Đúng Thành Sai
Chỉ còn một ngày nữa là tới lễ cưới, mặc dù là cưới theo hôn ước đã được định sẵn mà còn cưới thay chị cô nữa nhưng trong lòng Tạ Khả Nhi cực kì rối bời còn có một chút nôn nao nữa, người con trai đó, mặc dù anh ta bị ngốc, nhưng lại làm cô nhớ hoài đi á.
Cô không rõ đó có phải sự mê muội về vẻ bề ngoài hay không, nhưng cô cũng thấy anh ta bị như vậy cũng thật sự đáng thương, cô thấy tiếc cho tương lai của anh nữa, anh ấy có một tương lai sáng lạn như vậy mà lại...
cốc cốc cốc.
Tạ Khả Nhi đang nằm nghĩ linh tinh thì bên ngoài có tiếng gọi.
"Cô chủ, cơm đã chuẩn bị xong, ông bà chủ và cô chủ Khả Linh đang đợi ạ."
"Dạ con nghe rồi ạ, con xuống liền."
Tạ Khả Nhi đang bước xuống cầu thang thì nghe giọng nói của chị gái vang lên.
"Ba, cái tên ngốc kia mà lại cầu hôn con Khả Nhi bằng nhẫn nhựa, chẳng xem ra thể thống gì, chứng tỏ gia đình bên đó coi con Khả Nhi chỉ xứng đáng như vậy haha."
"Sao con lại biết?" Văn Khả Yến hỏi.
"Thì con tận mắt chứng kiến chứ sao nữa ạ, hôm qua lúc bố mẹ bận việc ở công ty, hắn ta tới nhà cầu hôn con Khả Nhi, mà nó đi học, hại con bị phá giấc ngủ." Tạ Khả Linh ấm ức nói tiếp:"Thằng ngốc đó còn chửi con là đồ ác độc đó, ba mẹ mau đòi lại công bằng cho con."
"Con không làm gì cậu ta thì sao cậu ta nói con như vậy, cậu ta ngốc như con nít chứ có bị gì đâu mà gặp người là gây sự." Tạ Hải Khánh không nhìn lên mà chỉ vừa ăn vừa nói.
"Sao ba chưa bao giờ bênh con?" Tạ Khả Linh chỉ tay vào bản thân hỏi lại.
Tạ Hải Khánh lúc này đặt bát cơm xuống nhìn vào mắt đứa con gái mà trả lời:"Con thử hỏi bản thân xem nếu con đúng thì ba có bênh con không? Con phải tự biết là con sai, lại còn không nhớ nhà mình có camera sao, đã vậy còn đánh em con, giờ than thở làm gì?"
Lời nói Tạ Hải Khánh vừa thốt ra khỏi miệng thì chiếc bát của Tạ Khả Linh bị cô ta đập tan tành. Tạ Hải Khánh thật sự chịu hết nổi cái sự ương bướng này rồi, chỉ tay vào mặt Tạ Khả Linh quát.
"Con mất dạy, tụi tao chiều mày quá rồi mày đâm hư, muốn phá nát cái nhà này đúng không?"
Văn Khả Yến thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ liền chạy ra khuyên nhủ Tạ Khả Linh:"Con, con à, bình tĩnh từ từ nói được không, mẹ thương mẹ thương nha."
"Bà mặc kệ nó, ngồi xuống chỗ của mình ngay cho tôi, một đứa con gái không biết suy nghĩ, luôn làm sai mà còn đòi người khác bênh vực bảo vệ hay sao? Không được thì đập phá đồ đạc, xem còn thể thống gì hay không, không làm ra được đồng nào mà chỉ có phá hoại là giỏi." Tạ Hải Khánh ra lệnh cho Văn Khả Yến về lại chỗ rồi quay sang giáo huấn Tạ Khả Linh.
Tạ Khả Linh lúc này không một giọt nước mắt, cô ta biết có khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì, mặt lạnh băng quay sang nói với Tạ Hải Khánh một câu duy nhất.
"Đối với ba, con có đúng cũng chỉ thành sai mà thôi."
Nói xong Tạ Khả Linh đi liền lên trên lầu, lúc này Tạ Khả Nhi cũng đứng ngay bậc cầu thang, khi đi qua Tạ Khả Linh nói bên tai cô rằng.
"Mày cứ đợi đi và cũng ráng hạnh phúc nhất có thể. Nhưng rất nhanh thôi, tao sẽ không cho mày cảm nhận được điều đó nữa."
Xong Tạ Khả Linh huých vai cô một cái rồi đi lên. Tạ Khả Nhi đứng đơ người một lúc, rốt cuộc đến bây giờ cô vẫn không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, Tạ Khả Nhi cũng nghĩ rằng chị nóng giận nên mới nói như vậy, cô bước xuống dưới ngồi vào bàn.
Vì cuộc trò chuyện lúc nãy cô thấy đã đủ căng thẳng rồi, cô không muốn nói thêm gì nữa, chỉ ngồi lẳng lặng cùng ba mẹ ăn cơm.
Ăn cơm xong cô đi lên phòng của Tạ Khả Linh, phân vân một hồi Tạ Khả Nhi cũng quyết định gõ cửa.
"Ai vậy?"
"..."
Tiếp tục là tiếng gõ cửa
"Ai?'
"..."
Tạ Khả Nhi đang tính gõ thêm một lần nữa thì cánh cửa mở ra.
"Mày lên đây làm gì?"
"Em với chị nói chuyện một chút được không ạ?"
"Tao không có gì để nói với mày."
Tạ Khả Linh định đóng cửa thì Tạ Khả Nhi đã nhanh tay giữ lại.
"Xin chị, 10 phút thôi."
Tạ Khả Linh nghe vậy thì miễn cưỡng để cửa đó rồi đi vào giường ngồi.
"Nói lẹ dùm tao cái, nhìn cái mặt mày ngứa hết cả mắt."
"Sắp rồi em sẽ không còn ở nhà nữa, chị sẽ thoải mái hơn." Tạ Khả Nhi đáp lời.
"Biến mất luôn thì càng tốt." Tạ Khả Linh tay cầm điện thoại không thèm ngẩng đầu lên.
Tạ Khả Nhi lúc này không nói gì, chỉ cúi gầm mặt sau đó hít một hơi nói tiếp.
"Chị ạ, không biết em có làm gì sai hay không, chị nói với em em sẽ sửa ạ, chị đừng vì vậy mà làm ba mẹ buồn."
Tạ Khả Linh nghe câu này xong thì bỏ điện thoại xuống, khinh bỉ vỗ tay bôm bốp.
"Ha, mày diễn hay lắm, cũng vì cái ngây thơ hay nghĩ cho người khác mà mày đang diễn đó đã lấy lòng được ba mẹ, chứ còn diễn trước mặt tao á? Mơ đi nhé."
"Ngày xưa mình rất vui vẻ mà ạ, sao chị lại như thế, dù gì em cũng sắp lấy chồng rồi, chị có thể vì em một chút mà cùng vui vẻ với gia đình những ngày này không ạ." Tạ Khả Nhi nhìn thẳng mặt chị mình mà nói.
Tạ Khả Linh đứng dậy vừa nói vừa lấy ngón tay đẩy trán của Tạ Khả Nhi.
"Mày thì biết con mẹ gì, mày luôn được sống trong sự đùm bọc và yêu thương, mày không phải là tao, mày cũng sẽ không bao giờ hiểu được tao, tao như ngày hôm nay, một phần là vì mày đấy, con chó ạ."
"Chị..."
Không để Tạ Khả Nhi nói tiếp Tạ Khả Linh đã đuổi.
"Cút... cút ngay cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày một giây phút nào nữa, cút."
Tạ Khả Nhi chạy vội ra khỏi phòng rồi về phòng mình, cố gắng bịt miệng lại và cắn vào tay để không phát ra những tiếng khóc đau lòng.