• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi là bạn thân anh ấy. Nói như nào nhỉ... ừm... thân đến mức ngủ chung giường luôn rồi ấy."

Lời nói này của cô gái kia không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng cũng đủ để Cố An Tước nghe thấy.

"Kane!" Đây là câu nói duy nhất từ lúc anh bước vào căn phòng này cho đến bây giờ.

Gương mặt Hà Tiểu Vãn thoáng biến sắc, cô vô thức siết tờ giấy trong tay.

Cô gái kia còn cười lớn hơn lúc nãy.

"Eo! Giận thật rồi kìa. Tôi đã nói là thư ký của anh khóc mà. Vì anh đấy!" Sau đó lại nhìn Hà Tiểu Vãn. "Cô ấy cũng giận tôi luôn rồi này."

"Tôi đùa đấy, thư ký Hà." Cô gái lai kia cuối cùng cũng thu lại nét cười đùa trên gương mặt, khẩu âm khi nói tiếng Tamil cũng rất lạnh lùng.

"Tôi là Kane. Cố vấn chính trị của ngài Cố tại văn phòng Ngoại giao thủ đô Singapore, hân hạnh được gặp!"

Nói xong thì chìa tay ra trước mặt Hà Tiểu Vãn.

Thiếu nữ lúc này mới giãn chân mày, đồng ý nhận cái bắt tay của Kane.

"Tôi là Hà Tiểu Vãn, thư ký Bộ trưởng."

Hà Tiểu Vãn đoán cô gái tên Kane đã biết qua về lý lịch của cô rồi nên cũng không vòng vo giới thiệu nhiều.

Kane nói tiếp. "Sau này làm việc cùng nhau, mong được thư ký Hà dẫn dắt nhiều hơn."

Hà Tiểu Vãn còn khách khí hơn cả Kane.

"Tôi chỉ mới nhậm chức. Nói dẫn dắt thì phải là bạn thân của ngài Cố mới đúng."

Kane: "..."

Toi rồi, cô thư ký nhỏ này còn biết trả đũa nữa!

Kane từ bắt tay chuyển thành nắm tay cô, ôm người vào lòng. "Thôi được rồi, tôi đã nói là đùa mà..."

Hà Tiểu Vãn để mặc Kane ôm mình, cô nhìn về phía đối diện, người đàn ông vẫn miệt mài với đống tài liệu như không có chuyện gì xảy ra.



"Hai người chiến tranh lạnh hả?"

Cố An Tước: "..."

Hà Tiểu Vãn: "..."

Không gian cứ như bị rút thành môi trường chân không vậy, ba người nhìn nhau, đột nhiên lại chẳng ai nói lời nào.

Hà Tiểu Vãn nhìn anh, cô thật sự muốn hỏi anh rất nhiều điều.

Cô cho rằng, năm năm qua, hai người đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Bởi ngay cả sự tồn tại của bức ảnh kia cô cũng không hề hay biết.

Nếu trái tim anh đã hướng về phía Dương Ân, vậy thì nên toàn tâm toàn ý cho cô ấy mới đúng.

Hà Tiểu Vãn là người lên tiếng.

"Cố vấn Kane, ở đây câu hỏi đó chỉ dành cho những cặp đôi đang yêu nhau... còn chúng tôi, không phải..."

Kane lúc này mới ngờ ngợ ra, vội ghé tai cô liên tục nói xin lỗi.

Cũng ngay lúc này, trong phòng lại có thêm sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến.

"Ngài Cố."

Cánh cửa lớn vừa mở, giọng nói ngọt ngào, e thẹn kia đã vọng tới, Dương Ân cả người ăn vận nổi bật, còn mang theo mấy người làm phía sau đem đồ tới.

Toàn là vali lớn vali bé, trông rất lỉnh kỉnh.

"Cô ta là ai thế?" Kane ghé tai cô hỏi.

Hà Tiểu Vãn quan sát hành động của Dương Ân. "Vợ mới cưới của ngài Cố."

"Hả?" Thanh âm bàng hoàng của Kane phát ra vô cùng lớn, dọa Hà Tiểu Vãn vội đưa tay bịt miệng cô ấy lại.



Cũng đồng thời khiến sự chú ý của Dương Ân dồn về phía này. Có lẽ một phần do cô ta không biết người phụ nữ đứng cạnh Hà Tiểu Vãn là ai, một phần do cô ta chỉ muốn quan tâm một mình Cố An Tước, thành ra khi Kane hô lớn, Dương Ân cũng chỉ thờ ơ nhìn sang phía này một chút.

"Quan hệ của hai người không tốt à?" Kane tiếp tục hỏi.

Hà Tiểu Vãn không có ý định trả lời.

Kane cũng đã nhìn ra, cánh tay càng ôm chặt cô hơn, giọng nói thích thú. "Tôi cũng không thích cô ta. Phụ nữ ở chỗ tôi không ai vô phép và nhỏ nhen như thế cả."

Hà Tiểu Vãn nghe Kane bài xích Dương Ân cũng chẳng có lấy một chút cảm giác thành tựu nào. Bởi Dương Thị ở Nam Dương cùng lắm chỉ là một tiểu phú hào, trong mối quan hệ làm ăn và bạn bè của Cố An Tước vài năm gần đây, cũng chẳng có nổi một lần hợp tác với trưởng bối Dương Thị.

Vậy mà Dương Ân cứ như vậy đường đường chính chính bước vào nhà họ Cố, còn vẻ vang được người người ngưỡng mộ gọi một tiếng "phu nhân Bộ trưởng".

Không hiểu sao Hà Tiểu Vãn lại thấy khó chịu đến mức hít thở không thông, muốn ra ngoài cho khuây khỏa.

Dương Ân đã đứng trước bàn làm việc của Cố An Tước.

"Ngài Cố, em biết ngày mai anh có cuộc họp thượng đỉnh ở nước ngoài. Đi ba ngày liền, vậy nên mới không yên tâm chạy đến đây mang mấy thứ cần dùng tới."

Cố An Tước nhìn đống đồ phía sau lưng cô ta, mặt mày không chút biểu cảm.

"Không cần, đem cả đồ lẫn người về."

Dương Ân bắt đầu mặt nặng mày nhẹ. "Ngài Cố, người ta cũng là vì không yên tâm anh ở đó không có ai chăm sóc. Có một người phụ nữ bên cạnh không phải càng tốt sao, vả lại... em cũng là vợ anh..."

Cố An Tước nhìn cô ta, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý, anh ngả người ra sau, nhướng chân mày.

"Muốn làm hậu phương vững chắc cho tôi dựa thì nên ở nhà mới đúng."

Dương Ân nghe câu này thì càng bực tức hơn.

Ngay cả Hà Tiểu Vãn cũng không nhịn nổi nữa, cô biết mục đích Dương Ân đến đây là gì, cũng nghe ra mấy lời nói kia đang ám chỉ ai.

Cô ta đến đây để giữ chồng, cũng nghi ngờ cô muốn tranh giành chồng với cô ta.

Hà Tiểu Vãn không thể không tự thanh minh cho chính mình.

"Bộ trưởng Cố, phu nhân cũng chỉ lo cho ngài, đưa cô ấy theo đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK