"Thư ký Bộ trưởng, em có thể toàn quyền kiểm soát tôi như mong muốn."
"..."
Miệng Hà Tiểu Vãn như dính phải keo, cứ như vậy nhìn anh không thốt được nửa lời.
"Bộ trưởng Cố, tôi biết anh là người có quyền, nhưng chuyện này... không phải trong một lời nói có thể quyết định được..."
Anh càng lúc càng khó đoán, sao có thể hào phóng ban cho cô trọng trách này chứ? Một cô gái hai mươi ba tuổi thì có thể làm gì đây?
Cố An Tước hình như nhìn thấu sự lo lắng trên nét mặt cô, anh nhếch môi, âm điệu đều đều.
"Em sẽ làm tốt thôi."
Cũng chính lúc này, từ phòng Hội nghị phía sau truyền đến tiếng gọi, cả hai người cùng nhìn ra hướng đó, chỉ thấy Nghệ Lâm cùng với nhà Ngoại giao người Pháp, theo sau còn có một nhóm người tùy tùng đều đi về phía này.
Dù không phải lần đầu tiếp xúc với các nhân vật lớn, nhưng hôm nay lại bị anh gán cho trọng trách thư ký Bộ trưởng, đây chẳng khác nào đang đối mặt với cả một đất nước. Đã vậy còn không đơn thuần là cùng họ uống rượu trò chuyện, mà lần này là nói chuyện về cả một vận mệnh quốc gia.
Hà Tiểu Vãn siết chặt tay, cảm giác khí huyết không thông.
Cố An Tước đã tiến lên trước một bước, âm điệu trầm trầm bắt đầu chào hỏi.
"Ngài có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Bây giờ mới gần chín giờ sáng, ở nước Pháp có thói quen dùng bữa sáng muộn hơn người Châu Á, thế nên chỉ thấy người đàn ông đó cười cười, cũng nhiệt tình bắt tay với anh.
"Nếu ngài Cố không bận gì thì có thể cùng tôi dùng bữa sáng trước chứ nhỉ?"
Hà Tiểu Vãn đứng sau lưng anh, cô rất muốn rời khỏi đây ngay lúc này.
Cố An Tước không vội trả lời mà ngoảnh mặt nhìn cô ở phía sau. Như cười như không hỏi.
"Sáng nay tôi có lịch trình như nào vậy thư ký Hà?"
"..."
Cô vội ngẩng đầu, ánh mắt long lanh xao động nhìn anh, thiếu nữ khẽ lắc đầu tỏ ý vô tội, nhưng người đàn ông cứ như cốt thép vô tri. Còn bày bộ dáng đợi cô báo cáo.
Hết cách, Hà Tiểu Vãn đành vung tay ra dấu hiệu cho Nghệ Lâm nãy giờ đứng phía sau.
"Anh Lâm..."
"Thư ký Hà, của cô đây!"
Hà Tiểu Vãn còn chưa nói xong, chẳng biết Nghệ Lâm đã chuẩn bị từ bao giờ đặt vào tay cô một chiếc ipad còn đang sáng đèn.
Hà Tiểu Vãn ngu người luôn.
Màn hình chính là lịch trình trong vòng ba ngày tới của anh, còn ngày hôm nay thì để trống.
Cô cắn răng, Cố An Tước anh giỏi lắm!
"Thư ký Hà?" Cố An Tước lại trầm giọng gọi cô.
Hà Tiểu Vãn biết mình không thể thoát, thầm hít một hơi lấy lại tinh thần. Lúc ngẩng mặt lên đã khôi phục vẻ mặt rạng rỡ, nở nụ cười tiêu chuẩn.
Cô thành thục sử dụng tiếng Pháp không một chút va vấp nào.
"Ngài Qulies thân mến! Chúng tôi đã sắp xếp một nhà hàng cho hai người, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ ạ!"
Nhà Ngoại giao người Pháp cuối cùng cũng bật cười thoải mái, cái bắt tay kia rất nhiệt tình, Hà Tiểu Vãn còn lén nhìn thấy nửa gương mặt Cố An Tước đang vô cùng hài lòng.
Ngay cả Nghệ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Cố An Tước tiễn người rời đi, nét mặt Hà Tiểu Vãn lập tức đanh lại, vung tay lên cao ném chiếc ipad ra phía sau, còn không thèm quan tâm Nghệ Lâm có đỡ được hay không.
Còn Nghệ Lâm ở phía sau, anh trố tròn mắt hoảng loạn nhìn thứ đồ kia rơi xuống, cũng may là anh né được.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô đã cách xa một đoạn thì không khỏi méo mặt.
Tiểu tổ tông này cực kỳ nóng tính!
...
Nhà hàng ẩm thực Pháp năm sao nằm ở phía Đông, tọa lạc giữa lòng thành phố Nam Dương xa hoa tráng lệ.
Trực thăng nhẹ nhàng đáp xuống, Hà Tiểu Vãn không dám chậm trễ, chiếc guốc nhọn cứ như vậy gõ cồm cộp trên nền đất.
Khác với dáng vẻ vội vàng của cô, Cố An Tước rất ung dung thả bộ, nhàn nhã đút tay túi quần. Đột nhiên anh bước lùi lại, ghé tai cô nói nhỏ.
"Thư ký Hà thật nhạy việc, nhanh như thế đã thích ứng được rồi."
"Tôi không sợ anh mất mặt, tôi sợ Hà gia mất mặt!" Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn anh.
Người đàn ông tiếp tục ngả ngớn cười đùa. "Bộ mặt của Hà gia dù sao cũng không phải do một mình em gánh vác."
Hà Tiểu Vãn cười cười.
"Đúng thế, tôi sợ anh Hai sẽ mất mặt!"
Cố An Tước đột ngột dừng lại.
"Sao... sao thế?..." Hà Tiểu Vãn giật mình, nhìn người đàn ông đứng sừng sững như núi Thái Sơn không nhúc nhích, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay giây sau, dáng hình cao lớn của anh sải bước lao tới, gần như đem cả eo cô nhấc lên mà kéo đi.
Nghệ Lâm đi phía sau, quay mặt đi làm bộ không thấy.
...
Tổng giám đốc nhà hàng biết ngày hôm nay có sự góp mặt của hai nhà Ngoại giao nên đã chuẩn bị từ trước, không gian bảo mật và yên tĩnh, ngoài hành lang đều là vệ sỹ đứng canh chừng.
Bước vào căn phòng lớn được bài trí tỉ mỉ, gam màu đỏ vàng làm chủ đạo. Cho đến khi Hà Tiểu Vãn đi phía sau ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện trong phòng trước đó đã có người.
"Anh... anh Hai?..."
Hà Tiểu Vãn sửng sốt. Hà Cảnh Minh ngồi phía đối diện, âu phục lịch lãm khác hẳn thường ngày. Mãi cho đến khi anh và nhà Ngoại giai người Pháp chào hỏi xong xuôi, cô mới thừa nhận bản thân đang chạm mặt anh trai.
Mới nửa tiếng trước cô nói với anh bản thân ở chỗ lão Quý, không ngờ chẳng qua bao lâu mà đã lộ rồi.
Nét mặt nghiêm nghị của Cố An Tước cũng tràn đầy sự hứng thú.
"Thị trưởng Hà thật có lòng." Anh kéo ghế ngồi xuống, còn không quên kéo cả cái ghế bên cạnh rồi gõ tay lên, nhìn cô tỏ ý cô phải ngồi ở đó.
Cổ họng Hà Tiểu Vãn khô khốc, liếc nhìn anh trai.
Gương mặt Hà Cảnh Minh không nhìn ra chút tức giận nào, ngược lại còn cười cười chào hỏi cô.
"Thư ký Hà."
"..."
Miệng Hà Tiểu Vãn như dính phải keo, cứ như vậy nhìn anh không thốt được nửa lời.
"Bộ trưởng Cố, tôi biết anh là người có quyền, nhưng chuyện này... không phải trong một lời nói có thể quyết định được..."
Anh càng lúc càng khó đoán, sao có thể hào phóng ban cho cô trọng trách này chứ? Một cô gái hai mươi ba tuổi thì có thể làm gì đây?
Cố An Tước hình như nhìn thấu sự lo lắng trên nét mặt cô, anh nhếch môi, âm điệu đều đều.
"Em sẽ làm tốt thôi."
Cũng chính lúc này, từ phòng Hội nghị phía sau truyền đến tiếng gọi, cả hai người cùng nhìn ra hướng đó, chỉ thấy Nghệ Lâm cùng với nhà Ngoại giao người Pháp, theo sau còn có một nhóm người tùy tùng đều đi về phía này.
Dù không phải lần đầu tiếp xúc với các nhân vật lớn, nhưng hôm nay lại bị anh gán cho trọng trách thư ký Bộ trưởng, đây chẳng khác nào đang đối mặt với cả một đất nước. Đã vậy còn không đơn thuần là cùng họ uống rượu trò chuyện, mà lần này là nói chuyện về cả một vận mệnh quốc gia.
Hà Tiểu Vãn siết chặt tay, cảm giác khí huyết không thông.
Cố An Tước đã tiến lên trước một bước, âm điệu trầm trầm bắt đầu chào hỏi.
"Ngài có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Bây giờ mới gần chín giờ sáng, ở nước Pháp có thói quen dùng bữa sáng muộn hơn người Châu Á, thế nên chỉ thấy người đàn ông đó cười cười, cũng nhiệt tình bắt tay với anh.
"Nếu ngài Cố không bận gì thì có thể cùng tôi dùng bữa sáng trước chứ nhỉ?"
Hà Tiểu Vãn đứng sau lưng anh, cô rất muốn rời khỏi đây ngay lúc này.
Cố An Tước không vội trả lời mà ngoảnh mặt nhìn cô ở phía sau. Như cười như không hỏi.
"Sáng nay tôi có lịch trình như nào vậy thư ký Hà?"
"..."
Cô vội ngẩng đầu, ánh mắt long lanh xao động nhìn anh, thiếu nữ khẽ lắc đầu tỏ ý vô tội, nhưng người đàn ông cứ như cốt thép vô tri. Còn bày bộ dáng đợi cô báo cáo.
Hết cách, Hà Tiểu Vãn đành vung tay ra dấu hiệu cho Nghệ Lâm nãy giờ đứng phía sau.
"Anh Lâm..."
"Thư ký Hà, của cô đây!"
Hà Tiểu Vãn còn chưa nói xong, chẳng biết Nghệ Lâm đã chuẩn bị từ bao giờ đặt vào tay cô một chiếc ipad còn đang sáng đèn.
Hà Tiểu Vãn ngu người luôn.
Màn hình chính là lịch trình trong vòng ba ngày tới của anh, còn ngày hôm nay thì để trống.
Cô cắn răng, Cố An Tước anh giỏi lắm!
"Thư ký Hà?" Cố An Tước lại trầm giọng gọi cô.
Hà Tiểu Vãn biết mình không thể thoát, thầm hít một hơi lấy lại tinh thần. Lúc ngẩng mặt lên đã khôi phục vẻ mặt rạng rỡ, nở nụ cười tiêu chuẩn.
Cô thành thục sử dụng tiếng Pháp không một chút va vấp nào.
"Ngài Qulies thân mến! Chúng tôi đã sắp xếp một nhà hàng cho hai người, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ ạ!"
Nhà Ngoại giao người Pháp cuối cùng cũng bật cười thoải mái, cái bắt tay kia rất nhiệt tình, Hà Tiểu Vãn còn lén nhìn thấy nửa gương mặt Cố An Tước đang vô cùng hài lòng.
Ngay cả Nghệ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Cố An Tước tiễn người rời đi, nét mặt Hà Tiểu Vãn lập tức đanh lại, vung tay lên cao ném chiếc ipad ra phía sau, còn không thèm quan tâm Nghệ Lâm có đỡ được hay không.
Còn Nghệ Lâm ở phía sau, anh trố tròn mắt hoảng loạn nhìn thứ đồ kia rơi xuống, cũng may là anh né được.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô đã cách xa một đoạn thì không khỏi méo mặt.
Tiểu tổ tông này cực kỳ nóng tính!
...
Nhà hàng ẩm thực Pháp năm sao nằm ở phía Đông, tọa lạc giữa lòng thành phố Nam Dương xa hoa tráng lệ.
Trực thăng nhẹ nhàng đáp xuống, Hà Tiểu Vãn không dám chậm trễ, chiếc guốc nhọn cứ như vậy gõ cồm cộp trên nền đất.
Khác với dáng vẻ vội vàng của cô, Cố An Tước rất ung dung thả bộ, nhàn nhã đút tay túi quần. Đột nhiên anh bước lùi lại, ghé tai cô nói nhỏ.
"Thư ký Hà thật nhạy việc, nhanh như thế đã thích ứng được rồi."
"Tôi không sợ anh mất mặt, tôi sợ Hà gia mất mặt!" Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn anh.
Người đàn ông tiếp tục ngả ngớn cười đùa. "Bộ mặt của Hà gia dù sao cũng không phải do một mình em gánh vác."
Hà Tiểu Vãn cười cười.
"Đúng thế, tôi sợ anh Hai sẽ mất mặt!"
Cố An Tước đột ngột dừng lại.
"Sao... sao thế?..." Hà Tiểu Vãn giật mình, nhìn người đàn ông đứng sừng sững như núi Thái Sơn không nhúc nhích, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay giây sau, dáng hình cao lớn của anh sải bước lao tới, gần như đem cả eo cô nhấc lên mà kéo đi.
Nghệ Lâm đi phía sau, quay mặt đi làm bộ không thấy.
...
Tổng giám đốc nhà hàng biết ngày hôm nay có sự góp mặt của hai nhà Ngoại giao nên đã chuẩn bị từ trước, không gian bảo mật và yên tĩnh, ngoài hành lang đều là vệ sỹ đứng canh chừng.
Bước vào căn phòng lớn được bài trí tỉ mỉ, gam màu đỏ vàng làm chủ đạo. Cho đến khi Hà Tiểu Vãn đi phía sau ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện trong phòng trước đó đã có người.
"Anh... anh Hai?..."
Hà Tiểu Vãn sửng sốt. Hà Cảnh Minh ngồi phía đối diện, âu phục lịch lãm khác hẳn thường ngày. Mãi cho đến khi anh và nhà Ngoại giai người Pháp chào hỏi xong xuôi, cô mới thừa nhận bản thân đang chạm mặt anh trai.
Mới nửa tiếng trước cô nói với anh bản thân ở chỗ lão Quý, không ngờ chẳng qua bao lâu mà đã lộ rồi.
Nét mặt nghiêm nghị của Cố An Tước cũng tràn đầy sự hứng thú.
"Thị trưởng Hà thật có lòng." Anh kéo ghế ngồi xuống, còn không quên kéo cả cái ghế bên cạnh rồi gõ tay lên, nhìn cô tỏ ý cô phải ngồi ở đó.
Cổ họng Hà Tiểu Vãn khô khốc, liếc nhìn anh trai.
Gương mặt Hà Cảnh Minh không nhìn ra chút tức giận nào, ngược lại còn cười cười chào hỏi cô.
"Thư ký Hà."