ạ, sao chị lại làm vậy?"
"Mày đang khinh thường tao?"
Tạ Khả Linh chỉ tay vào mặt Tạ Khả Nhi.
"Em không có."
Tạ Khả Nhi lúc này vừa chỉnh lại quần áo vừa trả lời.
"Mày còn cãi à."
Vậy là Tạ Khả Linh nắm tóc của Tạ Khả Nhi sau đó lôi sang hồ bơi trước nhà.
"Chị, em đau đó, chị thả em ra."
"Thả hả, còn lâu."
Tạ Khả Linh càng dùng sức kéo tóc của Tạ Khả Nhi hơn nữa, sau đó Tạ Khả Linh đẩy người của Tạ Khả Nhi gần thành hồ bơi, liên tục nhấn đầu của Tạ Khả Nhi xuống nước.
"Cứu, cứu, ba... ơi ... cứu... con."
Lời kêu cứu của Tạ Khả Nhi dường như vô vọng, căn biệt thự thì rộng, tất cả người làm hay người chuẩn bị cho lễ cưới đều đang làm ở đằng sau nhà. Dù cho có kêu to thì phải kĩ lắm mới nghe được.
"Mày kêu đi, mày kêu đi, được thì mày chết trong ngày cưới cùa mày thì tao càng vui hahahaha."
Không biết là do chưa tỉnh rượu hay sao mà Tạ Khả Linh như một người điên liên tục hành hạ Tạ Khải Nhi.
Lúc này đây Tạ Khả Nhi sặc sụa trong nước, cô đau, đau lắm, đau từ thể xác cho tới trái tim, đau lòng vì chị ruột của cô đối xử với cô như vậy.
Ấy vậy mà ông trời đã giúp đỡ cô, một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt kéo Tạ Khả Linh đứng lên, người con trai đó ra sức bóp như muốn bẻ gãy tay của Tạ Khả Linh, cô ta chỉ biết la oai oái.
"aaaaa... Thằng chó này, mày buông tao ra."
Đúng vậy, không ai khác chính là Vũ Khải Kiệt.
Tạ Khả Nhi lúc này, cô gắng hít thở không khí, dường như đã kiệt sức, cô ngã người nằm lên bãi cỏ, nhìn người bên trên, với gương mặt đó, thái độ đó, cách hành xử đó, nhìn anh ấy, như một người con trai bình thường.
Có phải là do cô đang ở giữa sự sống và cái chết nên cảm thấy mơ hồ hay không, anh ta chẳng khờ tới mức mà giả ngốc đấy chứ, thấy không có lí do gì để làm vậy, mà cũng có thể là có lí do nhưng cô lại không hề biết.
Tạ Khả Nhi thấm mệt, ánh mắt lim dim chìm vào hôn mê.
...
Ngay tại lúc này Tạ Hải Khánh như phát tiết, thấy cảnh con gái hôn mê trước mặt, thật sự ông đã quá sơ ý, nếu không có đoạn camera chiếu lại, ông chắc cũng không nghĩ Tạ Khả Linh sẽ dám làm như vậy với em gái mình.