“Biết chứ” Xuân Chiến cười rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm thổi vào mặt mang theo hơi thở của một đô thị sầm uất.
Hắn đã từng sống ở đây một đoạn thời gian, thành phố này chứa rất nhiều kỉ niệm đối với hắn.
“Anh và Hoàng Bách từng là bạn học cấp 3”
“Dạ,…”
“Lúc ấy, anh không thích cậu ta còn cậu ta cũng chẳng ưa anh. Hai đứa đều bán sống bán chết học tập và thi đấu với nhau nhiều kì nên hẳn là cậu ta còn nhớ rõ anh lắm”
Nhưng không ngờ, sau nhiều năm gặp lại số phận của hai người đã cách xa nhau đến vậy, một người đã làm giám đốc của một công ty lớn có tiềm năng có triển vọng còn hắn chỉ là một ông chủ của một tiệm net bình thường mà nay mai không biết có còn tồn tại được hay không?
Xuân Chiến đẩy vali mình gọn vào một góc khẽ mỉm cười, nhìn nụ cười này trong lòng Thanh Phong không khỏi cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ, nếu để cho anh cậu tiếp tục đi học, có khi anh cậu cũng đã như người ta hoặc chí ít là tốt hơn bây giờ.
“Anh Chiến” Thanh Phong nhẹ giọng gọi
Cậu ngồi xuống cạnh anh mình, đặt tay mình lên tay anh.
“Không có gì đâu, em nghỉ ngơi sớm đi. Anh làm phiền em quá”
“Nhưng mà…”
“Anh ổn mà, với cả anh cảm ơn em và Hoàng Bách. Hôm nay, anh thật sự có hơi hất tấp, làm phiền em ngay
giờ này”
“Không, không có phiền. Anh lo cho em nên anh mới như vậy, em không phiền đâu. Thật sự mà”
Nhìn ánh mắt tha thiết của em mình, Xuân Chiến bất giác nở nụ cười rồi theo thói quen nhéo má thằng bé. Em hắn vẫn như hồi nhỏ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu làm sao ấy.
“Anh ngủ ở giường bên phải nha, em ngủ bên trái”
Nói rồi, cậu nhanh chân đi qua chiếc giường trống bên kia lấy tay cầm chăn lên giũ thật mạnh rồi trải xuống giường.
“Anh hai ngủ ngon” Thanh Phong mỉm cười, quay mặt nhìn anh cậu rồi đưa tay tắt đèn
Bóng tối dần phủ xuống phòng, chỉ còn chiếc đèn ngủ bên giường của Xuân Chiến là còn bật, sau một hồi im lặng hắn chợt nghe em mình nói nhỏ.
“Có gì nhớ kêu em đó”
“Ừa” Hắn cười đáp lại rồi cũng tắt đèn đi ngủ
Lúc này, tại nhà Hoàng Bách
Cảm giác được người ngồi sau ôm cũng không phải là tệ lắm, hắn bất giác lại hồi tưởng lại cảm xúc lúc nãy nhưng càng nghĩ lại càng không đủ thỏa mãn hắn.
“Ây” Hoàng Bách giật mình, lập tức rót cho mình ly nước lạnh
Đáng ghét, độc thân lâu quá cái đâm ra bị khùng à
“Phía công ty X không chịu chấp nhận thỏa thuận, họ bảo chúng ta ỷ thế cướp người nên muốn đâm đơn kiện”
“Vậy như tôi nói ban đầu, cứ để họ kiện để xem lí lẽ của họ đến đâu. Cậu cứ nói với văn phòng đại diện bảo
họ chuẩn bị đầy đủ hồ sơ chuẩn bị đi”
“Ngoài ra, bên phía công ty Đông A gửi thư mời cho chúng ta tham gia sự kiện kỉ niệm năm năm sinh nhật game Liên Hoành vào 18h00 vào ba ngày tới”
“Cậu sắp lịch giùm tôi, sáng cùng ngày hôm đó chúng ta có cuộc họp nội bộ đấy”
“Dạ rõ”
Tấn Lộc đang định ra ngoài thì đúng lúc có người đến gõ cửa, Xuân Chiến đến tìm Hoàng Bách về chuyện chuyển công tác cho em hắn.
Xuân Chiến nhanh chóng chào hỏi người đối diện rồi nói thẳng vào vấn đề
“Tôi biết được từ chỗ em tôi việc giải quyết hợp đồng lao động giữa nó và công ty cũ chưa xong nên tôi muốn lên đây trình bày với sếp Bách. Xin hãy để chuyện này cho tôi, nơi nó làm là do tôi tìm nên tôi nghĩ để tôi ra mặt việc này sẽ nhanh chóng xong xuôi”
“Cậu vẫn như trong ấn tượng của tôi”
Hoàng Bách nở nụ cười nhìn Xuân Chiến, hắn đứng lên, vươn tay trịnh trọng mời người kia ngồi xuống bàn tiếp khách trong phòng làm việc của mình.
“Nếu cậu đã nói vậy thì cứ theo cậu”
Hắn rót một cốc trà hoa nhài đưa cho Xuân Chiến, rồi cũng tự rót cho mình một cốc.
“Tôi có nghe được chuyện của cậu từ bạn học cũ”
“Cậu nhắc đến chuyện cũ để làm gì?” Xuân Chiến tỏ vẻ khó chịu ra mặt
“Không có gì” Hoàng Bách tùy tiện đáp lại một tiếng, thầm nghĩ tên này vẫn xem mình như kẻ thù như
cũ.
Hắn cười cười, tiễn Xuân Chiến ra cừa rồi trở về vị trí làm việc của mình. Vào tám năm trước, Xuân Chiến từng bán cho hắn một bản quyền game với giá 1 tỷ 4, lúc đó hắn cũng chỉ là một cổ đông nhỏ không có tiếng nói trong công ty. 1 tỷ 4 hắn cho đấy là hợp lí nhưng ban điều hành lúc bấy giờ coi đấy quá đắt, đòi ép giá đến cùng, hắn tuy có lòng muốn giúp nhưng cũng đành bất lực. Lúc đó công ty game hiện giờ không phải là công ty ADC, cái tên trước đây tên là Himi gaming, sau nhiều biến động nhân sự khi hắn lên thay thế mới đổi tên thành ADC.
Từ 1 tỷ 4 ép còn 1 tỷ 2, đáng lẽ phải xuống 1 tỷ nhưng hắn xem việc đấy là ác độc lắm rồi. Hắn biết so về năng lực, Xuân Chiến giỏi hơn hắn rất nhiều nhưng do hoàn cảnh gia đình nên cậu ta không thể bộc lộ hết tài năng. Nếu đặt hai người chung một hoàn cảnh chưa chắc hắn sẽ giỏi hơn người kia hơn nữa việc bán đi đứa con tinh thần của mình là một chuyện rất khó, bị ép giá như vậy làm sao mà không xót ruột xót gan cho được.
Chuyện năm năm trước làm Hoàng Bách mang tâm lí tội lỗi khi đối diện với Xuân Chiến, hắn cũng không biết nên đối diện với người bạn này như thế nào cho phải. Bây giờ, em trai Xuân Chiến lại đang làm việc dưới trướng của hắn, có lẽ hắn cũng nên chiếu cố cậu nhóc ấy một chút.
Hắn tin năng lực giải quyết vấn đề của bạn mình, nếu cậu ta bảo ổn thì việc đấy sẽ ổn.
Hoàng Bách ngồi tựa lưng vào ghế, so với cái giá 1 tỷ 2 kia Xuân Chiến có thể kiếm nhiều hơn thế nếu được nằm tên trong nhóm người đồng sáng tạo game. Đến nay tựa game đấy vẫn còn rất hot nằm trong top 5 những tựa game lớn nhất được mọi người săn đón và có lượng người chơi đứng đầu trong năm nay.
“Xin lỗi” Hoàng Bách nhẩm thầm trong lòng, hắn biết rõ năm đó mọi chuyện không phải do hắn nhưng hắn vẫn mang tâm lý tội lỗi.