Thay vì như vậy, chi bằng trở thành một khán giả trong ngôi làng nhỏ trên núi này, sống cuộc sống từng mong muốn ở đời trước.
Kim Phi đã bày tỏ thái độ không muốn nói thêm gì nữa, nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không tiếp tục quấy rầy.
Nhưng lần này, Khánh Mộ Lam không hề rời đi mà tiếp tục nói: "Tiên sinh, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngài”.
"Có chuyện gì?"
Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
"Ta muốn nhờ tiên sinh giúp ca ca của ta...”
“Mộ Lam, với thực lực hiện giờ của Thiết Lâm Quân, chỉ cần Khánh Hầu đi dẹp loạn thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu”.
Kim Phi lắc đầu nói.
Bởi vì từng sống trong cuộc sống nghèo nàn, nên động lòng trắc ẩn...
Đời trước Kim Phi cũng phải sống cực khổ, nên dễ dàng đồng cảm với những người dân khó khăn ở tầng lớp thấp.
Thực ra, ở sâu trong nội tâm y, y đồng cảm với những người dân lưu lạc đó, họ đều là những người nghèo đáng thương bị ép đến mức không còn cách nào khác nên mới phất cờ khởi nghĩa.
Kim Phi có thể giết người như ngóe ở biên cương, cũng dám đánh tay đôi với đám thổ phỉ cướp bóc, nhưng y không thể không biết phải trái, giơ đao với những người dân chỉ muốn có một con đường sống.
Cho dù là trợ giúp Khánh Hoài cũng không được.
“Tiên sinh, không phải Khánh Hoài ca ca, mà là Tây Xuyên ca ca”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Ca ca ruột của cô ư?”, Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Ca ca của cô là Tây Xuyên Mục, tôi chỉ là một thường dân thì có thể giúp được gì?”
“Thưa ngài, ngài không phải là thường dân, ngài là một quý tộc”, Khánh Mộ Lam đáp lời.
“Được rồi, cho dù ta là quý tộc, nhưng cũng chỉ là là một Nam tước Thanh Thủy sống ẩn ở trong núi không có quyền thế mà thôi!”, Kim Phi tự giễu nói.
“Ai nói ngài không có quyền thế, không có thế lực chứ? Ngài có tiêu cục Trấn Viễn!”
Khánh Mộ Lam nói: “Khánh Hoài ca ca đã viết thư nói rằng lực chiến đấu bây giờ của tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn không kém hơn Thiết Lâm Quân...”
“Mộ Lam, ta đã từng lãnh đạo Thiết Lâm Quân, ta biết rất rõ sự chênh lệch giữa tiêu cục Trấn Viễn và Thiết Lâm Quân”.
Kim Phi cắt ngang lời nịnh hót của Khánh Mộ Lam: “Chúng ta đã quen thân như vậy, chắc là cô cũng biết tích cách của ta, cô không cần phải nịnh nọt ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Vậy thì ta nói thẳng”, Khánh Mộ Lam nói: “Ta muốn mượn dùng tiêu cục Trấn Viễn của ngài”.
“Ý của cô là gì?”, Kim Phi càng thêm khó hiểu.
Bởi vì biên giới có người lưu lạc tạo phản, Tấn Châu Mục đã bị Bệ hạ khiển trách, tước vị cũng bị hạ xuống một bậc”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tây Xuyên không giàu hơn Tấn Châu bao nhiêu, ta sợ rằng Tây Xuyên cũng sẽ xuất hiện phản loạn, Bệ hạ sẽ trách tội ca ca của ta”.
Theo luật lệ của Đại Khang, biên giới có người tạo phản, tất cả mọi người từ huyện lệnh đến quận trưởng rồi đến cả châu mục đều phải chịu trách nhiệm.
Nếu quận đó là đất phong của quý tộc nào đó, thì quý tộc này cũng sẽ bị liên lụy.
“Ta nghĩ dân chúng tạo phản, ngoại trừ việc trừ triều đình tăng thuế, còn có một nguyên nhân khác là thổ phỉ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày trước, ta đã nhờ người hỏi thăm về chuyện này, rất nhiều nơi, thổ phỉ hàng năm cướp bóc lương thực, số tiền này còn cao hơn cả thuế của triều đình, nếu có thể diệt trừ được thổ phỉ, cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn rất nhiều, sẽ không có tạo phản nữa, Kim Xuyên là một ví dụ điển hình”.
“Cũng có lý”, Kim Phi gật đầu: “Vậy cô bảo với ca ca của cô ra lệnh cho binh lính các nơi đi trấn áp thổ phỉ là được, mượn tiêu cục Trấn Viễn làm gì?”
“Nếu ra lệnh cho phủ binh mà có tác dụng thì ta cũng không cần đến tìm ngài”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói: “Hầu như tất cả những tên thổ phỉ cướp bóc lương thực hàng năm đều có quan hệ chặt chẽ với phủ binh cùng địa phương, nhiều kẻ trong số chúng thậm chí còn được huyện úy đích thân nâng đỡ giống như Kim Xuyên trước đây, sao bọn họ có thể tự diệt mình được chứ?