• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng giờ bắt đầu ca chiều, Thanh Phong đứng trước cửa phòng giám đốc không dám gõ cửa. Đây là lần đầu tiên cậu bước đến đây, cứ mãi ngóng tới ngóng lui không biết phải làm sao.

“Sao không vào?” Hoàng Bách thò đầu ra nhìn

Hắn thấy người nọ đứng trước cửa hồi lâu cũng chưa có động thái gõ cửa liền nhịn không được ra hỏi thăm

“Em…dạ” Thanh Phong lại bị làm cho giật mình

Hoàng Bách trở lại bàn làm việc, gọi điện dặn dò một số chuyện cho cấp dưới rồi chợt nhìn người kia.

Cậu ta nhìn dáo dác khắp nơi, ngồi cũng chẳng dám ngồi, làm như sợ hắn bất cứ lúc nào cũng nhảy bổ tới ăn thịt cậu ta vậy.

“Lại đây” Hoàng Bách thấy người nọ không có việc gì làm nên khoác tay ra hiệu cậu lại phụ hắn sắp xếp tài liệu.

“Đống giấy này cậu đem lại máy hủy giấy giùm tôi, còn đống này cậu sắp xếp nó theo đúng ngày tháng năm rồi xem cái nào cùng một hạn mục thì kẹp gọn vào một bìa”

“Dạ” Thanh Phong nhìn đống giấy tờ chất mấy đống cạnh bàn làm việc liền thở dài trong lòng, hên là có chuyện để làm chứ để cậu ngồi không đợi cũng kì cục quá.

Trong văn phòng của Hoàng Bách có sẵn máy hủy giấy nên cũng chẳng cần đi xa, Thanh Phong nhìn máy hủy giấy rồi lại quay qua nhìn sếp mình. Đó giờ cậu không sử dụng máy này, nên không biết phải dùng như thế nào.

“Sếp…”

“Hửm?” Hoàng Bách ngẩn đầu lên nhìn người nọ

Thanh Phong nuốt ngược chữ kia lại vào bụng “Anh Bách, máy này sử dụng sao vậy”

Cậu đứng né ra một bên chỉ chỉ cái máy, hắn thở dài bước lại đưa tờ giấy vào kệ để máy, rồi ấn chỉnh chế độ cắt vụng.

“Máy này là máy tự động, chủ yếu hủy tài liệu của công ty là hủy vụng nên cậu chứ giữ chế độ này đi”

“Dạ”

Hắn nhìn đồng hồ treo tường, con nửa tiếng nữa tới giờ hẹn, hắn cũng đẩy nhanh công việc giao giấy tờ cho cấp dưới giải quyết. Mấy hôm nay công ty hắn đang gấp rút chuẩn bị chụp ảnh tuyên truyền và chạy quảng cáo cho game nhập vai mới ra mắt, tiến độ cũng không tệ. Sắp tới cũng sẽ mở một vài sự kiện nhỏ để người chơi trải nghiệm những tựa game mới phát triển sau này nên giờ đang khá bận rộn.

Lần này đi chung xe, hắn đã biết ý người nọ, trong xe được xông tinh dầu thơm phức, cửa xe luôn giữ mở cho thông thoáng. Hắn cũng dặn Tấn Lộc cày số bốn chạy cho êm, qua cầu hoặc qua khúc quẹo thì bẻ lái từ từ.

Vừa hủy xong đống giấy, Hoàng Bách cũng vừa xong, hắn lấy áo khoác rồi hai người đi xuống lầu. Xe đang đậu đợi ở cổng chính công ty, vừa thấy xe hơi, cảm giác muốn nôn lại lên tới cổ họng.

“Ọe” Thanh Phong còn chưa lên xe mà đã mắc ói đến đỏ mặt

“Cậu hít sâu vào đi”

Cậu cũng nghe theo, hít lấy mấy hơi thật dài, bụng căng ra một bọng khí. Hoàng Bách chẳng nói gì nhiều, bịt mũi cậu lại, nắm áo quăng thẳng vào xe.

“Thở được rồi đó”

Lúc này, mặt Thanh Phong còn đỏ hơn lúc nãy không phải đỏ vì mắc nôn mà đỏ vì thiếu không khí.

Xe bắt đầu lăn bánh, cậu thò đầu ra để tóc bị gió thổi bay phất phới, cậu mặc kệ nắng chiều gắt như thế nào thì vẫn tốt hơn phải rụt mặt vào xe.



“Mình đi đâu vậy sếp” cậu cứ mờ mịt như vậy từ sáng đến giờ, chưa dám mở miệng hỏi mình sẽ đi đâu

“Đi công việc với tôi” Hoàng Bách lướt điện thoại đọc một vài tin tức tài chính, cũng hóng luôn drama nếu bất ngờ lướt phải.

Trên mạng dạo này lại bắt đầu xuất hiện mấy video không lành mạnh nữa rồi, nhưng cấm thì cấm làm gì cấm hết mọi người không xem. Những video này còn hơn cả cỏ, càng gỡ lại càng nhiều lên. Hắn nhớ vào lúc hắn còn học cấp ba, rộ lên trào lưu theo trend lắc m.ô.ng, gần như đi đâu cũng lướt phải khiến hắn ớn lạnh cả người. Sau đó, cục văn hóa thông tin và truyền thông cho một đợt càng quét văn hóa phẩm không lành mạnh trên mạng, mạng xã hội từ đó mới coi như được thay máu.

Có vẻ cuộc sống yên ổn quá, người ta lại kiếm chuyện để làm nữa rồi đây.

“Thà chơi game chứ đỡ hơn xem những video độc hại trên mạng như này” Hoàng Bách bất giác nói lên suy nghĩ của mình.

Mới đầu khi hắn lên tiếng cũng chỉ là cảm thán nhất thời nhưng hai người còn lại trong xe lại im ru không phản hồi, làm hắn phải nói tiếp thêm câu sau.

“Cậu có thường lướt mạng không?” hắn bỏ qua mấy video vớ vẩn, xem tin tức trong ngày nhưng lỗ tai vẫn vểnh cao lắng nghe động tĩnh người kế bên.

“Dạ, cũng có” Thanh Phong nhẹ giọng trả lời

Người nọ trả lời như vậy hắn cũng chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, thế là hai người ai cũng tự bộc mình vào không gian riêng, bầu không khí trong xe cũng lạnh xuống mấy phần.

Lúc này, trong nội tâm của Thanh Phong chỉ toàn là suy nghĩ khi nào xuống xe, khi nào tới nơi đây. Cậu im lặng để bản thân nghĩ đến những chuyện khác và chăm chú nhìn ra những hàng cây lần lượt lướt qua cửa sổ. Càng chạy ra xa nội ô thành phố cây xanh cũng càng nhiều hơn không khí cũng tương đối dễ chịu.

Xe tiếp tục chuyển lái vào con đường tám làn xe, rộng rãi hơn tuyến đường chính nãy giờ, khu này mới vừa được đưa vào khai thác du lịch tầm mười năm trở lại đây nên đường xá mở rộng hơn cây xanh cũng trồng rậm rạp hơn tuyến đường chính bên ngoài.

Cậu khẽ mỉm cười, lúc bé đường xá lớn nhất cậu thấy chỉ có bốn làn xe, người dân di chuyển chủ yếu bằng xe máy, xe hơi là một thứ xa xỉ, còn tàu cao tốc cũng chỉ có thể thấy ở nước ngoài. Giờ thì xe hơi mọi người cũng không dùng nhiều, xe máy cũng khá ít, chủ yếu bây giờ di chuyển bằng xe buýt và tàu cao tốc giao thông công cộng được dịp phát triển mạnh.

Hoàng Bách nhìn bóng lưng đối phương, người nọ đưa mặt ra bên ngoài để tóc thoải mái để gió tung bay nhìn y chang con Mực nhà hắn, lông vừa đen mặt thì hơi ngáo.

“A, đó là khu vui chơi phải không anh?”

Thanh Phong quay mặt lại nhìn Hoàng Bách, cổng chào công viên hiện lên trước mắt. Vẻ mặt cậu hào hứng y chang một đứa trẻ lần đầu được đưa đi chơi vậy.

Nhìn người nọ cười, hắn cũng bị lây cảm xúc, thấy con người cũng thoải mái lạ lùng. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi hắn tự dưng thấy mình giống như đang đi trông trẻ vậy.

“Chào sếp Bách” một ông chú trung niên cởi mũ, lấy khăn chậm mồ hôi trên trán niềm nở mỉm cười

“Gọi con Hoàng Bách được rồi chú, mình cũng xa lạ gì đâu” Hoàng Bách bắt tay người nọ

Thấy chàng trai này không chú trọng các xưng hô nên ông cũng thoải mái lên hẳn, người miền Tây vốn tính tình hào sảng nên vỗ vai bắt đầu kể chuyện. Hoàng Bách nhìn Thanh Phong và Tấn Lộc lắc đầu.

Nhìn sếp mình vậy, chẳng khác nào lâu ngày không về nhà rồi gặp họ hàng hỏi han vậy, người trẻ suy nghĩ sẽ khác người lớn công việc bận rộn hơn nên họ cũng ít nói với cả lên thành phố cũng không thể nhiệt tình như ở quê nhà.

“Con xem này, chú chở máy này đến đây lần thứ ba rồi đấy. Cứ mỗi lần hạ xuống lại không thể khởi động lên được, cũng chả biết làm sao”

Cái đám máy móc này nếu không thể kích hoạt đưa vào sử dụng được thì chẳng khác nào một đống sắt vụn cả. Hoàng Bách xem xét một hồi rồi lại đi xem mấy linh kiện điện tử cho trò chơi giả lập, toàn bộ bọn chúng đều không thể sử dụng được.

“Có đo sóng từ trường chưa?”

“Dạ rồi, không phát hiện sóng nào khác thường” Tấn Lộc báo cáo lại tình hình

Vậy rốt cuộc nguyên nhân từ đâu ra chứ? Nếu hôm nay không lắp ráp xong ngay mai lại bị đùng công việc.



“Ở gần đây không có sóng thì đúng hơn đấy ạ. Nơi này bị cản sóng kết nối ấy” Thanh Phong đưa mắt quan sát xung quanh

“Những thiết bị của chúng ta đều sử dụng sóng vệ tinh để kết nối, nếu ở đây không cho sóng vệ tinh vào thì máy không thể vận hành được cũng không có gì lạ”

Vào hai năm trước, nhà nước cho phóng thêm tên lửa kết nối quốc gia chuyên dùng cho các công ty công nghệ kĩ thuật cao trong nước. Mấy trò chơi bọn họ đem lại toàn bộ là những trò thực tế ảo, nên sử dụng chung một bức sóng vệ tinh, nên chỉ ở nơi có bức sóng mạnh thì tiến vào thế giới thứ hai mới ổn định. Còn không có sóng thì giống như tình trạng máy bây giờ, khởi động còn chẳng lên nữa huống chi là sử dụng.

Sao chuyện đơn giản như này hắn không nghĩ ra thế nhỉ?

“Tấn Lộc, cậu bảo với Quốc Đại kêu cậu ta liên hệ với quản kí khu trò chơi dò xem ở gần đây có cột cản sóng không?”

Khu đất này theo Hoàng Bách biết trước đây thuộc sở hữu của quân đội nên có khi thiết bị cản sóng trước đó được sử dụng chưa được tháo gỡ đi hết mới dẫn đến tình trạng này.

Sau khi liên hệ, mọi chuyện dần đi vào ổn định, trên tỉnh cử người xuống tiến hành thu hồi thiết bị cản sóng, thiết bị bọn họ đưa tới cũng được khởi động lại như bình thường.

“Cậu có muốn chơi thử không?” Hoàng Bách đưa Thanh Phong đến nhìn trò chơi “Trứng giấc mơ” mà bọn họ mới lắp ráp xong.

“Được ạ” cậu nhìn Hoàng Bách vui vẻ cười, thấy người nọ gật đầu cậu chẳng cần ngại ngần nữa liền ngồi luôn vào thử.

Cơ chế hoạt động của “Trứng giấc mơ” là dựa vào dao động tần số não của con người mà tái hiện lại những đều mà họ không có được và ở trong giấc mơ này mọi thứ được thực hiện hoàn thiện. Vì để tránh trường hợp ước mơ quá đẹp khiến người chơi không muốn thức giấc, công ty đã chỉnh cho họ khi chìm vào giấc mơ vẫn ở trạng thái nhận thức được, tức họ vẫn biết mình đang mơ và đang sống trong thế giới ảo. Còn một phương án dự phòng nữa là sẽ có đồng hồ đếm ngược thức tỉnh, chỉ cần thấy tần số não dao động thất thường, lập tức người chơi được đánh thức khẩn cấp. Vì vậy, nên trò này chỉ dành cho người đủ mười tám tuổi trở lên mà thôi.

Thanh Phong bước vào quả trứng, nhìn ngó xung quanh rồi sờ vào đệm ghế, cảm giác mềm mại lại vô cùng thoải mái, vừa định đóng cửa lại cậu lại nghe tiếng Hoàng Bách.

“Đừng thử ở đây, về công ty cho cậu chơi đã” tự dưng hắn lại nghĩ đến chuyện khác, ở đây không tiện để làm nên đành về công ty vậy.

Thanh Phong đầy tiếc nuối, mím mím môi bước xuống

Quả trứng được kích hoạt bay lơ lửng trên không chưa hạ xuống, Thanh Phong không quan sát kĩ nên bước một hơi hụt chân cắm mặt xuống đất. Cậu nhắm chặt mắt, nhưng đợi hồi lâu vẫn không cảm thấy đau.

“Cậu hơi nặng đó, Tấn Lộc bấm nút cho hạ xuống coi” Hoàng Bách lên tiến nhờ cậy

Tư thế của hai người giờ vô cùng mắt cười, Thanh Phong nửa người được Hoàng Bách ôm nửa còn lại thì nằm bên trong lòng quả trứng. Lưng cậu bắt đầu chùng xuống theo độ hạ của máy, đến khi tới đất, Hoàng Bách mới từ từ buông người nọ ra.

“Mắt dán ở chân mày hả?” hên là hắn nhanh tay lẹ mắt chứ nếu không cái face id của cậu ta hỏng rồi

Lớn rồi nhưng vẫn còn bất cẩn như vậy, hắn khẽ đưa tay đỡ trán, xong rồi lại lắc đầu như một ông bố sầu đời.


Đi xem xét một vòng, thấy mọi thứ đều ổn thì bất chợt mưa lại tới, cơn mưa tới bắt ngờ lại kèm theo gió lớn mà chẳng ai ngờ tới. Mọi người đều kéo nhau kiếm chỗ nấp mưa, trời vẫn còn nắng chang chang vậy mà bất chợt đổ mưa lớn. Mưa được một lúc thì lại tạnh nhưng bầu trời lại kéo mây đen mù mịt.


“Chết rồi, quái vật tới” Thanh Phong nhìn bầu trời rồi cảm thán


Hoàng Bách nhướng mày nhìn người nọ, mém tí phì cười, cái giọng của cậu ta khi nói câu này y chang một thằng nhóc vậy.


“Đi vào sảnh lớn đi, chỗ này hồi mưa lớn bị tạt” nói rồi hắn đi trước, người nọ cũng tất tả chạy theo.


Đúng như dự đoán, cơn mưa sau càng to hơn cơn mưa trước, còn kèm theo gió giật, Thanh Phong đứng nhìn cơn mưa rồi khẽ rụt người lại. Hoàng Bách đứng kế bên thấy thấy nên cởi áo khoác của mình ra đưa cho người nọ.


“Lạnh à, khoác tạm đi” hắn thể nhiệt nên mưa gió kiểu này cũng không thấy lạnh lắm


“Cảm ơn anh” giọng Thanh Phong hơi e dè nhưng rồi cũng nhận lấy, từng được sếp lấy áo vest trùm lên đầu kéo đi thì cái này cũng không có gì quá lớn lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK