• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi... Là ngươi!"

Nhận ra người tới là ai, Arthur thấp thỏm thét lên.

"Ừm, là ta."

Dunkel bất thình lình biến mất tại chỗ, khi tiếng nói của cậu vang lên thì thân hình cậu đã xuất hiện phía sau lưng Arthur, lưng đấu lưng với hắn, hời hợt vứt thứ trên tay mình xuống đất.

Arthur hốt hoảng quay đầu nhìn lại, kể từ sau sự kiện ở trụ sở thương đoàn Aurora chi nhánh Shina hôm đó, hắn luôn có một nỗi e sợ không tên với thiếu niên tóc trắng này. Không gặp thì còn đỡ, hắn có thể điên cuồng thả ngoan thoại này nọ, nhưng khi đã chính thức đối mặt lần nữa, nỗi sợ không tên kia lại bắt đầu len lỏi trỗi dậy, âm thầm mà mạnh mẽ.

Hắn vô thức hạ tầm mắt, nhìn xuống thứ mà Dunkel vừa vứt đi.

Một cánh tay còn đang rỉ máu.

Trong rất quen mắt.

Bất chợt, Arthur cảm thấy một cơn đau khủng bố từ bả vai phải truyền tới và máu tươi ồ ạt chảy ra.

Điều đó khiến hắn ý thức được một điều, cánh tay kia... Thuộc về hắn.

"A... Aaaaaaa!!"

Vừa rồi là gì vậy?

Đây là tốc độ mà con người có thể đạt tới được hay sao?

Như thế này thì đã chẳng thể dùng nhanh để hình dung nữa rồi.

Đau đớn, không hiểu, nghi hoặc... Hàng loạt cảm xúc tuôn ra cùng máu tươi, Arthur không thể ngăn nổi tiếng ré the thé thoát ra khỏi miệng mình. Hắn dùng tay trái ôm lấy miệng vết thương, khom người la hét.

"Ồn ào quá."

Dunkel lấy ngón út chọc chọc vào lỗ tai với vẻ mặt chán ghét, cậu xoay người tung một cú đá ngược bằng gót chân vào mồm Arthur, hất hắn văng đi hàng trăm mét, để lại những vệt máu đỏ trong không khí, và cả quá nửa hàm răng của hắn.

Arthur lộn mấy chục vòng trên đất, đầu nghẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

"Ta sẽ tính sổ với ngươi sau."

Bỏ lại câu nói đó, Dunkel nhún người nhảy đến chỗ Aric và Sieghart.


"Canh chừng tên đó."

Cậu nói.

Dù chỉ là một câu nói cộc lốc không đầu không đuôi, nhưng Sieghart lại cảm thấy đó là một mệnh lệnh không thể từ chối, cậu vô thức gật đầu rồi đứng dậy, nhường chỗ bên cạnh cho Dunkel.

"Nhìn ngươi thê thảm quá đó."

Dunkel nhíu mày khi nhìn vào tình trạng của Aric.

"Còn chưa... Chết được..."

Hắn mở miệng một cách khó nhọc, cố lắm mới nói được trọn vẹn bốn chữ.

"Chưa, nhưng không xa lắm đâu."

Lấy ra một chú ấn mà mình đã làm trước khi vào mê cung, Dunkel nhàn nhạt đáp lại.

"Chữa trị hay cứu trợ gì đó không phải sở trường của ta, nhưng giúp ngươi giữ mạng hẳn là không có vấn đề gì đâu."

Không đợi Aric phản ứng lại, Dunkel đập luôn cái chú ấn lên đầu hắn. Ngay tức khắc một cột sáng dịu nhẹ màu xanh lục bao trùm cả hai người.

Trong ánh sáng nhu hoà ấy, những vết thương trên người Aric dần khép lại bằng tốc độ mà cả mắt thường cũng có thể thấy được. Kể cả vết thương từ chém tất sát của Sieghart cũng đang dần khép miệng, chỉ là rất nhanh, nó lại nứt toát ra, thậm chí tình huống còn nghiêm trọng hơn khi mà xung quanh miệng vết thương còn xuất hiện cả những vệt cắt nhỏ li ti đang không ngừng mở rộng ra.

"Sức mạnh không gian à? Năng lực của Celina? Thật phiền phức."

Dunkel nhướng mày, rõ ràng là khó chịu.

Sức mạnh không gian ăn vào miệng vết thương đang hủy hoại thân thể Aric ở cấp độ tế bào và ngăn chặn quá trình chữa trị của cậu. Muốn chữa lành thì việc cần làm trước tiên là loại bỏ ảnh hưởng của sức mạnh này.

"Tiếp theo sẽ không dễ chịu đâu, cắn răng mà nhịn đi."

Vừa tỉnh táo lại đôi chút vì được cung cấp một lượng sinh lực không nhỏ, Aric đã nghe Dunkel nói câu này.

Hắn còn chẳng kịp hỏi cậu nói vậy nghĩa là sao thì cơn đau tra tấn như lóc từng miếng thịt trên thân ra khiến hắn thét lên oai oái, thấu tận tâm can.

Tình huống thực tế cũng không khác biệt cảm giác của Aric là mấy. Thay vì mất thời gian để tỉ mỉ loại bỏ ảnh hưởng không gian ra khỏi thân thể Aric, Dunkel quyết định lóc luôn mớ thịt mỡ và xương cốt bị ảnh hưởng để ngăn sự xâm nhập lan tràn. Làm vậy nhanh hơn cẩn thận từng li từng tí triệt tiêu từng tia không gian chi lực trên mỗi tế bào nhiều, tất nhiên là cũng đau đớn hơn.

Nói là nhanh hơn nhiều, nhưng phương án này vẫn đòi hỏi trình độ khống chế và cẩn thận cao độ để phần sức mạnh không gian kia bùng nổ ra, nên là không thể hoàn thành trong một hai phút được.

Bên phía Sieghart, những tiếng hét của Aric khiến cậu rợn cả sống lưng, nếu không phải tình trạng của hắn đang tốt lên từng giây thì có thể cậu đã nghi ngờ thiếu niên tóc trắng kia có phải đang ám sát Aric không nữa.

Nhưng mà dựa theo cách nói chuyện thì có lẽ quan hệ của hai người này không tệ, chắc hẳn họ là bạn với nhau.

Sieghart thở dài nhẹ nhõm, như thế này ít nhất thì không có ai phải chết vì sự tự mãn của cậu.

"Ừm?"

Ngay lúc đó, Sieghart cảm thấy không gian gần đó vừa có một sự rung động nhẹ.

Nó xảy ra ngay phía trên Arthur vừa bị thiếu niên tóc trắng kia đá bất tỉnh.

Gợn sóng dao động bất ngờ mạnh lên, tới mức hình thành cả một vết rách không gian ngay trên người Aric. Một cánh tay với móng vuốt sắc lẹm như thuộc quỷ dữ vươn ra khỏi đó, bắt lấy cơ thể hắn kéo vào bên trong.

"Dừng lại đó!"

Sieghart hét lên rồi tuốt kiếm xông tới, muốn ngăn cánh tay kia lại. nhưng một đôi mắt sáng rực đột ngột mở ra, nhìn chằm chằm vào Sieghart, khiến cậu rùng mình cảm thấy áp lực to lớn, loại áp lực này cậu chỉ từng chứng kiến một lần từ Celina vào lần đầu họ gặp mặt, khi mà cô vẫn chưa sử dụng nhân dạng của mình.

Thứ bên trong vết rách ít nhất phải cùng cấp bậc với Celina, Hồng Ngọc Long Vương nơi tận cùng thế giới.

Trong lúc Sieghart đờ người ra, Arthur đã bị kéo vào bên trong vết rách, biến mất dạng.

"Vừa rồi là gì?"

Cậu thì thầm tự hỏi, vốn không mong đợi câu trả lời, chỉ là ai đó phía sau đã giải đáp thắc mắc giúp cậu.

"Tà Thần, hoặc là hắn tự xưng như vậy."

Sieghart nghiêng đầu nhìn lại, thiếu niên tóc trắng vừa kết thúc quá trình chữa trị, vừa rồi là cậu lên tiếng.

"Tà Thần?"

Cảm thấy nghi hoặc trước câu trả lời này, Sieghart hỏi lại lần nữa.

Tuy nhiên lần này thiếu niên tóc trắng không đáp lại.

"Còn dám chường ra trước mặt ta à? Tên kia có vẻ quan trọng tới mức ngươi bất chấp sự tồn tại của ta cũng muốn đưa hắn đi? Tốt thôi, xử cả hai ngươi luôn một lần cho gọn."

Dunkel lẩm bẩm tự nói một mình trong lúc chuẩn bị nhảy đi thì bị một tiếng hét ngăn lại.

"Chờ đã nào!"

Aric nhảy bậc dậy, cử động tay chân vài lần để kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì nữa, hắn mới chạy tới bên cạnh thiếu niên tóc trắng.

"Ngươi định đi đâu nữa đấy Dunkel?"

"Hỏi thừa."

Dunkel trả lời.

"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho chúng sao? Thù mới nợ cũ tính luôn một thể, tá sẽ vạn lần đáp trả."

"Chờ một chút!"

Người lên tiếng lần này là Sieghart.

"Anh vừa mới nói Dunkel à? Dunkel Ciel?"

Cậu hỏi.

"Hả? Ừ thì thằng tóc trắng trông thiếu đấm này tên là Dunkel Ciel, còn tôi là Aric Meyer. Làm sao mà cậu biết..."

"Sao ngươi biết tên ta?"

Dunkel cắt ngang lời Aric.

"Thường hay nghe Celina nhắc tới cậu, không ngờ hôm nay được gặp tận mặt."

"Hể?"

Trưng ra một gương mặt pha lẫn giữa ngạc nhiên và khó hiểu, Dunkel tiếp tục hỏi.

"Con nhóc đó có nhắc tới ta?"

"Có chứ, cực kỳ thường xuyên là đằng khác."

Không hiểu tại sao Dunkel lại mang bộ mặt như vậy, Sieghart vẫn trả lời cậu.

"Nếu cậu muốn đuổi theo Arthur thì hiện tại hai ta có cùng mục tiêu rồi. Chi bằng hành động cùng nhau đi, hội nhóm cùng Celina, chúng ta sẽ cùng đi tìm tên đó."

Cậu chân thành nói.

"Cái đó thì không cần."

Song, đáp lại sự chân thành hữu nghị của Sieghart, Dunkel lại lành lùng từ chối.

"Ta không quen làm việc nhóm."

Nói rồi cậu lại chuẩn bị rời đi, cơ mà Sieghart thì không bỏ cuộc chỉ vì thái độ của Dunkel, cậu bắt lấy cổ tay của thiếu niên tóc trắng.

"Hành động một mình không phải ý kiến hay đâu. Tôi cảm thấy Tà Thần là tồn tại rất nguy hiểm, tốt nhất là nên tìm Celina trước đã."

"Ngươi phiền quá."

Dunkel nhướng mày lên, khó chịu ra mặt.

"Buông ra, con nhãi này."

Cậu dứt ray mình ra khỏi tay Sieghart, đồng thời hất lùi đối phương lui ra vài mét.

"Con nhãi?"

Aric cảm thấy có gì đó sai sai trong lời Dunkel, lập tức chen miệng vào.

"Ngươi có lầm không đấy? Ta không rõ sao ngươi lại có vẻ mất thiện cảm với người ta như vậy, nhưng không tới mức thay đổi cả giới tính của người ta chứ?"

Hành động anh hùng và lòng tốt của Sieghart không khỏi để Aric có chút hảo cảm, lần này hắn có xu hướng nghiêng về cậu hơn là Dunkel.

"Lầm?"

Dunkel nghiêng đầu sờ cằm.

"Đâu có. Không rõ mặt trông thế nào, nhưng nhìn kiểu gì cũng là con gái."

Nói rồi cậu lại xoay người.

"Cũng không quan trọng lắm, đừng làm phiền ta, con nhãi kia. Cẩn thận ta lột sạch ngươi rồi treo lên tường thành đấy."

Dunkel tung người nhảy lên, nhưng chỉ đạt được độ cao hai mét thì đã phải khựng lại. Chân cậu bị Sieghart giữ chặt, không thể tiến lên.

"Tôi sẽ không để cậu đi một mình đâu, như vậy chẳng khác nào tự sát cả."

Sieghart vừa nói vừa dùng lực kéo Dunkel về lại mặt đất.

"Ha..."

Lấy tay gãi gãi mái đầu rối bù của mình, khiến nó càng rối hơn nữa, Dunkel thở ra một hơi.

"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi."

Giơ tay gõ vào giữa ngực Sieghart, Dunkel đẩy lùi cậu văng đi gần chục mét.

"Sao cậu lại cứng đầu vậy? Tôi chỉ có ý tốt thôi mà!?"

Lòng tốt liên tục bị từ chối thì cũng thôi đi, lại còn bị tấn công, có là Sieghart thì cũng không nhịn được cảm thấy chút bực tức nhỏ. Cậu chỉ tay vào mặt Dunkel, muốn hỏi cho ra lẽ, sao thái độ của người này có thể kém cỏi tới vậy.

Vào lúc đó, dị biến bất ngờ xảy ra, lấy vị trí mà Dunkel vừa gõ vào khi nãy làm trung tâm, không gian xung quanh Sieghart rạn nứt theo nhiều phương diện khác nhau, những vết nứt bao trùm lên thân thể cậu rồi vỡ toang như một bức tượng pha lê bị chấn động mạnh.

Xuất hiện phía sao lớp vụn vỡ đó là một một con người còn chưa đầy hai mươi tuổi có những đặc trưng tương tự với anh hùng Sieghart mới một giây trước vẫn còn đứng ở chỗ này, chỉ có điều thanh tú và nữ tính hơn rất nhiều. Kể cả bộ giáp trắng bạc cũng biến từ những đường nét cứng chắc sang uyển chuyển, mái tóc ngắn giờ thướt tha xoả ngang thắt lưng.

Mắt phượng mài ngày, gương mặt trái xoan, nước da trắng hồng. Nhìn thế nào cũng là một thiếu nữ, còn là loại thiếu nữ có nhan sắc hàng đầu.

"Cái gì vậy...? Làm sao mà...?"

Dị biến đột ngột làm Sieghart đơ người tại chỗ, đầu óc cậu... À không, nên gọi là cô mới phải, nhất thời trống rỗng, không biết phải phản ứng lại thế nào.

"Ơ... Là thiếu nữ thật!?"

Cũng kinh ngạc không kém, Aric trợn mắt ngoác mồm.

"Làm sao mà ngươi nhận ra vậy? Anh hùng đế quốc thật ra là nữ, để tin này tuồn ra ngoài thì chấn động không nhỏ đâu."

Không có tiếng trả lời.

"Dunkel?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Thấy kỳ lạ, Aric thu hồi ánh mắt khỏi Sieghart, chuyển nó lên phía Dunkel.

Ngay lập tức, hắn nhảy lùi ra xa, giữ một đoạn khoảng cách với cậu.

Chỉ mới thoáng qua, Aric vừa cảm thấy sát ý kinh hồn toả ra từ người thiếu niên tóc trắng.

"Oi?Ngươi sao vậy... Dunkel? Trông chẳng giống ngươi chút nào."

Hắn đánh bạo cất tiếng gọi.

Song thiếu niên tóc trắng bên kia lại hoàn toàn bơ hắn.

"Ta nhớ rằng đã chôn ngươi dưới nghìn lớp đất kia..."

Cậu lên tiếng, nhưng không giống điệu bộ hời hợt thường ngày, giọng điệu cậu bây giờ vừa lạnh lẽo vừa trống rỗng tới đáng sợ.

"Vậy sao ngươi vẫn xuất hiện trước mặt ta lần nữa vậy?"

Dunkel bước tới một bước, mái tóc mang màu trắng xám của tro tàn chuyển thành một màu trắng thuần khiết, con ngươi đen láy biến thành màu xanh của bầu trời và đồng tử hẹp dài giống loài bò sát.

"Cậu đang nói gì vậy?"


Lấy lại tinh thần, Sieghart bồn chồn hỏi.


Nếu như thái độ khi nãy của thiếu niên này là không phối hợp và thiếu thân thiện, thì bây giờ nó đã biến thành sát ý.


Tại sao cậu ta lại thay đổi thành như vậy?


Lẽ nào... Là vì nhìn thấy mặt cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK