“Nếu như ta đã nói với ngài như vậy thì đương nhiên là chắc chắn”.
Khánh Mộ Lam đắc ý nháy mắt: “Anh trai ta luôn có tai mắt bên cạnh Chu sư gia, bên cạnh Chu Trường Lâm đương nhiên cũng có”.
“Xem ra sau này làm việc vẫn phải cẩn thận chút rồi”.
Kim Phi thầm nhắc nhở bản thân.
Đại Khang thoạt nhìn đã mục nát, thế nhưng sức kiểm soát của quan lại vẫn còn rất mạnh.
A Mai trở về nhanh như vậy chứng tỏ rằng cô ấy không ở lại Kim Xuyên bao lâu, kết quả tin tình báo mang về lại chi tiết như thế, đủ để thấy anh trai Khánh Hâm Nghiêu của Khánh Mộ Lam ở trong biên giới Tây Xuyên đã móc nối được một mạng lưới tình báo khổng lồ và tinh vi ra sao.
Kim Phi không tin chỉ có một mình Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy, những viên quan khác chắc chắn cũng có kênh của riêng mình.
“Nhìn dáng vẻ của ngài, lẽ nào đang chuẩn bị ra tay với Chu sư gia?”
Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một hồi, hỏi với vẻ dò xét.
“Đúng”, Kim Phi gật đầu: “Có điều không phải Chu sư gia mà là thổ phỉ núi Thiết Quán!”
“Thổ phỉ núi Thiết Quán?”
Khánh Mộ Lam kinh ngạc tới độ nhảy dựng lên: “Ngài, ngài có biết thổ phỉ núi Thiết Quán có bao nhiêu người không?”
Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ cử người thu thập chứng cứ Chu sư gia cấu kết với thổ phỉ, sau đó để mình giao chứng cứ tới tay anh trai, mượn thế lực của anh trai cô ấy để xử lý Chu sư gia.
Đây là cách ổn thoả nhất.
Không ngờ Kim Phi lại lựa chọn đối kháng với thổ phỉ núi Thiết Quán.
“Từ lúc ta bắt đầu sinh ra, núi Thiết Quán đã tới làng Tây Hà thu thuế thóc, ta đương nhiên biết bọn chúng có bao nhiêu người”.
Kim Phi giơ tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, bình thản nói.
“Ngài đã biết rồi mà còn muốn ra tay với bọn họ ư?”
Khánh Mộ Lam nhìn vào mắt Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên.
“Thổ phỉ núi Thiết Quán chính là một quả bom…chính là một tảng đá treo trên đỉnh đầu, làng Tây Hà muốn phát triển thì sớm muộn gì cũng phải đấu với bọn họ, không trốn nổi đâu”.
“Về lý thì là như vậy, thế nhưng nếu như nói khó nghe một chút thì ngay tới anh Khánh Hoài cũng chẳng có cách gì với thổ phỉ núi Thiết Quán, ngài ngài dựa vào đâu để đấu với thổ phỉ núi Thiết Quán đây? Lẽ nào lại dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi sao?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Hay là nói ngài đã âm thầm huấn luyện thêm càng nhiều cựu binh ở những nơi khác?”
“Chỉ dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi!”
Kim Phi bình thản nói.
“Ta biết trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc đó ngài đánh thắng rất rực rỡ, dưới tình cảnh hoàn toàn rơi vào yếu thế, mang theo mấy nghìn Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng số lượng nhiều gấp mấy lần quân mình.
Những trận chiến lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh trong lịch sử không hề ít, thế nhưng ta cho rằng không có bất cứ trận chiến đấu nào có thể so bì với trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc”.