Cho dù y biết rằng mệnh lệnh này sẽ giết chết vô số người, máu chảy thành sông, cho dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, Kim Phi cũng sẽ không hề do dự.
Bởi vì kẻ địch đều là những ác ma giết người không chớp mắt, muốn sống sót trong thế giới loạn lạc này, nhất định bản thân còn phải ác hơn kẻ địch.
Không giết kẻ địch, người chết chính là binh lính của mình, thậm chí là bản thân mình.
Những mỗi người đều có nguyên tắc sống của mình, nếu như không cần thiết, Kim Phi sẽ không tùy ý giết bất kỳ người nào.
Đối với chiến tranh cũng vậy, đối với kiếm tiền cũng thế.
Quân tử thích tài lộc là chuyện hết sức bình thường.
Chuyện y thích kiếm tiền là thật, nhưng không muốn tiền của mình bị vấy bẩn bởi tội lỗi.
Cách để kiếm tiền có rất nhiều, không cần thiết phải lấy gạo của người dân.
Kim Phi lặng lẽ đậy vò rượu lại.
Ngày hôm sau đội binh lính nữ và cựu binh tiến hành diễn tập thực chiến, vì vậy từ sáng sớm Quan Hạ Nhi đã gọi Kim Phi dậy.
Nhìn thấy Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy ở trong sân, Kim Phi lập tức thấy vui vẻ.
Hai người này hôm qua ai nấy cũng mạnh mồm hơn người kia, thế mà hôm nay ai nấy trông cũng uể oải không khác nhau là mấy.
Thiết Chùy tốt hơn một chút, có lẽ là do trách nhiệm đặt trên người, hoặc là do cơ thể cường tráng, tốc độ phân giải rượu nhanh hơn, bây giờ còn có thể đứng vững ở cửa, chỉ là sắc mặt có chút khó coi mà thôi.
Nhưng trạng thái của Khánh Mộ Lam thì kém hơn nhiều, nằm gục trên bàn, đầu tóc rũ rượi, khuấy cháo một cách yếu ớt.
“Tiên sinh, rượu này của ngài đúng là ngon thật, nhưng thực sự mạnh quá, đầu ta bây giờ vẫn như sắp nứt ra rồi đây”.
Khánh Mộ Lam ôm đầu nói: “Sao hôm qua ngài không ngăn ta lại? Hôm nay còn phải diễn tập mà”.
Đây cũng là một trong những nhược điểm của loại rượu này.
Suy cho cùng nó cũng chỉ là một loại rượu mạnh đã qua thanh lọc đơn giản, sau khi uống vào rất dễ say.
“Cô nói vậy mà không tự thấy thẹn với lòng à?”
Kim Phi tức đến bật cười: “Ta kéo cô, không cho cô uống, cô còn đòi quyết đấu với ta, ta có thể làm gì được nữa? Ta cũng tuyệt vọng lắm chứ!”
“Có chuyện này sao?”
“Cô hỏi bọn họ đi”.
Kim Phi tùy ý chỉ tay vào đám người Quan Hạ Nhi.
“Ta làm chứng, lời tiên sinh nói là sự thực”.
Chu Cẩm bụm miệng cười: “Tướng quân, khi đó ngài còn rút cả đao ra rồi đấy”.
Khánh Mộ Lam rõ ràng không tin là mình đã làm ra chuyện như vậy, quay đầu nhìn về phía A Mai.
Nhìn thấy A Mai lặng lẽ gật đầu, Khánh Mộ Lam ôm trán, vẻ mặt