“Á…!
Đại đương gia đau đớn kinh hoàng, tiếng kêu còn thảm hơn cả lợn bị chọc tiết.
“Im miệng cho ta, còn lắm mồm nữa ta cắt cả mũi ngươi luôn!”
A Mai lại kề dao vào mũi của đại đương gia.
Đại đương gia lập tức ngậm chặt miệng, không dám kêu nữa.
Mềm thì sợ cứng, mà cứng thì sợ nhất là những loại không cần mạng nữa.
A Mai ra tay rất nhanh chóng, rõ ràng là một nhân vật hiểm ác, đại đương gia đương nhiên là sợ rồi.
“Bảo bọn chúng lùi lại!’, A Mai lạnh lùng nói.
“Lùi lại, lùi hết lại cho ta!”
Đại đương gia vội phất tay, bảo bọn thổ phỉ nhanh chóng lùi lại.
Đám thổ phỉ nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn đành phải lùi lại.
“Mọi người tạm thời dừng lại!”
Trịnh Phương thấy A Mai khống chế đại đương gia, sợ rằng sẽ kích động đám thổ phỉ, nhanh chóng hạ lệnh tạm thời dừng hành động lại.
Các nữ binh lính ở trong chiếc lưới phía sau A Mai nhân cơ hội này, từng người từng người lao ra ngoài, lấy cung nỏ ra nhắm vào bọn thổ phỉ.
“Các huynh đệ, không thể đợi thêm được nữa, nếu như đợi tiếp, bọn chúng sẽ thoát ra hết mất”.
Một tên thổ phỉ mặc áo choàng dài hét lớn: “Cô ta dám động vào đại đương gia, mọi người cùng ta giết hết bọn chúng!”
“Ồ?”
A Mai khẽ cau mày, tay cầm dao găm dùng lực một chút, để lại một vết máu hằn lại trên cổ của đại đương gia.
“Nữ hiệp đừng hiểu nhầm, hắn không phải người của ta!”
Đại đương gia sợ hãi toát mồ hồi hột, vội vàng hét lớn: “Lưu Lão Thất, ngươi định hại chết ta à, mẹ kiếp mau lùi lại cho ta!”
“Đại đương gia, ngài đừng hồ đồ, cô ta chỉ dọa ngài thôi, lúc này mà chùn bước, cô ta sẽ không tha cho ngài đâu”.
Lưu Lão Thất nhất quyết không lùi lại, ngược lại còn tiến lên trước hai bước.
“Dọa hắn sao?”
A Mai cười khẩy một tiếng, dao găm lại lóe sáng, mũi của đại đương gia đã bị cắt phăng.
Tuy nhiên đúng lúc này, Lưu Lão Thất đột nhiên giơ tay lên, hai luồng sáng bay ra từ trong tay áo, lao thẳng về phía A Mai.
Đồng tử A Mai co rút lại, lập tức tóm lấy đại đương gia chặn tới trước mặt mình.
Phập!
Keng!
Một trong hai chiếc kim bay tới găm vào áo giáp rồi rơi xuống, chiếc còn lại găm vào cổ đại đương gia.
Giây tiếp theo, sắc mặt đại đương gia trắng bệch, hai mắt hằn lên tia máu, chưa kịp giãy dụa được vài giây đã tắt thở.