“Không phải phấn, là con bé Mộ Lam cho ta mấy miếng xà phòng thơm, sau khi ta dùng xà phòng thơm để tắm, trên người sẽ có mùi này”, Khánh Phi cười nói.
“Xà phòng thơm? Loại do Kim Phi - Nam tước Thanh Thủy tạo ra ư?”, Trần Cát hỏi.
“Bệ hạ biết xà phòng thơm à?”, Khánh Phi sửng sốt.
Sau khi Khánh Quốc công đưa xà phòng thơm đến, Khánh Phi xem như nhận được bảo vật.
Công việc chủ yếu của các phi tử hậu cung là gì?
Chẳng phải là lấy lòng Hoàng Đế sao?
Biết Trần Cát thích hoa mai nên mỗi ngày không chỉ tắm xà phòng thơm hương hoa mai mà cũng lấy xà phòng thơm để vào quần áo.
Cuối cùng vẫn nhịn đau sai cung nữ nghiền một miếng xà phòng thơm thành bột rồi rắc ở trong cung, nên Trường Bình Cung lúc nào cũng thoang thoảng hương hoa mai.
Quả nhiên Trần Cát vừa đến lập tức bị hương mai thu hút.
Nhưng điều Khánh Phi không ngờ đến là Trần Cát lại biết xà phòng thơm là do Kim Phi làm.
“Một thời gian trước, Văn Viên công tử nhà họ Chu đến Quảng Nguyên để mua xà phòng thơm, không hiểu sao hắn nổi lòng tham cho người bắt cóc tiểu thiếp của Kim Phi, muốn đưa cô ta về kinh thành để hỏi công thức làm xà phòng thơm. Kim Phi vô cùng tức giận, được lính canh ở quận Quảng Nguyên phối hợp, phong tỏa thành rà soát…”
Trần Cát dựa vào ghế kể lại ân oán giữa Kim Phi và Văn Viên công tử: “Thậm chí Văn Viên công tử còn giết phủ binh ở Quảng Nguyên vì chuyện này, nhưng bị nhà họ Khánh và nhà họ Cao túm được đuôi của họ, ngày nào cũng đến chỗ trẫm để tố cáo nhà họ Chu, phải mất gần hai tháng, nhà họ Chu mới che đậy được chuyện”.
“Thì ra là thế”.
Lúc này Khánh Phi mới biết đằng sau xà phòng thơm còn có câu chuyện này.
Khánh Phi vòng ra sau ghế, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Trần Cát, sau đó nói: “Văn Viên công tử cũng quá đáng thật, bắt cóc một tiểu thiếp của quý tộc ở quận thành đã là bất kính rồi, thế mà còn dám giết cả phủ binh gác thành”.
Nếu đã nhận được lợi ích từ Kim Phi, dĩ nhiên Khánh Phi phải nói giúp Kim Phi.
“Lúc Văn Viên công tử bắt Đường Tiểu Bắc đi, cô ta vẫn chưa phải là tiểu thiếp của Kim Phi.
Còn việc giết phủ binh thì có lẽ là sợ rồi chăng, Kim Phi là một sát thủ tài giỏi, lại chiếm lý, nếu Văn Viên công tử chạy không nhanh thì Kim Phi dám giết hắn thật đấy”.
Trần Cát nhắm mắt lại thở dài: “Lúc đó Kim Phi vẫn nên giết Văn Viên công tử, như thế nhà họ Chu và nhà họ Khánh sẽ không ngày nào cũng đến làm phiền trẫm”.
“Bệ hạ thứ lỗi, thần thiếp là phụ nữ, không hiểu chính sự nhưng thần thiếp lại cho rằng ca ca làm phiền bệ hạ chắc chắn là vì giang sơn xã tắc Đại Khang”.
Khánh Phi quỳ rạp xuống đất nói: “Hiện giờ Khánh Hoài và Hâm Nghiêu đang trấn thủ biên cương cho Bệ hạ, con bé Mộ Lam ngày nào cũng nói muốn ra trận giết giặc, chinh chiến cho đất nước.
Nhà họ Khánh luôn trung thành với Bệ hạ, có trời đất chứng giám”.
“Trẫm chỉ nói bừa vài câu thôi, Khánh Phi đừng làm thế, đứng lên đi”.