Lúc Hà Tiểu Vãn tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã qua đêm ở chỗ làm việc của Cố An Tước.
Cô chống tay ngồi dậy, cảm nhận đầu đau như búa bổ. Lại bần thần ngồi đó một lúc lâu, cô cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm đêm qua, nhưng căn bản là không nhớ nổi.
Vệ sinh cá nhân qua loa rồi ra khỏi phòng, "chiến trường" của cô hôm qua cũng đã được dọn sạch.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không ngờ đã sắp chín giờ rồi.
Hà Tiểu Vãn gấp rút chuẩn bị, có lẽ Cố An Tước cũng sắp họp xong. Cô muốn lúc anh trở về sẽ thấy cô đang chăm chỉ làm việc chứ không phải vẫn còn chìm trong mộng đẹp.
Nhưng chờ đến quá giờ họp, bên ngoài phòng Hội nghị nhân viên cũng giải tán hết rồi mà anh vẫn chưa quay lại.
Vậy thì kiếm gì ăn bỏ bụng trước đã.
...
Dưới đài phun nước cao hơn chục mét, bóng lưng người đàn ông dường như vĩ đại sánh ngang với những công trình kiến tạo kỳ công.
Không phải thợ đẽo, sẽ không được chạm tay vào gỗ mộc.
Khó chạm đến, chỉ có thể ngắm nhìn.
"Cố An Tước, người tôi lấy là anh, không phải Nghệ Lâm." Dương Ân nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không kiêng nể nói thẳng.
"Lần nào cũng để anh ta đến tìm tôi giải quyết vấn đề của anh. Cố An Tước, anh không tôn trọng tôi... hay không thể hoàn thành lời hứa của mình?"
Phía sau là hoa viên xanh mướt, nơi này trồng rất ít hoa, chỉ duy nhất một loài hoa lan giữa những khóm cây thân thẳng.
Cố An Tước nheo mắt nhìn phía xa, giọng trầm xuống.
"Coi mạng người như vật thí nghiệm, có gì đáng phải tôn trọng?"
"Anh..." Dương Ân cau mày, nhưng chỉ ngay giây sau đã đổi thành dáng vẻ tươi cười đắc ý.
"Đúng thế, mạng người đó đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, chỉ dùng để đổi lại anh. Vậy nên, anh cần một người sống khỏe mạnh... hay hấp hối?"
"Á!"
Cổ họng Dương Ân bật thành tiếng, mặt mũi trong phút chốc đã đỏ bừng, cô đánh trả nhưng chỉ đổi lại trạng thái giận dữ của anh.
"Cô dám?"
Tấm lưng Dương Ân đập mạnh vào chiếc cột bằng ngọc thạch, cảm giác lạnh lẽo đánh thẳng vào dây thần kinh.
Đúng thế, đùa giỡn với người đàn ông này, chính là chơi với lửa!
Không gian gần hoa viên là phía sau của tòa nhà, vô cùng yên tĩnh, vậy nên tiếng bước chân ngày một rõ ràng từ bên trong đã cứu lấy Dương Ân một mạng.
Cố An Tước giật tay về.
Dương Ân bám vào cột, ôm lấy cổ điều chỉnh hơi thở, nhìn chiếc giày cao gót vì hành động ban nãy của anh mà tuột khỏi chân mình, Dương Ân nhìn chằm chằm nó, chỉ thấy khóe miệng cô ta nhếch lên một cách đắc ý, giơ bàn chân ra trước mặt anh, ánh mắt đầy thách thức.
Cùng lúc đó, Hà Tiểu Vãn kịp lúc xuất hiện.
Bước chân thiếu nữ như dính chặt xuống nền gạch, cô không thể nhúc nhích, giương mắt nhìn một cảnh trước mặt.
Trong tay Cố An Tước là chiếc giày cao gót của phụ nữ, đối mặt là chủ nhân của nó, Dương Ân.
Không ngờ lại mặt có thể vun đắp tình cảm một cách nhanh chóng như thế.
Hà Tiểu Vãn không nghĩ nhiều, tiến lên giành lấy chiếc giày trong tay anh, quỳ xuống xỏ lại vào chân cô ta.
Cố An Tước muốn cản cũng không kịp.
"Ngài Cố, chân em còn đau nữa..." Giọt nước mắt rơi xuống, Dương Ân khóc lóc như thể hoa lê dính mưa.
Xỏ giày xong, Hà Tiểu Vãn đứng thẳng dậy, hơi cúi đầu, lạnh nhạt đáp thay lời anh.
"Tôi giúp cô gọi người đến kiểm tra, dù sao ngài ấy cũng không phải bác sỹ."
"Cô..."
Hà Tiểu Vãn không thèm để ý sắc mặt của cô ta, xoay người nhìn Cố An Tước.
Ánh mắt người đàn ông không hề né tránh, duy chỉ có quai hàm cương nghị đã trở nên cứng ngắc.
Thấy anh chỉ nhìn mà không nói gì, Hà Tiểu Vãn có chút thất vọng, xoay người bỏ đi.
Lúc đến gara, chiếc xe Roll Royce Cullian của cô đã có người đứng sẵn ở đó.
Tâm trạng cô không tốt, trực tiếp dùng chìa khóa xe mở khóa để đánh tiếng với người kia.
Nhưng đối phương lại không có ý rời đi, vòng sang ghế lái chặn đường cô.
Hà Tiểu Vãn cau mày nhìn bàn tay đang đòi hỏi của cô ấy.
"Đưa chìa khóa cho tôi, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Dáng dấp người phụ nữ này khá giống Kane, nhưng cách ăn mặc lại không trang trọng như cô ấy, áo khoác da và quần skinny.
Đặc biệt hơn... cô ấy không phải con lai.
Hà Tiểu Vãn nâng mắt. "Cô có ý gì? Chúng ta không quen biết."
Đối phương bật cười, nụ cười cực kỳ quyến rũ.
"Không quen thì sau này sẽ quen thôi. Giới thiệu một chút, tôi là Phong Hi, tài xế riêng của cô..."
Phong Hi còn cố ý dài giọng.
"... Bộ trưởng Cố điều đến..."
"Không cần." Bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên đó, cô lại rất bực bội.
Phong Hi bị đẩy ra, cô thoáng ngạc nhiên, trước mặt rõ ràng là một cô gái tay chân mềm yếu, vậy mà chỉ đẩy một cái đã khiến bả vai cô tê rần.
Nhưng chỉ một giây sau, Phong Hi liền lấy lại tinh thần, nhanh như chớp nắm lấy cái eo Hà Tiểu Vãn nhấc lên, ôm ngang người nhét vào ghế sau.
Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn cô ấy.
"Mèo con, ngoan!"
Sau đó thì đóng sầm cửa lại.
Mất một lúc mới có thể tiêu hóa sự việc trước mắt, Hà Tiểu Vãn vội ngồi thẳng dậy, vuốt nếp áo bị nhăn nhúm.
Cô hỏi thẳng: "Đang yên đang lành, tự dưng mời cô đến đây làm gì?"
Phong Hi khởi động xe, giữ lấy gương chiếu hậu, trong gương là khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn vào là khó dứt ra được, thậm chí còn muốn....sở hữu!
Bảo sao Cố An Tước giữ chặt như thế.
"Tôi ấy à... mấy tháng nay thất nghiệp, phải đi kiếm cơm chứ?" Phong Hi cười cười, sắc mặt khác hẳn với Hà Tiểu Vãn ngồi phía sau. "Cô muốn đi đâu?"
"Ăn sáng."
"..."
Xe đi ba mươi phút là tới nơi.
Hà Tiểu Vãn tắt nguồn ipad, xuống xe rồi mới phát hiện Phong Hi không hề nhúc nhích, còn đang vui vẻ trêu chọc bức tượng ngọc đặt trên xe.
Hà Tiểu Vãn gõ cửa kính ghế lái. "Cùng đi đi."
Phong Hi hạ cửa xuống, may mà cô vẫn kịp nghe thấy trước khi cô ấy rời đi. "Oh..."
Bữa sáng của Hà Tiểu Vãn chỉ có một suất bánh mỳ nướng kiểu Pháp đơn giản và một ly nước ép.
Đều là phụ nữ, biết mới sáng ra tâm tình Hà Tiểu Vãn đã không tốt, cô cũng chỉ cúi đầu ăn mỳ xào, không dám làm phiền.
"Cô đi theo Cố An Tước bao nhiêu lâu rồi?"
Hà Tiểu Vãn đột nhiên lên tiếng.
"Hả..." Phong Hi ngẩng đầu. "À... không lâu lắm, năm năm... bắt đầu từ khi anh ấy về nước..."
"Có điều..." Nửa câu sau bị nuốt trở lại, Phong Hi đột nhiên mím môi không nói tiếp nữa.
Có điều năm năm ấy cô chỉ nhận lương từ anh mà không hề nhận một công việc nào, mức lương vô cùng hậu hĩnh. Thậm chí còn khiến cô mất ngủ một thời gian dài vì không ngờ sẽ có một ngày bạ thân "không làm mà vẫn có ăn".
Cho đến một ngày, cuộc gọi đầu tiên của Cố An Tước gọi cho cô, lại là bảo cô làm việc cho một người khác...
Một chú mèo con... rất hung dữ!
"Có điều cái gì?" Hà Tiểu Vãn hiếu kỳ.
"Có điều... đến hôm nay mới được gặp cô." Phong Hi lấy lại nụ cười tự nhiên trên gương mặt.
Hà Tiểu Vãn rũ mi mắt, không rõ tâm tình ra sao.
Nói không chừng Cố An Tước chỉ đang cài một thiết bị giám sát di động bên cạnh cô, cô gái tên Phong Hi này, hoàn toàn không có "tài nguyên" nào để khai thác.
Dùng xong bữa sáng, Hà Tiểu Vãn nhờ Phong Hi mua một ít cà phê đem về, bản thân một mình ra xe đợi trước.
Đến hành lang, Hà Tiểu Vãn bị chặn đường, cô ngẩng đầu nhìn...
Là Lozenro.
Cô chống tay ngồi dậy, cảm nhận đầu đau như búa bổ. Lại bần thần ngồi đó một lúc lâu, cô cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm đêm qua, nhưng căn bản là không nhớ nổi.
Vệ sinh cá nhân qua loa rồi ra khỏi phòng, "chiến trường" của cô hôm qua cũng đã được dọn sạch.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không ngờ đã sắp chín giờ rồi.
Hà Tiểu Vãn gấp rút chuẩn bị, có lẽ Cố An Tước cũng sắp họp xong. Cô muốn lúc anh trở về sẽ thấy cô đang chăm chỉ làm việc chứ không phải vẫn còn chìm trong mộng đẹp.
Nhưng chờ đến quá giờ họp, bên ngoài phòng Hội nghị nhân viên cũng giải tán hết rồi mà anh vẫn chưa quay lại.
Vậy thì kiếm gì ăn bỏ bụng trước đã.
...
Dưới đài phun nước cao hơn chục mét, bóng lưng người đàn ông dường như vĩ đại sánh ngang với những công trình kiến tạo kỳ công.
Không phải thợ đẽo, sẽ không được chạm tay vào gỗ mộc.
Khó chạm đến, chỉ có thể ngắm nhìn.
"Cố An Tước, người tôi lấy là anh, không phải Nghệ Lâm." Dương Ân nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không kiêng nể nói thẳng.
"Lần nào cũng để anh ta đến tìm tôi giải quyết vấn đề của anh. Cố An Tước, anh không tôn trọng tôi... hay không thể hoàn thành lời hứa của mình?"
Phía sau là hoa viên xanh mướt, nơi này trồng rất ít hoa, chỉ duy nhất một loài hoa lan giữa những khóm cây thân thẳng.
Cố An Tước nheo mắt nhìn phía xa, giọng trầm xuống.
"Coi mạng người như vật thí nghiệm, có gì đáng phải tôn trọng?"
"Anh..." Dương Ân cau mày, nhưng chỉ ngay giây sau đã đổi thành dáng vẻ tươi cười đắc ý.
"Đúng thế, mạng người đó đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, chỉ dùng để đổi lại anh. Vậy nên, anh cần một người sống khỏe mạnh... hay hấp hối?"
"Á!"
Cổ họng Dương Ân bật thành tiếng, mặt mũi trong phút chốc đã đỏ bừng, cô đánh trả nhưng chỉ đổi lại trạng thái giận dữ của anh.
"Cô dám?"
Tấm lưng Dương Ân đập mạnh vào chiếc cột bằng ngọc thạch, cảm giác lạnh lẽo đánh thẳng vào dây thần kinh.
Đúng thế, đùa giỡn với người đàn ông này, chính là chơi với lửa!
Không gian gần hoa viên là phía sau của tòa nhà, vô cùng yên tĩnh, vậy nên tiếng bước chân ngày một rõ ràng từ bên trong đã cứu lấy Dương Ân một mạng.
Cố An Tước giật tay về.
Dương Ân bám vào cột, ôm lấy cổ điều chỉnh hơi thở, nhìn chiếc giày cao gót vì hành động ban nãy của anh mà tuột khỏi chân mình, Dương Ân nhìn chằm chằm nó, chỉ thấy khóe miệng cô ta nhếch lên một cách đắc ý, giơ bàn chân ra trước mặt anh, ánh mắt đầy thách thức.
Cùng lúc đó, Hà Tiểu Vãn kịp lúc xuất hiện.
Bước chân thiếu nữ như dính chặt xuống nền gạch, cô không thể nhúc nhích, giương mắt nhìn một cảnh trước mặt.
Trong tay Cố An Tước là chiếc giày cao gót của phụ nữ, đối mặt là chủ nhân của nó, Dương Ân.
Không ngờ lại mặt có thể vun đắp tình cảm một cách nhanh chóng như thế.
Hà Tiểu Vãn không nghĩ nhiều, tiến lên giành lấy chiếc giày trong tay anh, quỳ xuống xỏ lại vào chân cô ta.
Cố An Tước muốn cản cũng không kịp.
"Ngài Cố, chân em còn đau nữa..." Giọt nước mắt rơi xuống, Dương Ân khóc lóc như thể hoa lê dính mưa.
Xỏ giày xong, Hà Tiểu Vãn đứng thẳng dậy, hơi cúi đầu, lạnh nhạt đáp thay lời anh.
"Tôi giúp cô gọi người đến kiểm tra, dù sao ngài ấy cũng không phải bác sỹ."
"Cô..."
Hà Tiểu Vãn không thèm để ý sắc mặt của cô ta, xoay người nhìn Cố An Tước.
Ánh mắt người đàn ông không hề né tránh, duy chỉ có quai hàm cương nghị đã trở nên cứng ngắc.
Thấy anh chỉ nhìn mà không nói gì, Hà Tiểu Vãn có chút thất vọng, xoay người bỏ đi.
Lúc đến gara, chiếc xe Roll Royce Cullian của cô đã có người đứng sẵn ở đó.
Tâm trạng cô không tốt, trực tiếp dùng chìa khóa xe mở khóa để đánh tiếng với người kia.
Nhưng đối phương lại không có ý rời đi, vòng sang ghế lái chặn đường cô.
Hà Tiểu Vãn cau mày nhìn bàn tay đang đòi hỏi của cô ấy.
"Đưa chìa khóa cho tôi, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Dáng dấp người phụ nữ này khá giống Kane, nhưng cách ăn mặc lại không trang trọng như cô ấy, áo khoác da và quần skinny.
Đặc biệt hơn... cô ấy không phải con lai.
Hà Tiểu Vãn nâng mắt. "Cô có ý gì? Chúng ta không quen biết."
Đối phương bật cười, nụ cười cực kỳ quyến rũ.
"Không quen thì sau này sẽ quen thôi. Giới thiệu một chút, tôi là Phong Hi, tài xế riêng của cô..."
Phong Hi còn cố ý dài giọng.
"... Bộ trưởng Cố điều đến..."
"Không cần." Bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên đó, cô lại rất bực bội.
Phong Hi bị đẩy ra, cô thoáng ngạc nhiên, trước mặt rõ ràng là một cô gái tay chân mềm yếu, vậy mà chỉ đẩy một cái đã khiến bả vai cô tê rần.
Nhưng chỉ một giây sau, Phong Hi liền lấy lại tinh thần, nhanh như chớp nắm lấy cái eo Hà Tiểu Vãn nhấc lên, ôm ngang người nhét vào ghế sau.
Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn cô ấy.
"Mèo con, ngoan!"
Sau đó thì đóng sầm cửa lại.
Mất một lúc mới có thể tiêu hóa sự việc trước mắt, Hà Tiểu Vãn vội ngồi thẳng dậy, vuốt nếp áo bị nhăn nhúm.
Cô hỏi thẳng: "Đang yên đang lành, tự dưng mời cô đến đây làm gì?"
Phong Hi khởi động xe, giữ lấy gương chiếu hậu, trong gương là khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn vào là khó dứt ra được, thậm chí còn muốn....sở hữu!
Bảo sao Cố An Tước giữ chặt như thế.
"Tôi ấy à... mấy tháng nay thất nghiệp, phải đi kiếm cơm chứ?" Phong Hi cười cười, sắc mặt khác hẳn với Hà Tiểu Vãn ngồi phía sau. "Cô muốn đi đâu?"
"Ăn sáng."
"..."
Xe đi ba mươi phút là tới nơi.
Hà Tiểu Vãn tắt nguồn ipad, xuống xe rồi mới phát hiện Phong Hi không hề nhúc nhích, còn đang vui vẻ trêu chọc bức tượng ngọc đặt trên xe.
Hà Tiểu Vãn gõ cửa kính ghế lái. "Cùng đi đi."
Phong Hi hạ cửa xuống, may mà cô vẫn kịp nghe thấy trước khi cô ấy rời đi. "Oh..."
Bữa sáng của Hà Tiểu Vãn chỉ có một suất bánh mỳ nướng kiểu Pháp đơn giản và một ly nước ép.
Đều là phụ nữ, biết mới sáng ra tâm tình Hà Tiểu Vãn đã không tốt, cô cũng chỉ cúi đầu ăn mỳ xào, không dám làm phiền.
"Cô đi theo Cố An Tước bao nhiêu lâu rồi?"
Hà Tiểu Vãn đột nhiên lên tiếng.
"Hả..." Phong Hi ngẩng đầu. "À... không lâu lắm, năm năm... bắt đầu từ khi anh ấy về nước..."
"Có điều..." Nửa câu sau bị nuốt trở lại, Phong Hi đột nhiên mím môi không nói tiếp nữa.
Có điều năm năm ấy cô chỉ nhận lương từ anh mà không hề nhận một công việc nào, mức lương vô cùng hậu hĩnh. Thậm chí còn khiến cô mất ngủ một thời gian dài vì không ngờ sẽ có một ngày bạ thân "không làm mà vẫn có ăn".
Cho đến một ngày, cuộc gọi đầu tiên của Cố An Tước gọi cho cô, lại là bảo cô làm việc cho một người khác...
Một chú mèo con... rất hung dữ!
"Có điều cái gì?" Hà Tiểu Vãn hiếu kỳ.
"Có điều... đến hôm nay mới được gặp cô." Phong Hi lấy lại nụ cười tự nhiên trên gương mặt.
Hà Tiểu Vãn rũ mi mắt, không rõ tâm tình ra sao.
Nói không chừng Cố An Tước chỉ đang cài một thiết bị giám sát di động bên cạnh cô, cô gái tên Phong Hi này, hoàn toàn không có "tài nguyên" nào để khai thác.
Dùng xong bữa sáng, Hà Tiểu Vãn nhờ Phong Hi mua một ít cà phê đem về, bản thân một mình ra xe đợi trước.
Đến hành lang, Hà Tiểu Vãn bị chặn đường, cô ngẩng đầu nhìn...
Là Lozenro.