Cầu Hôn
Đến cửa hàng trang sức đá quý, người đàn ông to cao vạm vỡ, thần thái không ai sánh bằng, bước vào xem qua một lượt, khẽ nhìn trúng một chiếc nhẫn kim cương siêu sáng. Thanh toán xong anh liền nói với trợ lí.
"Ở gần đây có cửa hàng đồ chơi nào không?"
"Thưa cậu chủ, có một tiệm đồ chơi lớn ở cuối đường thành phố ạ." Minh Triệu trả lời.
"Chở tôi tới đó."Lông mày người đàn ông dương lên như có tính toán điều gì.
"Vâng ạ, nhưng cậu chủ, khi nào cậu tính lật bài ngửa, cô chủ tương lai tôi đã tìm hiểu, đầu óc cũng không phải bình thường, nếu để cố ấy phát hiện ra... "
Chưa để Minh Triệu nói hết Vũ Khải Kiệt đã trở lời một cách dứt khoát:"Không sao, nếu là cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn, là Tạ Khải Linh mới đáng lo."
"Vâng ạ, chỉ là bao năm nay đi theo cậu chủ, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra như vậy, tôi cũng rất lo cho cậu."
"Cậu cứ làm theo mọi chuyện tôi dặn là được, à mà khi nào Tô Dạ Lệ bà ta sẽ từ bên nội về?"
"Dạ sẽ tuần sau bà ta sẽ về."
"Còn mẹ tôi?"
"Dạ khi Phu nhân đi có dặn là đúng 15 ngày sẽ về tức là còn 2 ngày nữa sẽ cùng cậu Khải Huy về nước ạ." Minh Triệu giải đáp chi tiết.
"Tốt, chuẩn bị lễ cưới cho thật hoành tráng trong ba ngày nữa giúp tôi, à mà nhớ chuẩn bị dàn hoa baby xanh cho tôi nhé, cô ấy thích hoa đó." Nói xong bất giác khoé miệng như có như không mà cong lên.
"..."
Ting... Tong, Ting... Tong.
Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, Tạ Khả Linh đang nằm ngủ mà tức điên không chịu được.
"Người đâu hết không biết ra mở cửa à, tôi đuổi hết đi bây giờ."
Nhưng tiếng chuông vẫn chưa dứt, Tạ Khả Linh ức chế thầm nghĩ sẽ đuổi hết cái bọn lười làm này.
Mở cửa ra trước mặt cô ta là nam thần nào đây, chưa kịp chỉnh đốn lại mọi thứ thì tên trợ lí trước mặt đã nói trước.
"Đại thiếu gia chúng tôi muốn gặp tiểu thư Tạ Khả Nhi ạ."
Vẫn chưa định hình lại được Tạ Khả Linh bất giác hỏi:"Gì cơ? Đại Thiếu Gia nào ấy nhỉ?"
Minh Triệu nhíu mày cảm thấy người phụ nữ này như người nhà quê vậy đại thiếu gia Khải Kiệt mà còn không biết, hèn gì số không được làm vợ cậu chủ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Minh Triệu vẫn trả lời.
"Vũ Khải Kiệt, chính là Đại thiếu gia của chúng tôi ạ."
Tạ Khả Linh ngơ người, thật sự thì cô lần đầu tiên thấy người này, sắc vóc ngời ngợi, phải gọi là siêu phẩm, bạn trai cô ta chắc chỉ được xách dép thôi, có khi xách dép cũng không có cơ hội ấy. Nhưng nhớ lại thì cũng chẳng phải một tên ngốc thôi sao? Tạ Khả Linh khẽ cười khinh bỉ.
"Còn ba ngày nữa mới tổ chức hôn lễ, sao không giữ đại thiếu gia ngốc của các anh ở nhà, qua đây mà phá rối giấc ngủ của tôi vậy?"
"Cô... " Minh Triệu rất ghét ai gọi cậu chủ là ngốc, đang tính chửi cho ả ta một trận vì xấc xược thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng.
"Nhi Nhi của Kiệt Kiệt đâu, kêu Nhi Nhi ra gặp Kiệt Kiệt, kêu Nhi Nhi ra gặp Kiệt Kiệt huhuhuhuhu."
Tiếng khóc chói tai làm Tạ Khả Linh phải cau có bịt tai lại rồi chửi cho tên trước mặt một trận.
"Thằng điên, mày điên thì mày về nhà mày mà phá, đừng có qua đây phá nhà tao, Nhi Nhi Kiệt Kiệt cái của nợ, cút ngay cho bà mày."
Tạ Khả Linh đang định đóng cửa thì Tạ Khả Nhi vừa đi học thêm về, hôm nay cô chạy xe đạp điện đi học mà ai dè lúc về trời nắng quá chừng đi, hại cô bây giờ mồ hôi nhớp nháp, má thì đỏ ửng, tóc được cột đuôi ngựa cũng vì gió mà rối tung lên.
"Kiệt Kiệt, anh tới đây làm gì vậy? Không phải nói ba ngày nữa mình sẽ kết hôn sao?" Tạ Khả Nhi vừa xuống xe đã hỏi ngay người trước mặt.
"Khải Anh và Khải Minh bảo Kiệt Kiệt phải cầu hôn trước khi cưới, nên Kiệt Kiệt đi mua nhẫn để cầu hôn vợ."
Tạ Khả Linh nghe vậy thì cũng đứng xem cảnh cầu hôn này, dù gì cũng là đại thiếu gia, nhẫn cưới chắc cũng phải kim cương hột soàng đặc biệt chứ.
Tạ Khả Nhi thấy vậy liền nói:"Cầu hôn gì chứ, cái đó cũng không cần thiết lắm đâu, dù gì chúng ta cũng thành vợ chồng mà."
"Không được, Kiệt Kiệt phải cầu hôn Nhi Nhi."
Nói xong Tạ Khải Kiệt lấy trong túi quần ra một vật gì đó rồi nắm tay Tạ Khả Nhi:"Nhi Nhi đồng ý làm vợ Kiệt Kiệt nha."
Thấy cảnh trước mắt mặc dù ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng anh là người đầu tiên của cô, cảm giác được cầu hôn Tạ Khả Nhi cũng rất cảm động.
Tạ Khả Nhi mỉm cười:"Em đồng ý."
Chiếc nhẫn vừa được trao tới tay Tạ Khả Nhi thì có ai kia bật cười thật lớn.
"Hahahaha, không phải chứ, mặc dù là ngốc nhưng cũng là đại thiếu gia có gia thế lớn nhất của thành phố S, vậy mà lại đi cầu hôn bằng chiếc nhẫn đồ chơi sao?" Tạ Khả Linh ôm bụng cười châm biếm rồi nói thêm.
"Thật hên tôi không đồng ý lấy thằng ngốc như anh, không thì mang nhục biết bao nhiêu cho đủ chứ."
Tạ Khả Nhi thấy vậy liền lại gần Tạ Khả Linh kéo vào trong nhà rồi quay ra nói với Vũ Khải Kiệt.
"Kiệt Kiệt, anh mau về nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn, ba ngày sau em sẽ về nhà chơi cùng anh."
Vũ Khải Kiệt vui vẻ vẫy tay:"Được, Kiệt Kiệt về đây, Nhi Nhi cẩn thận đừng để bà chị độc ác bắt nạt nhé."
Nói xong Vũ Khả Kiệt lên xe rồi lao vun vút, Tạ Khả Linh bị Tạ Khả Nhi kéo vào nhà tức không thể làm được gì tên kia chỉ biết chửi:"Thằng chó, mày kêu ai độc ác, thằng ngốc như mày mà cũng đòi phán xét tao sao."
Tạ Khả Linh vì khó chịu mà hất tay Tạ Khả Nhi ra:"Mày hay lắm, nó chửi chị mày như vậy mà mày không lên tiếng bênh tao."
"Chị à, nhịn một câu đi mà."
Một cái tát vào mặt Tạ Khả Nhi:"Tại sao tao phải nhịn? Con này không phải là bố mẹ cũng không phải là mày, tao thà có chết cũng không muốn nhịn bố con thằng nào, mày ngu lắm, mày đừng có nói chuyện với tao."
Tạ Khả Linh bước lên trên lầu, để lại Tạ Khả Nhi ôm mặt ngồi một góc mà khóc... và một nơi nào đó trong ngôi nhà, cũng có một người phụ nữ đứng sau cánh cửa lặng lẽ rơi giọt nước mắt, giọt nước mắt đấy không biết xuất phát từ sự ganh ghét, đố kị, hay yêu thương...
"Tao ghét mày..."