• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới này tên là Aurora, một lục địa trôi nổi trong vũ trụ bao la, Aurora có hình dạng tựa như một chiếc đĩa dẹt tròn, trung tâm là lục địa và xung quanh là đại dương bao la với 3 mặt trăng và 2 mặt trời thay phiên nhau xoay xung quanh.

Tạm thời không nói tới phần biển cả, lục địa trên Aurora có hình dạng tựa như một ngôi sao bốn cánh với mỗi cánh là một đại lục riêng biệt và trung tâm của bốn đại lục đó chính là Thần Thoại Cấm Khu.

Thần Thoại Cấm Khu trên Aurora không phải một vùng đất, mà chính xác hơn là một khu vực với những tầng không gian chồng chéo lên nhau, gần như là một thế giới khác tách biệt với phần còn lại của Aurora, cho nên nhìn từ bên ngoài và thực tế phía trong có sự khác biệt rất lớn.

Trên đây là những gì Dunkel nghe được từ miệng lão khọm già, bởi vì nơi mà cậu cần tới là đại lục phía đông, nên lão chẳng giới thiệu gì về ba đại lục còn lại, ngay cả đại lục phía đông cũng chỉ có mấy thông tin rất mơ hồ, nào là trù phú, nào là rộng lớn, nào là giàu tài nguyên, nào là thức ăn ngon này nọ, chẳng có thông tin nào thực sự hữu ích. Đúng là chẳng thể trông mong gì ở chỗ lão già vừa lười nhác vừa lẩm cẩm đó.

Xem ra cuối cùng vẫn phải là tự thân vận động, cũng may lão không lẩm cẩm tới mức quên luôn tên họ người bạn cũ của mình, Aldolf Bright. Nếu chỉ dựa vào một cái tên mà muốn tìm người cũng khó, nhưng theo lời lão già thì Bright là một dòng tộc rất có tiếng tăm ở đại lục phía đông, ai ai cũng biết, và nếu như không có biến cố gì thì ông bạn già kia hiện giờ chắc cũng là nhân vật tầm cỡ. Nên là nếu may mắn tìm được thôn xóm nào đó hỏi chuyện thì sẽ nhanh chóng tìm được tin tức thôi.

Cũng đã gần ba ngày kể từ lúc lão già tiễn cậu ra khỏi Thần Thoại Cấm Khu, cho dù không toàn lực di chuyển thì với cái tốc độ này, Dunkel vẫn cách Thần Thoại Cấm Khu một khoảng rất xa, rất xa rồi. Cậu có cảm giác sớm thôi mình sẽ tìm thấy được một thôn xóm nào đó.

Đêm tối, nơi rừng núi hoang vu không người qua lại.

Mây đen che kín bầu trời, từng giọt mưa trĩu nặng rơi xuống, mặc dù trên đầu có lá cây rậm rạp che chắn, nhưng những dòng nước buốt lạnh vẫn chảy dọc theo kẻ lá, đổ xuống mặt đất bên dưới như trút nước. Mặt đất cũng đã bị nước xối cho lầy lội khó chịu, xa xa còn văng vẳng tiếng dã thú tru gào.

Với loại thời tiếc thế này, Dunkel cũng lười bước tiếp, may mà cậu tìm được một cái hang tương đối khô ráo nên cũng chẳng lo bị ướt.

Không rõ chạy nhảy thế nào, mà tới khi chập tối, chẳng những không thấy thôn làng đâu mà ngay cả một bóng người cũng không có, thậm chí là tại sao bản thân lại lạc lõng giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, Dunkel cũng không biết.

Vậy nên cậu quyết định tối nay ngủ một giấc ở đây, sáng mai dậy rồi tính tiếp.

Dunkel tìm được vài nhánh cây mục và một số dây leo chết khô trong hang, cậu xếp chúng lại rồi nhóm lên một đống lửa trại, sau đó lấy ra mấy miếng thịt khô và gia vị mà mình mang từ Thần Thoại Cấm Khu ra, xử lý một chút rồi đặt lên lửa nướng.

Nhìn những đốm sáng đỏ rực nhảy múa, Dunkel bất giác lâm vào trầm ngâm.

Độ ấm nóng trong không khí càng lúc càng cao, mấy xâu thịt đặt trên lửa cũng theo đó mà tản mát ra những luồng hương thơm nức mũi mê người, nhưng Dunkel thì vẫn còn đắm chìm trong những dòng suy ngẫm, lặng thinh không có bất kỳ động tác nào, cả khu vực thoáng cái trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp và âm thanh lửa cháy tí tách vang lên.


Tuy nhiên, sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, bụi cây phía trước cửa hang bỗng chốc kêu lên sột soạt, kèm theo sự rung động không nhỏ, như có ai hay vật gì đó đang chuẩn bị đi tới. Âm thanh phá vỡ tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện này cũng đã kéo Dunkel trở về với thực tại, cậu nhướng mày, liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa hang.

Bất thình lình, một cánh tay đỏ rực như màu máu xuyên thấu qua những kẻ lá với những chiếc vuốt nhọn hoắc, xuất hiện ngay trước mắt cậu. Dưới tác động của ánh lửa, cánh tay mang màu máu đỏ kia càng trở nên ma mị và mờ ảo hơn nữa. Bất kể là ai đi nữa, giữa đêm hôm khuya khoắt bỗng dưng xuất hiện một bàn tay nhuốm đầy máu thình lình chìa ra trước mắt thì không thể không có bất kỳ phản ứng nào.

"Quái vật? Bị mùi nướng thịt dụ đến sao?"

Trong lúc Dunkel nghĩ là có quái vật muốn tấn công và chuẩn bị ra tay đánh phủ đầu trước, thì lại có một giọng nói truyền tới từ phía sau bụi cây.

"Ồ? Thật sự có người này!"

Rõ ràng, đó là giọng của phụ nữ, hơn nữa tuổi tác hình như còn không lớn.

Ngay sau đó, lại có thêm một cánh tay khác nữa cũng mang màu đỏ rực chìa ra khỏi bụi cây, dùng sức tách cành lá sang hai bên, một bóng người chậm rãi chui ra khỏi đó.

Dưới ánh lửa, Dunkel có thể nhìn rõ diện mạo của người mới xuất hiện, đó thật sự đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi, trông cũng chẳng lớn hơn cậu là mấy, hơn nữa cô cũng có một mái tóc bạc trắng, cùng màu với tóc của Dunkel.

Chỉ là cô không phải con người, bởi vì cô có một đôi mắt sắc lạnh và con ngươi màu tím hoa cà dài hẹp như loài bò sát, đôi cánh tay mảnh khảnh nhìn kỹ lại thì không phải là máu, mà là màu đỏ tự nhiên kéo dài qua khuỷu tay, nếu nhiêu đó vẫn còn chưa đủ thuyết phục việc cô không phải con người thì cặp sừng chia nhánh góc cạnh và sắc lẹm và đôi tai dài gần nửa gang tai trên đầu cô chính là bằng chứng rõ nhất.

Tuy nhiên, dù mang nhiều đặc điểm khác người như vậy, nhưng nhìn chung thì đây là một thiếu nữ xinh đẹp, Dunkel có thể thẳng thắng thừa nhận điều đó. Những đặc điểm kỳ dị trên người cô không những không đem lại cảm giác chán ghét và khó chịu cho người khác khi nhìn vào mà trái lại còn khiến người ta cảm thấy hài hòa khó tả.

Bởi vì thiếu nữ đang khoác trên người một tấm áo choàng dày màu xám tro rộng thùng thình che phủ toàn thân nên không thể đánh giá được dáng người cô thế nào, nhưng dựa vào diện mạo mà nói thì có lẽ cũng không quá tệ.

"Này, nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy không phải là bất lịch sự lắm sao?"

Thiếu nữ đi đến trước mặt Dunkel, vừa nói vừa đưa tay bắt lấy xâu thịt nướng trước mặt cậu, thản nhiên như thể nó là của mình, sau đó còn thản nhiên ngồi xuống phía đối diện, thản nhiên cắn nuốt trước mặt khổ chủ.

"Ta không nghĩ cô có tư cách để đánh giá người khác là lịch sự hay không."

Khóe mắt Dunkel giật nhẹ một cái, cậu cau mày nói.

Cần phải nói thêm, Dunkel chỉ tự xưng là "tôi" trước mặt một số người mà cậu có sự tôn trọng nhất định. Rất hiển nhiên, cô gái này không nằm trong số đó.

"Tình cờ gặp nhau nơi này cũng coi như là một loại định mệnh đi, tôi là Celina Drache, còn cậu?"

Không thèm để ý tới thái độ của Dunkel, thiếu nữ tự giới thiệu mình một câu, tiện thể hỏi luôn tên của Dunkel, nhưng có vẻ cô không cần câu trả lời cho lắm, bởi vì vừa nói xong, cô đã cúi đầu tiếp tục thưởng thức xâu thịt trong tay, chốc chốc lại xuýt xoa cảm thán. Không biết nên xếp thái độ của cô vào dạng lạc quan hồn nhiên hay nên cho vào dạng không tim không phổi nữa.

"Dunkel Ciel."

Tuy vậy, Dunkel vẫn trả lời một câu cụt lủn cho có lệ, rồi lại lấy ra mấy khối thịt khô khác, tẩm chút gia vị rồi cho lên lửa nướng. Lần này cậu nướng nhiều hơn khi nãy một xâu.

Xong xuôi, vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy đôi mắt sáng rỡ của Celina đang nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt khô mà mình vừa đặt lên nướng.

"Thản nhiên ăn đồ của người lạ như vậy, cô không sợ sao?" Dunkel lên tiếng hỏi.

"Sợ? Sợ cái gì?"

Celina thì lại tỏ ý nghi ngờ, không hiểu câu hỏi cho lắm.

"Sợ ta sẽ làm ra việc gì đó gây nguy hiểm cho cô chẳng hạn?"

Vừa đẩy thêm vài thanh củi khô vào đống lửa, Dunkel vừa nói, không có ý nghĩa sâu xa gì, cậu chỉ muốn biểu đạt sự bất mãn với thái độ của thiếu nữ mà thôi.

"Cậu? Gây nguy hiểm? Ha ha, nếu,là vậy thì tôi thật sự không sợ đâu, trái lại thì đúng hơn."

Giống như là nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, Celina bật cười ra tiếng, rồi vội vàng lấy tay che miệng, nhưng ý cười vẫn nồng đậm nơi khóe mắt.

"Hẳn rồi."

Dunkel cũng cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, chuyên tâm nướng thịt.

"Đúng rồi, sao cậu lại xuất hiện ở nơi núi rừng hoang vắng thế này? Một con người xuất hiện ở đây thì có hơi lạ đấy."

Người hoạt bát không thể giữ bầu không khí im lặng quá lâu, Celina hiếu kỳ lên tiếng.

Chắc là lạc đường.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng...

"Có chút việc riêng mà thôi."

Mới là những gì chui ra khỏi miệng Dunkel.

"Vậy à? Còn tôi thì đang trên đường ngao du sơn thủy tích lũy kinh nghiệm, sẵn tiện ghé qua xã hội loài người để nhìn ngắm một chút. Đi ngang qua đây thì ngửi thấy mùi thức ăn nên..."

Không đợi Dunkel hỏi, cũng chẳng cần biết cậu có muốn nghe hay không, Celina đã nhanh miệng nói ra lý do cô ở đây, còn về việc có bao nhiêu phần trăm đáng tin thì tạm thời chưa rõ.

Song, Dunkel lại không nghi ngờ những gì cô nói, không phải vì cậu có hảo cảm sâu sắc với cô nên cảm thấy mọi lời cô nói đều đúng hay gì, vừa mới gặp nhau chưa bao lâu thì đào đâu ra hảo cảm. Cũng chẳng phải vì cô xinh đẹp nên lời nói có sức thuyết phục hơn, cái vẻ xinh đẹp đó vừa bị những hành động lỗ mãng che hết cả rồi.

Chẳng qua là Celina không có lý do để nói dối, hoặc là nói, cô không có lý do gì để nói dối với Dunkel cả.

Sự tự tin khi xem việc Dunkel nói rằng có thể bản thân sẽ gây nguy hiểm cho cô không hơn gì một trò cười khi nãy không phải là vô căn cứ. Bởi vì Celina thật sự rất mạnh, Dunkel có thể cảm thấy điều đó.

Mạnh tới mức nào ư?

Sinh vật sống mạnh nhất cậu từng gặp trong mười bảy năm nay. Kể cả có là ở Thần Thoại Cấm Khu thì cũng là số một số hai.

Về phần Dunkel, nếu không sử dụng tới "sức mạnh" thì cậu nhiều lắm cũng chỉ là một con người hơi khỏe chút thôi, hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp cho cô.

Trước một con người yếu hơn mình quá nhiều như thế, Celina đâu cần phải nói dối, làm thế thì đâu được lợi ích gì.

Thịt đã nướng tốt, mùi thịt nướng thơm lừng lại lan tỏa ra khắp mọi ngóc ngách trong hang, Dunkel đưa tay cầm lấy một xâu, lặng lẽ ngồi ăn. Celina giả vờ ho khan một tiếng, rồi cũng cầm lấy một xâu, hoàn toàn không chút để ý rằng Dunkel đã cho phép hay chưa.

"Lúc nãy cậu nói rằng có việc riêng mới tới đây. Là gì thế? Biết đâu tôi giúp được đấy."

Cô nói, dường như định dùng cái này để trao đổi với hai xiên thịt của Dunkel.

"Tôi tới để tìm vài vật liệu phục vụ cho sở thích của mình thôi, không quan trọng lắm."

Dunkel không cần ngẫm nghĩ, lập tức nói đại một lý do nào đó, cậu không muốn dây dưa chủ đề này lâu.

"Vật liệu? Là gì?"

Nhưng Celina thì lại nổi lên hứng thú, cô không muốn bỏ qua vấn đề này.

"Chậc... Là Nguyệt Quang Thảo, Dạ Lân Thạch và Viêm Tủy Hoa."

Thấy Celina vẫn cắn chặt không buông, Dunkel tặc lưỡi một cái, bất đắc dĩ kể ra vài cái tên.

Những thứ này là vật thường thấy ở Thần Thoại Cấm Khu, tên của chúng là do lão già nói cho cậu biết. Còn về công dụng, ai biết đâu đấy, Dunkel chỉ thường dùng chúng để làm phụ gia cho thức ăn mà thôi, được cái mùi vị cũng không tệ. Nhân tiện thì bột gia vị mà cậu dùng để nướng thịt nãy giờ chính là do những thứ này điều chế ra.

Chúng có thật sự tồn tại ở đây không thì Dunkel không biết, cũng không quan tâm, dù sao thì cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

"Hở? Cậu không thể tìm mấy thứ đó ở đây đâu."

Nghe câu trả lời của Dunkel, Celina tỏ ý ngạc nhiên.

"Không thể tìm thấy là sao?"

Đã đâm lao thì phải theo lao, Dunkel giả vờ sững sờ đôi chút.

"Tôi đã ở đây vài ngày rồi, không thể nói là đi hết mọi ngóc ngách, nhưng cũng không kém nhiều, ở đây chẳng có Dạ Lân Thạch và Viêm Tủy Hoa đâu, Nguyệt Quang Thảo thì có một chút, nhưng chất lượng cũng không tốt."

Celina cắn miếng thịt cuối cùng, ném que xiên trống rỗng đi rồi ngã người ra sao nhìn lên trần hang.

"Vậy ư?"

Dunkel thốt ra hai chữ, trong giọng nói có pha chút thất vọng.

"Cậu tìm chúng làm gì thế?" Celina tiếp tục hỏi.

"Không có gì đặc biệt lắm, gia vị nấu ăn thôi, thịt cô ăn vừa nãy cũng được nêm nếm bằng loại gia vị này."

"Cái gì?"

Nghe tới đây, Celina bỗng bật người dậy, nhìn chằm chằm vào Dunkel.

"Thế thì tôi có một ít đây, cả ba loại, coi như là trả tiền cho mấy miếng thịt mình vừa ăn."

Nói rồi cô vung tay lên, như một trò ảo thuật, trước mặt Celina bỗng nhiên xuất hiện ba đống đồ vật, xếp đặt chỉnh tề, chính là Nguyệt Quang Thảo, Dạ Lân Thạch và Viêm Tủy Hoa.

Khóe mắt Dunkel giật giật, chỉ là thuận tiện nói đại thôi mà. Nhưng nghĩ tới việc lúc ra ngoài bản thân cũng không mang theo nhiều hạt gia vị cho lắm, có những thứ này vừa hay có thể điều chế thêm.

"Vậy thì cảm ơn."

Cậu nói, rồi xoay nhẹ chiếc nhẫn đang đeo trên tay phải, ba đống nguyên liệu đang nằm trên đất biến mất như chưa từng xuất hiện.

Chỉ bỏ ra hai xâu thịt mà nhận lại cả đống nguyên liệu, thoạt nhìn thì có vẻ Dunkel lời to, nhưng thực tế có gấp ba số này cũng không bằng được một xâu thịt của cậu. Bởi cậu đã dùng thịt trâu cát để làm món nướng ấy, theo đánh giá của Dunkel thì loại thịt này có chất lượng ngon bậc nhất ở Thần Thoại Cấm Khu, chỉ là mấy con trâu đó không dễ tìm chút nào.

"Không hề ngạc nhiên khi thấy tôi sử dụng không gian thứ nguyên, quả nhiên là cậu cũng có một cái nhỉ?"

"Ừ."

Trước câu hỏi của Celina, Dunkel chỉ nhẹ gật đầu, đáp lại một tiếng cộc lốc.

Không gian thứ nguyên là một vật phẩm tiện lợi, nó có thể kết nối tới một chiều không gian khác để chứa đồ vật hay nguyên liệu. Thời gian trong đó hoàn toàn ngừng trôi cho nên để bao lâu cũng sẽ không bị hỏng.


Giá trị của không gian thứ nguyên khác nhau dựa theo độ lớn của không gian chứa đựng, nhưng nhìn chung thì kể cả cái có sức chứa bé nhất tầm một mét khối cũng đã có giá rất đắt, người thường khó mà mua được.


Cái không gian thứ nguyên Dunkel đang giữ là do lão già đưa cho, đủ lớn để chứa cả một ngọn núi. Dunkel không có thường thức về giá trị ở thế giới bên ngoài cho lắm, nhưng theo lời lão thì nó đáng giá ngang cả một vương quốc nhỏ.


Không để ý tới Celina nữa, Dunkel tựa lưng vào thành hang, khép hờ hai mắt, chuẩn bị đi ngủ. Thấy động tác của cậu, Celina cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng ngã người ra đất, chậm rãi nhắm mắt lại.


Không gian lại trở nên tĩnh mịch như lúc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK