“Mọi người im lặng!”
Nhân viên bán muối gõ chiêng vài cái, chỉ vào hũ muối, nói: “Chẳng lẽ mọi người không để ý rằng muối của bọn ta có tên là muối tinh làng Tây Hà sao?”
“Gọi là muối tinh làng Tây Hà thì sao chứ?”, một thợ săn trên lưng đeo cung tên hỏi.
Lần này không cần nhân viên bán muối trả lời, bạn của thợ săn đã nói: “Ngươi chưa từng nghe tới làng Tây Hà à? Chưa nghe nói về Kim tiên sinh hả?”
“Đương nhiên ta có nghe... Không thể nào, muối này là do Kim tiên sinh làng Tây Hà bán?”
“Vị đại ca này nói đúng, thương hội Kim Xuyên là do Kim tiên sinh mở, muối bọn ta bán đương nhiên là do Kim tiên sinh làm ra”, nhân viên bán muối nói: “Đó là lý do tại sao nó được gọi là muối tinh làng Tây Hà!”
Bây giờ ở quận Kim Xuyên, người có danh tiếng nhất không phải là quan huyện, mà là Kim Phi.
Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đã tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong toàn quận, nông dân không còn phải nộp lương thực hàng năm nữa, thợ săn vào núi và thương nhân đi đường cũng không sợ gặp phải thổ phỉ.
Toàn bộ dân chúng quận Kim Xuyên đều biết ơn Kim Phi.
Nghe thấy muối tinh là do Kim Phi làm ra, dù khó tin đến đâu, nghi ngờ trong lòng mọi người đều tiêu tan gần hết.
Kim tiên sinh nhân từ như vậy, sao có thể làm muối độc để đầu độc dân chúng chứ?
“Mọi người đều biết rằng điều Kim tiên sinh không muốn nhìn thấy nhất là dân chúng chịu khổ, ngài ấy biết người dân không có tiền mua muối, không có sức làm việc, trong lòng cảm thấy rất buồn”.
Nhân viên bán muối theo dặn dò của chưởng quầy, nói: “Vì thế, Kim tiên sinh đã nhờ Khánh Hầu gia giúp đỡ, tới Tây Xuyên tìm Mục Thủ đại nhân của chúng ta.
Kim tiên sinh chưa bao giờ cầu xin người khác, nhưng vì để dân chúng đều được ăn muối, không biết ngài ấy đã nói tốt với Mục Thủ đại nhân bao nhiêu, cuối cùng cũng có được quyền bán muối ở Quảng Nguyên”.
Sau đó, Kim tiên sinh lập tức thành lập xưởng làm muối làng Tây Hà, để người dân Quảng Nguyên được ăn muối an toàn!”
“Để người dân được ăn muối an toàn, câu này quá hay! Kim tiên sinh đúng thật là một người rất tốt bụng!”
“Đúng vậy, không chỉ giúp dân chúng diệt trừ thổ phỉ, còn làm được muối rẻ như vậy!”
“Tiểu ca, muối tốt như vậy chỉ bán mười đồng một cân, Kim tiên sinh có bị lỗ không?”
...
“Lỗ thì chắc chắn sẽ lỗ, nhưng tiên sinh nói, tiền là thứ chết cũng không mang theo được, ngài ấy không ham tiền, miễn là có lợi cho dân thì ngay cả mất tiền ngài ấy cũng muốn làm tiếp”.
Nhân viên bán muối nói tiếp: “Nói thật với mọi người, rất nhiều tiền mà thương hội Kim Xuyên kiếm được từ việc bán xà phòng thơm đều được đầu tư vào xưởng làm muối”.
Quan niệm muối khoáng độc hại đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người, nên Kim Phi tiên sinh căn dặn tạm thời không tiết lộ việc muối tinh làm từ muối khoáng.