Cậu đóng khung chat, suy nghĩ xem mình sẽ mặc gì, ăn món gì vào ngày hôm đó nhỉ? Mong là thời tiết thuận lợi vào hè thường hay mưa. Lâu rồi cậu không tụ tập đi chơi với bạn bè, một phần vì công ty cũ cậu không tìm được bạn, phần còn lại là do công việc bận quá cậu không có thời gian để đi chơi.
Đang nghĩ vẩn vơ thì điện thoại lên ‘ting’ một tiếng, người gửi tin nhắn không thể nào không quen thuộc hơn.
‘Có chuyện gì không sếp’ tự dưng giờ này lại gửi sticker vẫy tay chào với cậu
Khi kí hợp đồng vào công ty cậu đã cho số điện thoại của mình vào hệ thống, thế là một loạt các thành viên trong công ty đều được add vào nick cậu nhanh chóng trong đó bao gồm sếp Bách. Cậu thấy việc add đồng nghiệp không có gì đáng ngại, chỉ là add nhiều nhưng tới nay cậu chỉ nhắn tin qua lại với một mình Tấn Lộc. Không phải cậu không muốn trò chuyện với những người khác đâu nhưng lĩnh vực không liên quan nhau thì biết nói gì bây giờ, nói chuyện không hợp lại gây chuyện không nên nữa.
Đây là lần đầu tiên sếp chủ động nhắn tin cho cậu nếu là một người đồng nghiệp bình thường thì không sao giờ này cũng chưa khuya, lại đang là giờ nghỉ ngơi. Gửi tin nhắn cho nhau làm quen hoặc tán gẫu gì đó cũng không phải chuyện lạ nhưng đằng này lại là cấp trên của mình, chỉ trừ khi có việc gì đó mới làm vậy thôi chứ nhỉ?
‘Không có việc gì, nhắn cho cậu biết sự tồn tại của tôi’
Sự tồn tại của anh mọi người trong công ty đều biết, cậu nhìn dòng tin nhắn kia rồi cảm thán có phải anh bị ai đó thao túng không? Sao hình tượng ngầu lòi lúc đi làm chẳng thấy đâu nữa vậy.
Thanh Phong gửi lại stiker cười ngại ngùng che miệng
Nhìn chung hai người cũng chẳng có chuyện gì có thể nói với nhau cả, nếu muốn nhắn tiếp cậu cũng chẳng biết đào đâu ra chủ đề để nói chuyện.
“Em kiếm gì nhắn tiếp coi” Bảo Ngọc nhìn màn hình tin nhắn Hoàng Bách đưa cho rồi lên tiếng bảo
“Em biết nhắn gì thì đưa cho chị làm gì” Hoàng Bách trừng mắt nhìn cô
Bảo Ngọc đưa tay xoa cằm, suy nghĩ những vấn đề hai người có thể trò chuyện rồi áp dụng lên người Hoàng Bách nhưng tình huống nào đưa lên người em cô nó cũng thành giả trân hết. Cuối cùng, cô đánh bất lực vỗ vai em mình.
“Lên đốt nhang ông bà đi” người chị này bất lực thật rồi
“Em nói rồi, bỏ đi mà không nghe” Hoàng Bách cất điện thoại vào túi, khoanh tay nói với chị mình
“Ai biết ế cũng là thế mạnh của em đâu” Bảo Ngọc bất lực nhìn thằng em hơn ba mươi mấy tuổi không lấy nổi một người bên cạnh
Cậu mợ à, nên giảm giá thanh lí ngay đi ạ. Kiểu này con thấy để chật nhà lắm
Haizz, một tiếng thở dài vang vọng xuyên màn đêm.
Sáng hôm sau, Hoàng Bách chủ động mua cà phê cho Thanh Phong, hắn vào sớm hơn mọi ngày rồi đứng đợi cậu trước phòng live stream. Hôm nay, đứng đây hắn mới chú ý một điều cả cái sảnh này chỉ có duy nhất một mình Thanh Phong làm việc, còn nhóm người còn lại thì ở sảnh bên kia được ngăn cách bằng hai thang máy. Hèn gì, đôi lúc vô tình gặp cậu hắn thấy cậu có vẻ khá uể oải, chắc cũng thèm hơi người đến ngơ luôn rồi.
Hoàng Bách đứng đó nghĩ ngợi một hồi, tự dưng lại thấy tòa nhà mới xây này dường như bị thiếu cây xanh thì phải, hắn nhìn ngó xung quanh rồi tự sắp xếp kế hoạch trong đầu mình. Sau khi đưa cà phê cho tên vô tri kia xong thì đi thẳng xuống phòng kế hoạch kêu nhân viên làm.
Bận ngó tới ngó lui, hắn không chú ý Thanh Phong vừa đi ra khỏi thang máy đã khựng người lại. Buổi sáng đi làm sớm cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, từ xa đã thấy sếp đứng tựa vào cửa cậu bèn theo phản xạ nhìn đồng hồ. Nhìn xong cậu mới an tâm là mình vẫn chưa trễ, thậm chí còn đến sớm hơn nửa tiếng.
“Nè, của cậu” Hoàng Bách đưa ly café cho người nọ, hắn cầm đúng một ly café nóng tới đây nên đưa cho người nọ xong tay chân cũng rảnh rang hẳn ra.
“Dạ” cậu vẫn chưa hoàn hồn
“Hôm qua cậu mua cà phê cho tôi” quá hợp lí, hôm qua cậu mua cho tôi hôm nay tôi đáp lễ lại
Thanh Phong nhìn sếp mình rồi nhìn ly cà phê còn ấm, mắt cậu long lanh tựa như chưa ngàn vì sao trong đó, đi làm được người khác quan tâm là chuyện hạnh phúc nhất một ngày rồi đó. Cậu mỉm cười nhìn người nọ, giọng ngáy ngủ cũng mất đi, thanh âm trong trẻo vang lên “Em cảm ơn sếp”
“Ừ” Hoàng Bách nhìn người kia cười đến ngô nghê, hắn không hiểu sao cậu lại cười nữa, chắc cười khách sáo hả?
Cậu nhận ly cà phê rồi nhưng thấy sếp vẫn còn đứng đó, cậu muốn vào phòng nhưng không được còn nếu đứng ở đây lại chẳng biết nói gì.
“Tôi đi làm đây” Hoàng Bách buông lời như cứu mạng cậu vậy
“Chúc sếp một ngày làm việc thuận lợi” trời ạ, cuối cùng cũng đi, biết rằng sếp sẽ không ăn thịt mình cậu lại càng không làm gì sai nhưng tâm lí chung vẫn là sợ, đúng ngây như khúc cửi chẳng dám động đậy
“Tấn Lộc, mặt tôi như thế nào?” về phòng làm việc, Hoàng Bách vừa giở chồng báo cáo tháng ra xem vừa hỏi trợ lí đang sắp xếp tài liệu kế bên
“Sạch sẽ, xán lán. Mà sao vậy sếp” tự dưng sếp lại hỏi câu này, bộ định tân trang đi gặp ai hả?
“Sáng này làm gì Thanh Phong thấy tôi mà như hóa đá dị, vẻ mặt của cậu ấy như kiểu sao sao á” xin lỗi chứ do ngôn từ của hắn có hạn nên chẳng biết miêu tả vẻ mặt lúc đó của cậu ta ra sao cả, chứ biết dùng mấy từ như “sao sao”, “ấy ấy” để diễn tả thôi
“Sáng anh kiếm cậu ấy hả?” ngạc nhiên nha, chắc lời nói của sếp Ngọc chạm tới dây thần kinh cô đơn của sếp rồi thì phải
“Uhm” hắn dừng coi báo cáo “Bộ sáng gặp không được sao?”
“Không phải là không được nhưng anh là sếp của cậu ấy đấy, bình thường không có chuyện gì làm gì có chuyện sếp lớn đến hỏi thăm nhân viên đâu” Tấn Lộc điềm nhiên đáp
Hắn cũng là phận làm công ăn lương nên hắn hiểu rõ vấn đề này, tự dưng sáng ra không có chuyện gì mà lại bắt gặp sếp thì chẳng khác nào là có chuyện. Nếu sếp vui cười với mình một cái có khi đứng tim cũng không chừng, sếp là sinh vật cấp cao đầy nguy hiểm có khả năng chi phối cuộc sống nhỏ bé của nhân viên như trở bàn tay.
“Cậu gặp tôi cũng vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, tự dưng sếp mà kêu thì tim tôi cũng lên tới cuống họng” Tấn Lộc thản nhiên nói
“Ồ” Hoàng Bách nhướng mày, xem ra hắn có trò mới nữa rồi
Tiếng “ồ” này Tấn Lộc ớn lạnh, đừng nói sếp định bày trò gì nữa nha
“Tấn Lộc”
“Lấy giùm tôi xấp tài liệu trên bàn trà” Hoàng Bách đưa tay chỉ lên phía trước vui vẻ ra mặt
“Tấn Lộc, hồi cậu đem nước cho Thanh Phong đấy nhá” tôi sẽ cho quả tim cậu yên vị ở cuống họng luôn, hắn tự thấy mình lại tìm được niềm vui mới rồi. Già rồi nên lấy việc này làm thú vui cũng không phải tệ, đúng là một người sếp cô độc mà. Hoàng Bách thở dài trong lòng.