Dương Ân kéo cô đến tầng hầm, ở đây lại là một phòng thí nghiệm khác.
Sau vài giây bàng hoàng, Hà Tiểu Vãn vội tỉnh táo lại, cử động nhiều càng khiến thuốc gây tê thấm nhanh vào từng tế bào trong cơ thể cô hơn. Hiện tại không chỉ mạng sống của cô quan trọng, cô còn phải đảm bảo an toàn cho đứa bé trong bụng nữa.
Hà Tiểu Vãn thể hiện bản thân đã không còn sức, lúc này Dương Ân mới buông cổ tay cô ra, chậm rãi xoay lưng lại.
Nét mặt nhợt nhạt, thần khí tiều tụy, đây chính là dấu hiệu của việc thiếu chất quá lâu.
"Hoàng Ân, quay đầu là bờ." Hà Tiểu Vãn căng thẳng nhìn Dương Ân, còn không quên gợi ra thân phận mà bấy lâu nay cô ta luôn che giấu.
Dương Ân trừng mắt cười khẩy, cũng không có ý định che giấu nữa. "Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao cô nhìn thấy tôi cướp người trong lòng của mình đi lại có thể bình thản sống chung như thế."
"Còn tưởng cô kiêu ngạo, trong sạch lắm chứ? Ai ngờ đều là tính toán cả..."
"Tôi đoán nhé? Có phải cô cho rằng bản thân cứ lạt mềm buộc chặt, thì sẽ moi được sự thật từ Cố An Tước không? Tất nhiên không thể rồi."
Dương Ân lượn lờ trước mặt cô, bắt đầu duỗi ngón tay ra đếm. "Cô cho người điều tra tôi, âm thầm gạch tên tôi khỏi gia phả Hà Hoàng. Cô tưởng mình có cái quyền làm thế sao?"
Ánh mắt Hà Tiểu Vãn nhìn Dương Ân không chút xao động. Từ sau khi phát hiện ra vấn đề, có thể không phải do Cố An Tước thay lòng, mà là xuất phát từ người phụ nữ này.
Điều tra một lượt, đúng là cô đã phát hiện ra rất nhiều thứ. Dương Ân còn có một cái tên khác là Dương Hoàng Ân, đứa con sinh non của người cậu họ thuộc dòng thứ của gia tộc Hà Hoàng. Có điều theo tư liệu của vài năm trước, ba của Dương Hoàng Ân đã bị trục xuất khỏi gia phả nhà họ Hà rồi. Nếu cô đoán không nhầm, Dương Ân đã được dòng thứ khác nhận nuôi, bởi vậy tên họ mới có thể chống trụ vài chục năm như thế.
Còn hỏi cô có quyền làm như vậy không ư? Sự tồn tại của Dương Ân ở nhà họ Hà vốn là một nghịch lý, Hà Hoàng Bá là gia chủ, cô nhờ ông ấy rà soát một lượt thì có gì không thể?
"Hà Tiểu Vãn, cô môn đăng hộ đối với Cố An Tước? Tôi thì không xứng sao? Tôi cũng là con cháu của gia tộc Hà Hoàng cơ mà?"
"Dương Ân, cô còn mặt mũi nói câu này nữa à?" Hà Tiểu Vãn đương nhiên không biết kết cấu của căn tầng hầm này, không thể nhìn ra được lối thoát, vì vậy chỉ có thể tự kéo dài thời gian cho chính mình.
Dương Ân không muốn bại trận. "Cho dù không phải như thế đi, không sao cả. Dù sao thì khoảng thời gian được ngồi cái ghế phu nhân Bộ trưởng đó cũng không tồi."
Đầu móng tay bị cô bẻ đứt một mảnh, bóp vụn thành bột, lại kín đáo tháo đôi hoa tai hình Bán Nguyệt Trảm ra, chuẩn bị cùng với thứ dược liệu trong đó hòa vào thành độc.
Cô không muốn giết người, lại càng không muốn đem đứa con chưa chào đời của mình bị Dương Ân hãm hại.
Nhưng khi nghe đến lời nói kia của Dương Ân, Hà Tiểu Vãn khẽ nhíu mày, nhanh chóng phát hiện lời khiêu khích kia chứa ẩn ý.
"Cô rốt cuộc đã dùng thứ gì uy hiếp Cố An Tước?"
Dương Ân ngửa mặt cười lớn, sau đó thì vỗ tay đôm đốp. "Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao? Có điều..."
"... muộn rồi!"
Khoảnh khắc hai chữ kia vừa thốt lên, cánh cửa kính trước mặt cô cũng đã bị Dương Ân đẩy ra, bên trong là hình ảnh bà nội của Cố An Tước đang nằm trong khoang chân không, hơi thở yếu ớt.
Hà Tiểu Vãn kích động. "Dương Ân, rốt cuộc cô tính giở trò gì?"
"Vui thật đấy." Dương Ân cười quỷ dị. "Bà ta còn sống đến giờ này đều dùng máu của tôi mà, cô lo lắng cái gì chứ? Thể chất của nữ nhân Hà gia rất đặc biệt, cô còn tự biến bản thân thành dược liệu treo bên người Cố An Tước được cơ mà? Anh ta sẽ biết ơn cô lắm đấy!"
Hà Tiểu Vãn nghiến răng, đống bột mịn giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Bây giờ cho cô chọn đi, bà ta... hay Cố An Tước?"
...
"Tìm thấy rồi!"
Giọng nói chuyên viên kỹ thuật đầy phấn khích, khoảnh khắc màn hình máy tính hiện lên dấu chấm đỏ đang nhấp nháy, Cố An Tước cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng anh lại vừa mừng vừa lo, vì sở dĩ định vị mà bọn họ có được, là do tác động từ bên ngoài lên chiếc hoa tai anh tặng cho cô mà truyền ra. Liệu cô đang an toàn truyền tin cho anh, hay đã bị người khác động tay động chân rồi?
Mười mấy chiếc siêu xe lại tiếp tục di chuyển, trên bầu trời cũng dày đặc trực thăng tiếp viện.
Hoắc Kiến Lương không hiểu tại sao bản thân cũng bị lôi đi, còn bị đích thân Cố An Tước "bắt sống".
"Ngài Cố, tôi thực sự không còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc nữa rồi. Anh cũng biết tôi không có cái gan thông đồng cùng Hoắc Siêu bắt cóc cô Hà mà..."
"Câm mồm!" Cố An Tước lên tiếng quát, trong xe tức khắc im bặt.
Nhưng đứng trước cánh cửa hợp kim dày cộp đến ngọn gió còn không thể chui lọt, muốn tác động vật lý để phá ra thì phải cần thời gian, còn nếu cho nổ thì lại sợ nguy hiểm đến Hà Tiểu Vãn, Hoắc Kiến Lương vẫn không có cách nào mở được cửa.
Nhận diện gương mặt hay giọng nói đều không được, ngay cả vân tay cũng không khớp, trên trán Hoắc Kiến Lương túa đầy mồ hôi lạnh, còn Cố An Tước lại liên tục gây sức ép.
"Còn không mau tìm cách mở, tôi lập tức biến cậu thành mồi lửa để nổ bom."
"..." Cả người cậu ta hoàn toàn nhũn ra, ôm lấy chân anh cầu xin. "Ngài Cố, vân tay kiểu này chỉ có các trưởng bối hoặc nội bộ nhà họ Hoắc những ai có cấp bậc cao mới xác nhận được. Huống hồ tôi còn bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, làm sao có thể..."
Nhưng chính lúc mọi người đều nghĩ rằng phải dùng cách cực đoan nhất là mượn uy lực của bom nổ thì đột nhiên, cánh cửa trắng toát chậm rãi mở ra.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bảng mã vân tay, còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy cảnh Phong Hi đang ngỡ ngàng chậm rãi rút ngón tay cái về.
Hoắc Kiến Lương trợn trắng mắt. "Cô là ai thế? Sao có thể chứ..."
Cố An Tước liếc qua Phong Hi, sải bước vào trong căn cứ.
Vậy nhưng, hình như bọn họ đến muộn rồi.
Giường phẫu thuật trống không, đầy những thứ vật dụng kim loại ở xung quanh khiến Cố An Tước không thể kiềm chế được nữa. Anh lao ra ngoài, lồng ngực thắt chặt lại như bị ai đó siết lấy rồi quăng đi, khiến bước chân không ngừng nghỉ của anh mải miết chạy.
"Hà Tiểu Vãn."
Cố An Tước lao đến, ôm lấy người con gái đang nằm vật dưới sàn nhà lạnh ngắt lên, gương mặt cô trắng toát bất thường, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở, mặc cho anh gọi cỡ nào cũng không phản ứng lại.
Đem cô rời khỏi đó, người đàn ông khóc lên đầy sợ hãi và bất lực. Mặc dù vẫn đang ôm chặt lấy người con gái ở trong lòng, nhưng dường như anh còn không thể cảm nhận được cô nữa.
Sau vài giây bàng hoàng, Hà Tiểu Vãn vội tỉnh táo lại, cử động nhiều càng khiến thuốc gây tê thấm nhanh vào từng tế bào trong cơ thể cô hơn. Hiện tại không chỉ mạng sống của cô quan trọng, cô còn phải đảm bảo an toàn cho đứa bé trong bụng nữa.
Hà Tiểu Vãn thể hiện bản thân đã không còn sức, lúc này Dương Ân mới buông cổ tay cô ra, chậm rãi xoay lưng lại.
Nét mặt nhợt nhạt, thần khí tiều tụy, đây chính là dấu hiệu của việc thiếu chất quá lâu.
"Hoàng Ân, quay đầu là bờ." Hà Tiểu Vãn căng thẳng nhìn Dương Ân, còn không quên gợi ra thân phận mà bấy lâu nay cô ta luôn che giấu.
Dương Ân trừng mắt cười khẩy, cũng không có ý định che giấu nữa. "Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao cô nhìn thấy tôi cướp người trong lòng của mình đi lại có thể bình thản sống chung như thế."
"Còn tưởng cô kiêu ngạo, trong sạch lắm chứ? Ai ngờ đều là tính toán cả..."
"Tôi đoán nhé? Có phải cô cho rằng bản thân cứ lạt mềm buộc chặt, thì sẽ moi được sự thật từ Cố An Tước không? Tất nhiên không thể rồi."
Dương Ân lượn lờ trước mặt cô, bắt đầu duỗi ngón tay ra đếm. "Cô cho người điều tra tôi, âm thầm gạch tên tôi khỏi gia phả Hà Hoàng. Cô tưởng mình có cái quyền làm thế sao?"
Ánh mắt Hà Tiểu Vãn nhìn Dương Ân không chút xao động. Từ sau khi phát hiện ra vấn đề, có thể không phải do Cố An Tước thay lòng, mà là xuất phát từ người phụ nữ này.
Điều tra một lượt, đúng là cô đã phát hiện ra rất nhiều thứ. Dương Ân còn có một cái tên khác là Dương Hoàng Ân, đứa con sinh non của người cậu họ thuộc dòng thứ của gia tộc Hà Hoàng. Có điều theo tư liệu của vài năm trước, ba của Dương Hoàng Ân đã bị trục xuất khỏi gia phả nhà họ Hà rồi. Nếu cô đoán không nhầm, Dương Ân đã được dòng thứ khác nhận nuôi, bởi vậy tên họ mới có thể chống trụ vài chục năm như thế.
Còn hỏi cô có quyền làm như vậy không ư? Sự tồn tại của Dương Ân ở nhà họ Hà vốn là một nghịch lý, Hà Hoàng Bá là gia chủ, cô nhờ ông ấy rà soát một lượt thì có gì không thể?
"Hà Tiểu Vãn, cô môn đăng hộ đối với Cố An Tước? Tôi thì không xứng sao? Tôi cũng là con cháu của gia tộc Hà Hoàng cơ mà?"
"Dương Ân, cô còn mặt mũi nói câu này nữa à?" Hà Tiểu Vãn đương nhiên không biết kết cấu của căn tầng hầm này, không thể nhìn ra được lối thoát, vì vậy chỉ có thể tự kéo dài thời gian cho chính mình.
Dương Ân không muốn bại trận. "Cho dù không phải như thế đi, không sao cả. Dù sao thì khoảng thời gian được ngồi cái ghế phu nhân Bộ trưởng đó cũng không tồi."
Đầu móng tay bị cô bẻ đứt một mảnh, bóp vụn thành bột, lại kín đáo tháo đôi hoa tai hình Bán Nguyệt Trảm ra, chuẩn bị cùng với thứ dược liệu trong đó hòa vào thành độc.
Cô không muốn giết người, lại càng không muốn đem đứa con chưa chào đời của mình bị Dương Ân hãm hại.
Nhưng khi nghe đến lời nói kia của Dương Ân, Hà Tiểu Vãn khẽ nhíu mày, nhanh chóng phát hiện lời khiêu khích kia chứa ẩn ý.
"Cô rốt cuộc đã dùng thứ gì uy hiếp Cố An Tước?"
Dương Ân ngửa mặt cười lớn, sau đó thì vỗ tay đôm đốp. "Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao? Có điều..."
"... muộn rồi!"
Khoảnh khắc hai chữ kia vừa thốt lên, cánh cửa kính trước mặt cô cũng đã bị Dương Ân đẩy ra, bên trong là hình ảnh bà nội của Cố An Tước đang nằm trong khoang chân không, hơi thở yếu ớt.
Hà Tiểu Vãn kích động. "Dương Ân, rốt cuộc cô tính giở trò gì?"
"Vui thật đấy." Dương Ân cười quỷ dị. "Bà ta còn sống đến giờ này đều dùng máu của tôi mà, cô lo lắng cái gì chứ? Thể chất của nữ nhân Hà gia rất đặc biệt, cô còn tự biến bản thân thành dược liệu treo bên người Cố An Tước được cơ mà? Anh ta sẽ biết ơn cô lắm đấy!"
Hà Tiểu Vãn nghiến răng, đống bột mịn giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Bây giờ cho cô chọn đi, bà ta... hay Cố An Tước?"
...
"Tìm thấy rồi!"
Giọng nói chuyên viên kỹ thuật đầy phấn khích, khoảnh khắc màn hình máy tính hiện lên dấu chấm đỏ đang nhấp nháy, Cố An Tước cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng anh lại vừa mừng vừa lo, vì sở dĩ định vị mà bọn họ có được, là do tác động từ bên ngoài lên chiếc hoa tai anh tặng cho cô mà truyền ra. Liệu cô đang an toàn truyền tin cho anh, hay đã bị người khác động tay động chân rồi?
Mười mấy chiếc siêu xe lại tiếp tục di chuyển, trên bầu trời cũng dày đặc trực thăng tiếp viện.
Hoắc Kiến Lương không hiểu tại sao bản thân cũng bị lôi đi, còn bị đích thân Cố An Tước "bắt sống".
"Ngài Cố, tôi thực sự không còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc nữa rồi. Anh cũng biết tôi không có cái gan thông đồng cùng Hoắc Siêu bắt cóc cô Hà mà..."
"Câm mồm!" Cố An Tước lên tiếng quát, trong xe tức khắc im bặt.
Nhưng đứng trước cánh cửa hợp kim dày cộp đến ngọn gió còn không thể chui lọt, muốn tác động vật lý để phá ra thì phải cần thời gian, còn nếu cho nổ thì lại sợ nguy hiểm đến Hà Tiểu Vãn, Hoắc Kiến Lương vẫn không có cách nào mở được cửa.
Nhận diện gương mặt hay giọng nói đều không được, ngay cả vân tay cũng không khớp, trên trán Hoắc Kiến Lương túa đầy mồ hôi lạnh, còn Cố An Tước lại liên tục gây sức ép.
"Còn không mau tìm cách mở, tôi lập tức biến cậu thành mồi lửa để nổ bom."
"..." Cả người cậu ta hoàn toàn nhũn ra, ôm lấy chân anh cầu xin. "Ngài Cố, vân tay kiểu này chỉ có các trưởng bối hoặc nội bộ nhà họ Hoắc những ai có cấp bậc cao mới xác nhận được. Huống hồ tôi còn bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, làm sao có thể..."
Nhưng chính lúc mọi người đều nghĩ rằng phải dùng cách cực đoan nhất là mượn uy lực của bom nổ thì đột nhiên, cánh cửa trắng toát chậm rãi mở ra.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bảng mã vân tay, còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy cảnh Phong Hi đang ngỡ ngàng chậm rãi rút ngón tay cái về.
Hoắc Kiến Lương trợn trắng mắt. "Cô là ai thế? Sao có thể chứ..."
Cố An Tước liếc qua Phong Hi, sải bước vào trong căn cứ.
Vậy nhưng, hình như bọn họ đến muộn rồi.
Giường phẫu thuật trống không, đầy những thứ vật dụng kim loại ở xung quanh khiến Cố An Tước không thể kiềm chế được nữa. Anh lao ra ngoài, lồng ngực thắt chặt lại như bị ai đó siết lấy rồi quăng đi, khiến bước chân không ngừng nghỉ của anh mải miết chạy.
"Hà Tiểu Vãn."
Cố An Tước lao đến, ôm lấy người con gái đang nằm vật dưới sàn nhà lạnh ngắt lên, gương mặt cô trắng toát bất thường, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở, mặc cho anh gọi cỡ nào cũng không phản ứng lại.
Đem cô rời khỏi đó, người đàn ông khóc lên đầy sợ hãi và bất lực. Mặc dù vẫn đang ôm chặt lấy người con gái ở trong lòng, nhưng dường như anh còn không thể cảm nhận được cô nữa.