“Cốc, cốc, cốc”
“Vào đi” công việc lại tới nữa rồi
“Thưa sếp, công ty giải trí GT đâm đơn kiện công ty chúng ta đạo nhái hình ảnh của họ. Đây là hồ sơ và minh chứng pháp lí công ty chúng ta chuẩn bị để kiện bọn họ, mời sếp xem qua. Ngoài ra, còn chuyện thiết bị đưa qua bên khu vui chơi Thiên Đường cổ tích đột nhiên bị hư hàng loạt, bên bộ phận kĩ thuật đã qua kiểm tra và cho thay máy mới nhưng máy mới vừa đến nơi lại tiếp tục hư” nữ thư kí nhẹ nhàng nói ra những chuyện mà cấp dưới không
biết nên giải quyết như thế nào cho giám đốc, cũng không quên đưa bằng chứng xác thực những thứ đã xảy ra.
Chuyện công ty giải trí GT kiện công ty bọn họ cũng chẳng có gì lạ, công ty đó thì ngáo đó giờ, cái gì cũng nhận vơ là sản phẩm truyền thông do họ tạo ra. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, không lẽ những hình ảnh thực tế ảo đó, không thể là do một công ty game tạo ra, công ty hắn cũng có phòng truyền thông mà. Hoàng Bách quẳng vụ kiện tụng ra sau đầu, hắn bắt đầu xem xét ảnh chụp máy móc đưa qua khu vui chơi.
Toàn bộ các máy game trước khi đưa đi đều được kiểm tra kĩ càng, đảm bảo không có hư hao gì mới đưa đi, tất cả các khâu trước đó đều được giám sát vô cùng nghiêm ngặt nên chỉ có thể phát sinh lỗi trên đường vận chuyển. Nhưng tất cả các thông số, ảnh chụp báo cáo hiện ra trên màn hình đều cho thấy máy game trước khi vào lắp đặt điều vô cùng bình thường. Chậc!
“Cô bảo với phòng quản lí thiết bị kiểm tra lại khu vực xung quanh đó có sóng điện từ nào không? Nếu như không có nữa, tôi sẽ đích thân lại đây kiểm tra”
Haizzz, chiều nay còn hẹn với đối tác bên công ty kem nữa đúng là việc gì cũng tới tay hắn
‘Hoàng Bách, giờ em ổn không?’
‘Sao vậy chị?’ tự dưng chị hắn lại hỏi như vậy?
‘Em có định đi đâu không? Nếu có thì nhớ dẫn Thanh Phong theo ấy nha’ Bảo Ngọc bên này suy đi nghĩ lại liệu có nên nói cho em mình biết là lão thầy bói mới điện thoại nói với cô chiều nay Hoàng Bách gặp nạn lớn không nhỉ?
‘Chiều nay em đi công việc, tự dưng dắt cậu ta theo làm gì?’ trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi
Nhưng nhắn một hồi vẫn không thấy Bảo Ngọc trả lời, tự dưng hắn cũng chẳng biết làm gì ngang xương nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu để cậu ta ở công ty hoài chắc cũng chán.
‘Cậu hiện giờ rảnh không?’
Lúc này tại phòng lập trình game, Thanh Phong đang mãi kể chuyện cười cho cả phòng không để ý đến tin nhắn trong điện thoại.
“Cậu nói thật không? Có chuyện đó luôn hả?” Chị Sang nãy giờ cười không ngớt, nghe cậu nhóc này kể chuyện tự dưng cũng thấy mình tươi tắn hẳn ra.
“Cậu kể chuyện duyên thật đấy” Thế Nhất cười ngả nghiêng chọc chọc Tấn Đạt
Cậu ta ngồi im ru từ nãy đến giờ, bị chọc cũng phát bực bèn gỡ tai nghe xuống “Đang sửa buff bù cái đầu nè” rồi lại đeo tai nghe lên tiếp tục lọc cọc trên bàn phím.
Thế Nhất rút cổ mình lại, cười hề hề với những người còn lại rồi đưa tay lên miệng ra hiệu né xa quả boom hẹn giờ kia ra. Mọi người trong phòng điều hiểu tình trạng của hắn, khẽ nhấc ghế giải tán, Thanh Phong cũng bị bộ dạng của mọi người ảnh hưởng, lén la lén lút trở về chỗ cũ.
Chuyển vào phòng được nửa ngày, mọi người cũng nhanh chóng hòa hợp với nhau, Thanh Phong cũng chuẩn bị tinh thần tác chiến trong mấy ngày tới không giao tiếp với mọi người nhiều. Cậu trở về phòng máy của mình, khởi động thiết bị, kiểm tra kết nối chuẩn bị vào công việc.
Cậu định vào game “Thám hiểm vùng hoang vu” thì lại nhớ ra hôm cày game “Thành phố vô tận” vẫn chưa xem qua mấy màn qua ải như thế nào nên liền thoát ra. Vừa vào, cậu đồng thời cũng thấy rõ một số thay đổi của game, có lẽ đã có góp ý nên chỉnh sửa lại nhìn thuận mắt hơn nhiều.
“Có người muốn kết nối với bạn”
Thanh Phong đang đi dạo xung quanh thành phố mua trang bị thì thông báo nhảy ra trước mặt cậu, ai nữa đây ta.
“Chiều nay cậu rảnh không?” tiếng nhân vật nam vang lên
Cậu quay đầu tứ phía nhìn xem người nọ đang đứng đâu nhưng thấy những nhân vật khác điều không có ai lên tiếng, chưa kịp loading thì một người mặt đập ngay vào mắt cậu.
“Aaaaa” Thanh Phong giận mình sút bật ngửa về sau, nhân vật nam kia kịp thời đỡ lấy cậu nhưng rồi cậu chợt nghĩ đỡ NPC trong game có tác đụng gì không?
“Sếp tìm em có chuyện gì không ạ?”
“Tôi nhắn tin cho cậu mà cậu không phản hồi” giọng Hoàng Bách được trả về mặc định, tiếng anh thông qua máy móc thay đổi cũng không nhiều
“Nãy giờ em không có check tin nhắn, để em xem” cậu vừa định gỡ thiết bị ra thì người bên kia đã nói
“Tôi nói luôn đây, đỡ phải mất công. Chiều nay cậu rảnh sắp xếp đi công việc với tôi” trong tin nhắn là câu hỏi có thể trở lời có hoặc không nhưng để hắn mất công lên đây tìm cậu thì chắc chắn cậu phải đi
“Dạ” cho dù sếp có cho mình lựa chọn thì đáp án vẫn là có thôi
“Cậu tiếp tục công việc đi, à mà tình hình qua phòng mới sao rồi”
“Dạ ổn lắm sếp” Thanh Phong vui vẻ trả lời, tông giọng hơi cao làm cậu tựa như mấy cậu nhóc mới học cấp 3 đang vui vẻ kể chuyện cho bạn bè mình nghe
Hoàng Bách bên đây hơi im lặng, cảm thấy cậu ta gọi mình là sếp có vẻ không phù hợp lắm thì phải “Sau này cậu cứ gọi tôi là anh hoặc anh Bách là được. Đừng gọi là sếp nữa nghe cứng nhắc quá”
“Dạ”
Nói gì cậu ta cũng “dạ”, coi bộ ngoan dữ à nhưng nếu xét theo cảm nhận cá nhân của hắn về người này thì tính tình cậu ta cũng không phải kiểu bạo dạng, dám nghĩ dám làm cho lắm. Vậy tại sao hôm đó cậu ta lại dứt khoát cho lão kia lên “chảo” vậy ta? Nếu theo logic bình thường, cậu ta trốn được là trốn luôn chứ không phải làm như thế kia.
Làm hắn phải hao tâm hao sức giải quyết vụ bên đó, đứng thật là lỗ mà. Suy đi nghĩ lại một hồi, cậu ta làm bên mảng live stream thì thời gian rảnh cũng nhiều, vậy tiện thể gọi đi chạy việc vặt linh tinh cũng không tệ. Phải khấu trừ công sức mà hắn đã bỏ ra để cứu cậu thoát khỏi miệng cọp chứ nhỉ?
Càng nghĩ lại càng vui, có người sai tới sai luôn luôn là sở thích của hắn, đôi lúc người nọ làm sai móc mỉa vài câu cũng thấy yêu đời hẳn ra. Để một mình Tấn Lộc chịu cảnh này, cũng tội cho cậu ta nhỉ? Tự nghĩ rồi tự cười, mãi đến khi có người gõ cửa hắn mới hắn giọng lấy lại tác phong thường ngày.