Hỏa hành châm?!
Nghe vậy, Mạc Hiển lập tức nhìn thần y Điền với vẻ hứng thú. Trên đời này ngoài anh ra vẫn còn người biết Ngũ hành châm pháp cơ à?!
Thú vị đấy!
“Xin hỏi tiền bối có phải là truyền nhân Ngũ hành châm không?”, đúng lúc này, Mạc Hiển chợt xen vào hỏi.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn anh, từ ánh mắt đến giọng điệu của người nhà họ Khương đều thể hiện rõ sự bất mãn đối với thanh niên này.
Thần y Điền hơi ngoái đầu lại, khẽ cười đáp: “Đúng vậy!”
“Bệnh này đúng là cần dùng Ngũ hành châm pháp mới cứu sống được. Chẳng hay ông còn biết loại nào khác ngoài Hỏa hành châm không?”, Mạc Hiển hỏi thẳng.
Câu hỏi này khiến nụ cười trên mặt thần y Điền lập tức cứng đờ.
Quá rõ ràng, ông ta chỉ mới học được một loại trong Ngũ hành châm pháp. Chỉ học mỗi Hỏa hành châm thôi đã giúp ông ta vang danh khắp Giang Nam, thậm chí còn được Trung y quán Đế Đô phong là Thánh thủ Trung y. Có thể thấy, nếu học được Ngũ hành châm pháp thật sự thì y thuật sẽ cao siêu đến mức nào!
“Xấc xược! Đây là chuyện mà hạng người như cậu có thể biết sao?!”
Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vội mỉm cười lấy lòng thần y Điền: “Xin lỗi thần y Điền, tôi sẽ đuổi cậu ta đi ngay!”
“Không sao không sao, hậu bối thiếu hiểu biết thôi mà, tôi đã chừng này tuổi rồi, không so đo với bọn trẻ đâu!”, thần y Điền cười đáp.
“Nếu ông dùng Hỏa hành châm để chữa trị, ông cụ chắc chắn sẽ không qua khỏi!”
Mạc Hiển chậm rãi nói tiếp: “Vì muốn tốt cho ông cụ nên tôi mới có thiện ý khuyên nhủ đấy!”
“Cút mau đi! Cút!”
Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vừa chỉ vào mũi Mạc Hiển vừa giận dữ quát.
“Ha ha, chàng trai trẻ à! Tôi đã học y nhiều năm rồi, chưa bao giờ thất bại khi chữa trị bằng Hỏa hành châm cả!”, thần y Điền chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ giọng.
“Người đang ở tình trạng dương hư, nếu chữa trị bằng phương pháp dương hư sẽ xảy ra vấn đề! Hơn nữa ông chỉ mới học được một loại trong Ngũ hành châm pháp, loại người như ông sớm muộn gì cũng đập nát danh tiếng của Trung y!”
Mạc Hiển chắp tay sau lưng, cười khẩy: “Nếu nhà họ Khương vẫn cố chấp tin tưởng hạng người này, vậy thì tùy các vị! Tôi còn bận việc khác, đi trước đây!”
“Cút mau! Bắt xe rồi cút về đi!”
Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da ném thẳng hai mươi tệ về phía anh.
Quả là sự sỉ nhục đến cùng cực!
“Ha ha, tạm biệt!”, Mạc Hiển cười khẩy: “Sau ngày hôm nay, một khi ông cụ Khương gặp chuyện cũng là lúc nhà họ Khương bắt đầu xuống dốc!”
Nghe vậy, Khương Minh sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh. Anh ta vừa định lên tiếng thì vị thần y Điền kia đã gằn giọng gào lên: “Chàng trai trẻ, cẩn thận lời nói của mình!! Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi!”
“Ông?! Ông cho rằng ông chỉ mới học được một chiêu nửa thức đã xứng với cái danh thần y à?! Còn kém xa lắm!”, anh vừa liếc nhìn thần y Điền vừa cười khẩy.
“Anh chỉ đang ghen tị với y thuật của tôi mà thôi! Muốn đánh cược không?! Nếu tôi có thể trị khỏi, anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi trước mặt mọi người!”
Thần y Điền vừa chỉ vào tay vừa gầm lên.
Ông ta được phong là Thánh thủ Trung y, thế mà lại bị một tên nhóc chất vấn ngay trước mặt nhiều người, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì quá mất mặt.
Cho dù sau này có bị người ta chỉ trích là kẻ kiêu ngạo, nhưng ông ta có thể dùng kim châm cứu sống người đang ở tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, ông ta có tư cách kiêu ngạo!
Bản thân Mạc Hiển không phải là người mê cờ bạc, nhưng lại rất thích cá cược với người khác.
“Ông chắc chắn muốn so với tôi?!”
Thần y Điền chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng lẽ cái danh Thánh thủ Trung y của tôi lại để anh sỉ nhục như vậy ư?! Nếu chuyện bị đồn ra ngoài thì tôi làm sao hành y cứu tế được nữa?!”