• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vừa nghe tin tôi kết hôn liền muốn cao chạy xa bay, em đúng là có bản lĩnh chọc tôi điên tiết đấy."

Hà Tiểu Vãn sững người.

Muốn cao chạy xa bay?

"Cố An Tước, giữ tôi ở lại thì có ích gì? Người anh cưới cũng không phải tôi." Lời càng nói càng đau lòng, hốc mắt Hà Tiểu Vãn đã đỏ ửng lên, tựa như muốn khóc.

Cố An Tước cúi đầu nhìn cô, với tầm nhìn này của anh, vừa khéo có thể thấy rõ bờ vai mảnh khảnh của người con gái trước mặt đang run lẩy bẩy.

Ngón tay anh lướt qua khuôn miệng lành lạnh, tự cảm nhận chút dư vị đọng lại trên khóe môi. Cô gái này trước kia đều quen thói tin tưởng, dựa dẫm anh, khiến anh rất an tâm.

Nhưng nếu hôm nay không phải dì Lam khéo léo nhắc nhở, có khi hai người đã mỗi người một ngả, không còn cơ hội gặp lại nữa.

"Trước đây em không cứng rắn như thế."

Hà Tiểu Vãn cau mày. Đúng là trước kia cô rất mềm lòng, hoặc do từ nhỏ đã có một người đàn ông chín chắn bên cạnh săn sóc, cô đã học phải thói xấu là thích ỷ lại. Nhưng không phải tâm tư của cô thế nào anh không biết.

Cô dựa dẫm anh, là muốn anh quan tâm mình nhiều hơn một chút. Cô thường trực xuất hiện bên cạnh anh, cũng vì mong anh biết được tấm lòng của mình như thế nào.

Rõ ràng Cố An Tước đều biết, nhưng tại sao hôm nay lại nói với cô những lời như vậy?

[Trước đây em không cứng rắn như thế.]

Trước đây cô như thế nào, không cứng rắn như thế thì sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, sự ỷ lại của cô là giả vờ mềm yếu, là bày trò?

Bước chân lùi lại trong vô thức, Hà Tiểu Vãn ngước lên nhìn anh. "Lời hứa trước kia anh nói thế nào... Cố An Tước, anh còn nhớ không?"

Nghe đến đây, người đàn ông có xu thế muốn né tránh.

Ánh mắt cô gái đã long lanh nước, cô nuốt khan, khó khăn gợi nhắc từng chuyện một.

"Cố An Tước, hôn lễ này cũng không phải chủ ý của anh đúng không? Nói em nghe đi, đây không phải là suy nghĩ của anh, em... thật sự rất muốn nghe một đáp án thật sự..."

"Đủ rồi!" Cố An Tước gầm lên, nắm tay co lại thành quyền giữ trong góc áo, bàn tay kia tàn nhẫn nắm lấy cằm cô. "Hà Tiểu Vãn, lời tôi nói chưa bao giờ nói lại."

"Còn nữa, nếu hôm nay em thật sự rời đi..."



Hà Tiểu Vãn run lên, khiếp đảm chịu đựng cơn giận dữ của anh, cảm nhận ngón tay kẹp lấy cằm cô dần tăng lực đạo.

"Vĩnh viễn đừng mong có cơ hội quay về nữa!"

"Cố An Tước... anh... thay đổi rồi..." Giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trượt xuống gò má. Anh thay đổi quá nhiều, vì sự xuất hiện của người kia mà trở thành một con người khác.

Một người đàn ông mà cô chưa từng quen biết...

Qua một lúc, nhìn nét mặt chịu đau đớn vẫn không muốn phản kháng của Hà Tiểu Vãn, cuối cùng Cố An Tước chỉ đành mạnh bạo thu tay về, khẽ hừ mấy tiếng trong cổ họng.

Hà Tiểu Vãn yếu ớt muốn gục xuống, phía sau cô là cánh cửa thư phòng, cũng là lối thoát duy nhất của cô.

Lại một lúc lâu trôi qua, thanh âm trong cổ họng cô đã lạc hẳn đi, khó khăn lắm mới nói được hoàn chỉnh.

"Cố An Tước, từ trước đến nay đi theo anh, tôi chưa từng cầu xin anh thứ gì, duy nhất lần này... tôi van anh hãy buông tay..."

...

"Ngài Cố, anh có ở trong đó không?"

Là tiếng động của phụ nữ từ ngoài cửa, nếu cô đoán không nhầm, người này cũng chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Dương Ân.

Cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

Trả lời cô, chỉ có bóng lưng không chút lưu tình của anh.

Năm năm trước, cô không đợi được lời hứa của anh.

Giờ phút này, chỉ là một sợi dây cởi trói ràng buộc... cô cũng không nắm được.

...

Bên ngoài thư phòng, Dương Ân đứng bên cạnh Cố An Tước, những tưởng ở đây chỉ có một mình anh, ai ngờ vài phút sau lại có một cô gái đi sau anh ra ngoài.

Nói đúng hơn, là thanh mai trúc mã.



"Cô sao lại..." Dương Ân khẽ nhíu mày, ngờ vực nhìn dáng vẻ không chút sức sống của Hà Tiểu Vãn khi đi ra khỏi căn phòng đó, không khỏi dấy lên cảm giác đề phòng.

Hà Tiểu Vãn một đường đi thẳng rời khỏi hành lang, nửa chữ không nói, dứt khoát rời đi.

Đợi đến khi tiếng bánh xe ở vali hoàn toàn biến mất, Dương Ân mới dồn sự chú ý lên người Cố An Tước, thận trọng dò hỏi.

"Cô ấy là khách quý sao? Sao em xem trong danh sách khách mời không có tên cô ấy thế?"

Thu lại tầm mắt ở cuối hành lang, Cố An Tước xoay người, lạnh nhạt đáp.

"Không được mời, nhưng đảm bảo cô sẽ mong chờ cô ta nhất đấy."

Dương Ân không hiểu, chỉ đành theo sau anh vào thư phòng. "Tối nay em sẽ quay về nhà mẹ, đợi sáng mai..."

Lời chưa nói hết, hai mắt Dương Ân lập tức biến đổi, ngay giây sau đã cao giọng phấn khích.

"Váy cưới sao?" Nhìn chất vải cùng kiểu dáng của bộ váy này, đảm bảo trên đời không có cái thứ hai. "Ngài Cố, là anh chuẩn bị sao? Em bất ngờ lắm đấy, cảm ơn anh..."

"Là Hà Tiểu Vãn chuẩn bị."

"..."

Dương Ân nuốt nước bọt, nửa câu sau như ném cho chó gặm.

Lại là thanh mai trúc mã?

Cố An Tước nhìn vẻ mặt khó tin của cô ta, khẽ nhếch môi, thong thả chỉnh lại vạt áo choàng bên người, lướt qua cô ta rời khỏi thư phòng.

Cảm giác khó chịu len lỏi giữa khoang ngực, Hà Tiểu Vãn đến đây chỉ để đưa váy cưới cho cô thôi sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã cơ mà, sao có thể xa cách nhiều năm gặp lại chỉ vì muốn giúp cô một tay hoàn thành hôn lễ này chứ?

Đám cưới này, chắc chắn Hà Tiểu Vãn là người không mong muốn nhất.

Lại nhớ đến mới nãy khi anh rời đi, lúc lướt qua người cô, mùi hương phong lan được tạo ra một cách đặc biệt và thần kỳ lại khó quên, đi khắp Nam Dương này, hoàn toàn không tìm được người điều chế nào khác ngoài nhà họ Hà.

Mùi hương đặc trưng của Hà Tiểu Vãn, nay lại loáng thoáng ẩn hiện trên người chồng sắp cưới của cô.

Nghĩ Dương Ân này là con ngốc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK