Qua thời gian mấy ngày sau.
Tập đoàn Phong Hoa cứ như được rót vào thêm một luồng sinh khí mới, trên dưới toàn bộ công ty đều là dáng vẻ bận rộn, khí thế ngất trời!
Bản thân công ty có không ít hoạt động kinh doanh xuất nhập khẩu, mấy ngày nay chắc là nhà họ Chu đang bận rộn tranh giành đất đai ở thành bắc, việc nhắm vào bắn tỉa tập đoàn Phong Hoa đã lơi lỏng.
Cứ như vậy, Tần Lan cũng có đủ thời gian để bắt đầu điều hành chuyện kinh doanh của công ty nhà mình.
Trước kia, lúc bị tấn công, số dược phẩm của công ty không phải bị niêm phong thì cũng là được nửa đường thì sẽ có tai nạn giao thông, tóm lại là trăm nghìn lô thuốc được vận chuyển ra bên ngoài, cuối cùng lại chỉ được có mấy xe vận chuyển đến nơi.
Số tiền ít ỏi kiếm được không đủ cho chi phí vận chuyển và tiền lương của nhân viên, việc vận chuyển hàng cho tập đoàn Phong Hoa rơi vào cảnh nguy cơ, dần dà, cho dù có cho nhiều tiền thì cũng không có ai dám nhận chở hàng nữa.
Hơn nữa, nhà họ Khương có rất nhiều hàng hóa cần vận chuyển đến kho hàng, trực tiếp tạo ra ba ngàn việc làm.
Tần Lan kiếm được tiền, nhà họ Khương và Mạc Hiển lại càng có mối liên kết, chuyện tốt đẹp cả đôi đường này đều khiến hai bên vô cùng thích thú.
Người duy nhất không cười nổi, chỉ sợ cũng chỉ có nhà họ Chu!
Hôm nay là ngày nghi thức khởi công cắt băng ở phía thành bắc phố.
“Đã chuẩn bị đồ đạc đủ hết chưa?”
Mạc Hiển ngồi ở sô pha dưới lầu, nhẹ giọng hỏi.
“Tới nè!”
Tần Lan mang một đôi giày da màu đen đi từ trên lầu xuống, cô mặc một cái váy dài màu đen, phối với một cái áo sơ mi màu trắng, cổ áo mang một cái nơ bướm màu hồng nhạt.
“Đi thôi!”
Cô đi từ trên lầu xuống, nhìn bản thân ở trong gương một chút, nhẹ giọng nói.
“Chúng ta đi thôi! Chị Lan, chị… Đổi phong cách?”, Trần Hân thấy thế không khỏi hô lên.
Trước kia khi đi làm, cô đều mặc kiểu những bộ váy công sở ôm sát, hay dạng váy mẹ kế màu đen, đàn ông thấy đều gục!
Hôm nay thế mà lại đổi thành phong cách ngọt ngào, ăn mặc thế này mà lẫn vào đại học thì không khác gì sinh viên cả.
Bản thân cô không lớn tuổi, chẳng qua là thường ngày mặc đồ chững chạc quá mức, khiến người ta cảm thấy cô đã lớn tuổi mà thôi.
“Đẹp không?”, Tần Lan dạo trước mặt cô ấy một vòng, hỏi.
Trần Hân liếc nhìn Mạc Hiển, lạnh giọng nói: “Ha ha, chị nhìn biểu cảm của tên này là sẽ biết ngay mà! Có thể khó coi được à! Mà chị đi đấu thầu thành bắc, sao lại trang điểm đẹp tới như thế hả, thế này là không cho các cô gái con đường sống à?”
“Đừng có ba hoa, chị thấy bộ đồ này cất trong tủ cũng đã được một thời gian, vẫn chưa từng mặc, thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng tốt!”
Tần Lan đeo theo một cái túi quai chéo, nhẹ giọng nói.
“Đi!”
Trần Hân cũng cầm túi xách của mình, đứng lên.
“Ừm… Chuyện này... Hân Nhi! Lần này em không cần phải đi, để anh ta đưa chị đi là được!”, Tần Lan liếc mắt nhìn Mạc Hiển đang ngồi bên cạnh nói.
“Anh ta? Chị Lan, chúng ta mới là chị em thân thiết nhất, sao chị lại để anh ta đi với chị? Trường hợp trang trọng như thế, anh ta đi có thích hợp không?”
Bên ngoài vẫn luôn đồn là mỹ nữ đẹp nhất Giang Châu tìm được một người đàn ông nghèo làm bạn trai, Tần Lan cũng lười đi giải thích chuyện này.
Cô chỉ biết nếu đưa Mạc Hiển đi cùng, bản thân có thể không cần làm gì cả, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra thì người này đề có thể giải quyết.
Nếu đưa Trần Hân theo cùng, gặp phải người cố ý làm khó dễ, hoặc khi có việc gấp thì sao, năng lực phản ứng của cô ấy còn không nhanh bằng mình.
Mặc dù Mạc Hiển này thỉnh thoảng khiến người khác tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, khi gặp chuyện lớn, năng lực phản ứng của anh thật sự rất xuất sắc.