Lozenro bị cưỡng ép ngồi lên xe của Hà Cảnh Minh. Ban đầu cậu ta còn giãy giụa không đồng ý, nhưng Hà Cảnh Minh thế mạnh người đầu, còn hăm dọa nếu cậu ta không phối hợp sẽ đem lên đồn thẩm tra theo luật pháp.
Định vào tội quấy rối phụ nữ.
Lozenro méo mặt, cậu ta vừa đi ra từ chỗ đó, không lý nào mới vài tiếng đã quay trở lại được.
"Nói đi, tại sao lại đuổi theo cô ấy?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Hà Cảnh Minh nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo. "Kẻ mắc lỗi là anh, bây giờ là lúc để anh thanh minh."
Nhìn khẩu khí của người đàn ông châu Á này, cộng với việc ban nãy thấy anh và Hà Tiểu Vãn trò chuyện thân thiết, Lozenro nảy sinh một ý định.
Không phải nghĩ cách thanh minh, mà là lôi kéo.
"Nếu tôi đoán không nhầm, cô em gái ban nãy và ngài Thị trưởng đây có mối quan hệ rất thân thiết."
Hà Cảnh Minh dần cảm thấy thú vị, khóe miệng cũng hiện ra ý cười.
"Nhưng ngài và Bộ trưởng Cố lại không được như thế. Thậm chí... hai người còn đang tranh giành."
Ý cười trên khóe miệng người đàn ông càng sâu thêm. "Tranh giành?"
Lozenro càng nói càng hăng. "Đúng thế! Tranh giành phụ nữ!"
Hà Cảnh Minh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hộp quẹt trong tay, cười như không cười.
Lozenro lén lút nhìn biểu cảm của anh, có vẻ như anh ta nói đúng ở đâu rồi, biểu tình càng hưng phấn nói tiếp.
"Quan hệ của các người, tôi vừa nhìn là đã biết. Thế này đi, ngài Cố vĩ đại gì đó của đất nước các cậu nợ tôi một nửa đường bay. Coi như đắc tội với gia tộc Argo của chúng tôi rồi."
"Chúng ta bây giờ là người cùng hội cùng thuyền. Hay thế này đi, tôi giúp cậu giành lại mỹ nữ, cậu giúp tôi lấy lại đường bay?"
Lần này nghe xong, Hà Cảnh Minh đã bật cười thành tiếng.
"Xem ra cậu biết không ít."
Lozenro tưởng được khen, vỗ đùi đen đét. "Tôi nói trúng, đúng không?"
"Nhưng cậu tin nhầm người rồi."
Gương mặt Lozenro bỗng chốc biến sắc.
Hà Cảnh Minh đổi chân, bắt tréo chân kia sang, thấp giọng nói.
"Nếu Cố An Tước giành được đường bay, một công dân được ngồi hưởng thụ như tôi phải dốc sức giữ gìn mới đúng. Nghe cậu nói vậy, tôi đột nhiên lại cảm thấy bản thân chẳng được lợi ở chỗ nào."
Hà Cảnh Minh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm.
"Đối đầu với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, chẳng khác nào đem cái ghế Thị trưởng của tôi vào tay người khác. Còn việc ôm được mỹ nữ hay không. Câu trả lời chắc chắn là không rồi."
"Hả..." Lozenro đã tái mặt, miệng lưỡi lắp bắp.
"Tiểu Vãn là mỹ nữ, em gái tôi luôn là như thế."
"What the fuck? Em gái cậu?"
...
Công việc ở văn phòng Ngoại giao trong vài ngày tới đã được Hà Tiểu Vãn nhờ cậy Hạ Kiều rồi, nhưng lúc báo lại với Cố An Tước, anh lại không đồng ý, lập tức rời giường muốn tự mình giải quyết.
Hà Tiểu Vãn không cản nổi, đành giúp anh chuẩn bị đơn giản.
Lúc Hà Tiểu Vãn đem đồ vào phòng, Cố An Tước cũng đã chuẩn bị xong.
Cô tiến lại gần, vòng ra phía sau lưng anh, nhìn vết thương chồng chất lên nhau đã có chỗ kết vảy, nhanh nhẹn giúp anh thoa lại thuốc, sau đó đem bộ âu phục mới giúp anh mặc vào.
Thân thể người đàn ông rất cao, vượt cô hẳn một cái đầu, bờ vai rộng, từng đường nét rắn chắc tuyệt mỹ như phác họa. Lúc này anh lại dang rộng cánh tay sang hai bên càng khiến từng khối thịt màu đồng trở nên nhức mắt.
Hà Tiểu Vãn không bày biện quá nhiều biểu cảm, chỉ đơn giản giúp anh mặc áo sơ mi.
"Lát nữa tôi sẽ bàn giao công việc buổi sáng nay cho Nghệ Lâm." Hà Tiểu Vãn cài nút áo cuối cùng, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói.
"Tôi còn có việc riêng, muốn xin nghỉ."
Cố An Tước cau mày. "Việc riêng? Quan trọng đến mức phải nghỉ à?"
"Phải." Cô lại cầm cà vạt, choàng qua cổ rồi để buông thõng trước ngực anh, không làm tiếp nữa. "Quan trọng hơn công việc anh sắp xếp cho tôi."
Trên trán người đàn ông dần xuất hiện ba vạch đen, đuôi mắt bao trùm một loại khí tức đáng sợ.
"Vãn Vãn, em nói cho rõ ràng."
"Không thích."
Điểm giới hạn như bị câu nói vô tâm này của cô chạm trúng, ngay tức thì, Hà Tiểu Vãn bị anh ép lùi lại phía sau, đến khi gót chân va phải chân tường mới thôi.
Người như Cố An Tước, từ trước đến nay đều là anh nắm rõ thế cục, giới hạn của anh cũng không cho phép xuất hiện kẻ không nghe lời.
Càng huống hồ, người đó là Hà Tiểu Vãn.
"Vãn Vãn, em học được cách lấp liếm trước mặt tôi rồi?" Người đàn ông nắm lấy cần cổ thiếu nữ, anh cúi đầu xuống tì sát lên trán cô, thấp giọng kiềm chế.
"Không nói rõ ràng, nửa bước ra khỏi căn phòng này... em cũng không được phép."
"Nếu tôi cứ muốn cãi lời thì sao?" Cảm nhận hô hấp nặng nề của anh lởn vởn quanh chóp mũi, cô chỉ đứng yên bất động, rõ ràng từng câu từng chữ.
"Vãn Vãn..."
Tông giọng người đàn ông gần như rơi xuống quãng tám, bàn tay thô ráp sau gáy cô dần siết mạnh hơn, cảm nhận rõ sự bất lực từ hành động của anh. Hà Tiểu Vãn đẩy anh ra, nhìn anh chằm chằm.
"Tôi chỉ đi đón thầy, Bộ trưởng Cố... ngài đang lo lắng điều gì thế?"
Đau đớn, quẫn bách, căm hận khi bị qua mặt. Cố An Tước... anh đã học được chưa?
Định vào tội quấy rối phụ nữ.
Lozenro méo mặt, cậu ta vừa đi ra từ chỗ đó, không lý nào mới vài tiếng đã quay trở lại được.
"Nói đi, tại sao lại đuổi theo cô ấy?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Hà Cảnh Minh nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo. "Kẻ mắc lỗi là anh, bây giờ là lúc để anh thanh minh."
Nhìn khẩu khí của người đàn ông châu Á này, cộng với việc ban nãy thấy anh và Hà Tiểu Vãn trò chuyện thân thiết, Lozenro nảy sinh một ý định.
Không phải nghĩ cách thanh minh, mà là lôi kéo.
"Nếu tôi đoán không nhầm, cô em gái ban nãy và ngài Thị trưởng đây có mối quan hệ rất thân thiết."
Hà Cảnh Minh dần cảm thấy thú vị, khóe miệng cũng hiện ra ý cười.
"Nhưng ngài và Bộ trưởng Cố lại không được như thế. Thậm chí... hai người còn đang tranh giành."
Ý cười trên khóe miệng người đàn ông càng sâu thêm. "Tranh giành?"
Lozenro càng nói càng hăng. "Đúng thế! Tranh giành phụ nữ!"
Hà Cảnh Minh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hộp quẹt trong tay, cười như không cười.
Lozenro lén lút nhìn biểu cảm của anh, có vẻ như anh ta nói đúng ở đâu rồi, biểu tình càng hưng phấn nói tiếp.
"Quan hệ của các người, tôi vừa nhìn là đã biết. Thế này đi, ngài Cố vĩ đại gì đó của đất nước các cậu nợ tôi một nửa đường bay. Coi như đắc tội với gia tộc Argo của chúng tôi rồi."
"Chúng ta bây giờ là người cùng hội cùng thuyền. Hay thế này đi, tôi giúp cậu giành lại mỹ nữ, cậu giúp tôi lấy lại đường bay?"
Lần này nghe xong, Hà Cảnh Minh đã bật cười thành tiếng.
"Xem ra cậu biết không ít."
Lozenro tưởng được khen, vỗ đùi đen đét. "Tôi nói trúng, đúng không?"
"Nhưng cậu tin nhầm người rồi."
Gương mặt Lozenro bỗng chốc biến sắc.
Hà Cảnh Minh đổi chân, bắt tréo chân kia sang, thấp giọng nói.
"Nếu Cố An Tước giành được đường bay, một công dân được ngồi hưởng thụ như tôi phải dốc sức giữ gìn mới đúng. Nghe cậu nói vậy, tôi đột nhiên lại cảm thấy bản thân chẳng được lợi ở chỗ nào."
Hà Cảnh Minh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm.
"Đối đầu với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, chẳng khác nào đem cái ghế Thị trưởng của tôi vào tay người khác. Còn việc ôm được mỹ nữ hay không. Câu trả lời chắc chắn là không rồi."
"Hả..." Lozenro đã tái mặt, miệng lưỡi lắp bắp.
"Tiểu Vãn là mỹ nữ, em gái tôi luôn là như thế."
"What the fuck? Em gái cậu?"
...
Công việc ở văn phòng Ngoại giao trong vài ngày tới đã được Hà Tiểu Vãn nhờ cậy Hạ Kiều rồi, nhưng lúc báo lại với Cố An Tước, anh lại không đồng ý, lập tức rời giường muốn tự mình giải quyết.
Hà Tiểu Vãn không cản nổi, đành giúp anh chuẩn bị đơn giản.
Lúc Hà Tiểu Vãn đem đồ vào phòng, Cố An Tước cũng đã chuẩn bị xong.
Cô tiến lại gần, vòng ra phía sau lưng anh, nhìn vết thương chồng chất lên nhau đã có chỗ kết vảy, nhanh nhẹn giúp anh thoa lại thuốc, sau đó đem bộ âu phục mới giúp anh mặc vào.
Thân thể người đàn ông rất cao, vượt cô hẳn một cái đầu, bờ vai rộng, từng đường nét rắn chắc tuyệt mỹ như phác họa. Lúc này anh lại dang rộng cánh tay sang hai bên càng khiến từng khối thịt màu đồng trở nên nhức mắt.
Hà Tiểu Vãn không bày biện quá nhiều biểu cảm, chỉ đơn giản giúp anh mặc áo sơ mi.
"Lát nữa tôi sẽ bàn giao công việc buổi sáng nay cho Nghệ Lâm." Hà Tiểu Vãn cài nút áo cuối cùng, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói.
"Tôi còn có việc riêng, muốn xin nghỉ."
Cố An Tước cau mày. "Việc riêng? Quan trọng đến mức phải nghỉ à?"
"Phải." Cô lại cầm cà vạt, choàng qua cổ rồi để buông thõng trước ngực anh, không làm tiếp nữa. "Quan trọng hơn công việc anh sắp xếp cho tôi."
Trên trán người đàn ông dần xuất hiện ba vạch đen, đuôi mắt bao trùm một loại khí tức đáng sợ.
"Vãn Vãn, em nói cho rõ ràng."
"Không thích."
Điểm giới hạn như bị câu nói vô tâm này của cô chạm trúng, ngay tức thì, Hà Tiểu Vãn bị anh ép lùi lại phía sau, đến khi gót chân va phải chân tường mới thôi.
Người như Cố An Tước, từ trước đến nay đều là anh nắm rõ thế cục, giới hạn của anh cũng không cho phép xuất hiện kẻ không nghe lời.
Càng huống hồ, người đó là Hà Tiểu Vãn.
"Vãn Vãn, em học được cách lấp liếm trước mặt tôi rồi?" Người đàn ông nắm lấy cần cổ thiếu nữ, anh cúi đầu xuống tì sát lên trán cô, thấp giọng kiềm chế.
"Không nói rõ ràng, nửa bước ra khỏi căn phòng này... em cũng không được phép."
"Nếu tôi cứ muốn cãi lời thì sao?" Cảm nhận hô hấp nặng nề của anh lởn vởn quanh chóp mũi, cô chỉ đứng yên bất động, rõ ràng từng câu từng chữ.
"Vãn Vãn..."
Tông giọng người đàn ông gần như rơi xuống quãng tám, bàn tay thô ráp sau gáy cô dần siết mạnh hơn, cảm nhận rõ sự bất lực từ hành động của anh. Hà Tiểu Vãn đẩy anh ra, nhìn anh chằm chằm.
"Tôi chỉ đi đón thầy, Bộ trưởng Cố... ngài đang lo lắng điều gì thế?"
Đau đớn, quẫn bách, căm hận khi bị qua mặt. Cố An Tước... anh đã học được chưa?