Ngoài Sieghart ra, Elsie cũng đang ở nơi này, cô đứng trên mép vách núi phóng tầm mắt quan sát mảnh rừng rậm nguyên sơ bên dưới.
"Vô dụng, tôi không cảm nhận được nguồn ma lực nào của người quen trong phạm vi ba dặm xung quanh cả, nơi này hình như rộng hơn những gì mà mắt thường có thể thấy được."
Một lúc sau, Elise quay lại, lắc đầu nói với Sieghart.
"Nói thế nào cũng là di tích tồn tại từ thượng cổ, đâu thể dùng lẽ thường để lý giải. Chỉ là không ngờ lại bị phân tán khi vừa mới vào thôi."
Tra kiếm vào bao, Sieghart đi đến bên cạnh Elsie, bất đắc dĩ nói.
"Tôi cũng không ngờ tới chuyện đó. Nhưng thật tốt khi người đầu tiên gặp được là cậu."
Elsie nhếch môi cười đáp lại.
"Chuyện bên ngoài xin lỗi nhé, tôi đại diện cho cả nhà Đại Công Tước, không thể công khai đứng về phía hoàng tộc trong vấn đề này được. Có thể nói việc bị dịch chuyển ngẫu nhiên cũng có cái tốt của nó."
"Ừ không sao."
Sieghart gật đầu.
"Tôi hiểu mà. Gác chuyện đó sang một bên, tôi nghĩ chúng ta phải nhanh chóng tìm Elaina thôi, cô ấy không giỏi chiến đấu, lỡ mà bị dịch chuyển tới chỗ nào nguy hiểm thì không tốt.
"Cả Liliana nữa, lúc nãy tôi cũng thấy cô ấy ở bên ngoài."
Elsie gật đầu đồng tình.
"Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi. Đi thôi."
Dứt lời, Sieghart dẫn đầu nhảy khỏi vách núi, rơi vào rừng cây.
Không có đầu mối, hai người chỉ có thể dựa vào trực giác của Sieghart để tìm hướng đi. Tuy hai chữ "trực giác" nghe khá mơ hồ và trừu tượng, nhưng bằng cách nào đó, trực giác của Sieghart lại thường chính xác, không thể nói là tuyệt đối, nhưng có thể tận dụng.
Đột nhiên, Sieghart dừng lại trên một thân cây lớn, nhìn về một hướng với vẻ nghi ngờ.
"Bên đó là..."
Cậu thì thầm tự nói.
Elsie cũng dừng lại, nhìn theo hướng mắt của Sieghart.
Rất nhanh, hai người cảm thấy mặt đất chấn động như có một thứ gì đó rất to lớn đang chạy nhanh về phía này, khiến cả cái cây mà họ đang đứng cũng rung lên nhè nhẹ.
Cùng những âm thanh ầm vang như sấm dậy, những cái cây ở hướng đó bị ủi ngã rạp, nguyên nhân của chấn động xuất hiện trước mặt họ từ phía xa. Đó là một con tê giác đen lớn như một toà núi nhỏ, có chiều cao lên đến mười lăm mét và lớp đa đen bóng rắn chắc như kim loại.
"Thiết Giáp Hắc Tê, nó đang đuổi theo ai đó."
Sieghart nhướng mày lên.
"Để tôi qua đó giúp."
"Chờ một chút."
Elsie giơ tay ngăn cậu lại trong lúc nheo mắt để nhìn rõ hơn.
"Tôi có chút ấn tượng với nguồn ma lực này."
Cô nói.
"Hắn là kẻ đột nhập vào nhà tôi để trộm đồ một thời gian trước. Tôi tưởng hắn bị bắt rồi chứ, không ngờ lại xuất hiện ở đây."
"Hả?"
Sieghart tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Nói như vậy thì đây là kẻ xấu rồi?"
"Có thể xem như vậy. Mặc kệ hắn đi, không nên lãng phí thời gian cho một tên tội phạm, tìm người quan trọng hơn."
"..."
Sieghart do dự một chút, muốn nói gì đó thêm nhưng Elsie đã nhanh chóng di chuyển sang nơi khác.
Cậu thở dài một hơi, giơ tay bắn ra một ma thuật vào giữa người kia và Thiết Giáp Hắc Tê, một bức tường đá cao hai mươi mét xuất hiện chắn ngang cả hai.
"Chạy nhanh đi, thứ này không giữ chân nó lâu được đâu."
Cậu hét lên với người bên kia rồi xoay người đuổi theo Elsie.
***
Khoé mắt Aric co giật mấy cái, hắn đang tìm cách dụ dỗ con mồi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn của mình thì tự nhiên có tên nào đó xen ngang. Hình như là tưởng hắn gặp nguy hiểm nên ứng cứu thì phải...
Người ta có ý tốt, nổi giận thì không hay lắm, dẫn thứ này chạy qua bên đó cũng không được, lỡ khiến người tốt bụng kia bị nhằm vào luôn thì rách việc.
Cắn răng, hắn đổi hướng chạy sang một bên, suy nghĩ phương án khác để đối phó con tê giác to bự phía sau mình.
***
Quay lại với Dunkel, đám người mới xuất hiện cod cả thảy có mười ba người, có đủ nam nữ già trẻ, chia làm ba phe.
Phe gần cậu nhất có bốn thành viên, trung bình mỗi người cao một mét tám, đều mặc đồ đen bó sát che kín không nhìn rõ mặt mũi, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng quắc, đồng thời cũng tôn lên từng thớ cơ bắp khỏe khoắn chắc nịch, sau lưng còn đeo hai thanh đao ngắn lấp lóe hàn mang. Vừa nhìn đã biết là thể loại liếm máu trên lưỡi đao mà sống, mùi vị trận mạc nồng đậm trên thân. Đặc biệt một người trong số đó dao động ma lực rất cao, có vẻ là nhóm trưởng.
Nhóm sáu người tiếp theo toàn bộ là phụ nữ, trừ một người có vẻ ngoài trưởng thành ra, những người còn lại đều đang mang dáng vẻ thanh xuân mơn mởn, gương mặt xinh đẹp, dáng dấp quyến rũ, nếu đặt ở bên ngoài thì cũng thuộc về cấp bậc hại nước hại dân, trang phục có mấy phần giống Evelyn, tai cũng khá dài, hẳn là người cùng tộc. Tuy người phụ nữ trưởng thành kia có sức mạnh thuộc hàng cao nhất, gần như không kém thủ lĩnh phe áo đen, nhưng cô ta lại không phải nhân vật dẫn đầu của nhóm này. Thay vào đó, bọn họ lại lấy một thiếu nữ dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, người gặp người thương làm trung tâm. Bởi vì cả nhóm đều mặc một bộ váy liền thân xanh dài, chỉ mỗi cô gái này mặc váy trắng có hoạ tiết cánh hoa màu hồng, phải nói là nổi bần bật, bắt mắt cực kỳ.
Thật sự thì Dunkel có cảm giác cay con mắt, sự tồn tại của đám nữ nhân này không hợp hoàn cảnh chút nào. Đi khám phá mê cung còn mặc váy dài? Nếu không phải loại quá tự tin vào năng lực của mình thì cũng là đồ ngáo.
Phe cuối cùng được dẫn đầu bởi một người thanh niên, thân không quá cao, gương mặt cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua thì còn muốn bình thường hơn cả Aric mấy hôm trước.
Ít ra thì Aric vẫn còn một vết sẹo đầy góc cạnh, lại thêm gương mặt tương đối dễ nhìn, tính ra cũng miễn cưỡng xem là đẹp trai. Còn thanh niên này bình thường từ đầu tới chân, chỉ nhìn vẻ ngoài thì không có gì đặc sắc.
Nhưng ẩn sau cái túi da tầm thường ấy lại là một luồng bá khí kiêu ngạo và sức mạnh cuồn cuộn, trong tất cả người ở đây, hắn là mạnh nhất.
Phía sau hắn đi theo hai người trung niên, dao động ma lực cũng không hề yếu, xét theo trình độ phân chia của thế giới này thì chắc cũng thuộc hàng cao cấp, không thì cũng không kém nhiều.
Cả ba phe vậy mà đều tồn tại cường giả cấp cao. Hình thành nên thế chân vạc cân bằng, dè chừng và đề phòng lẫn nhau.
Đánh giá xong mấy người, Dunkel dời ánh mắt về phía thân đại thụ, so với lúc cậu mới phát hiện, đoá hoa lạ thường kia đã phát triển hơn nhiều, đang ở giai đoạn nở rộ sắp úa tàn và chuyển sang kết quả
Trong lúc Dunkel đánh giá mấy người, bọn họ cũng nghiêm túc mà đánh giá lại hắn, thậm chí là có chút e ngại.
Bọn họ không cách nào nhìn thấu thiếu niên tóc trắng vừa xuất hiện này cả. Không có năng lượng dao động, không có khí chất phi thường, dù nhìn bằng mắt hay cảm nhận bằng ma lực thì kết quả nhận được đều chỉ ra hắn là người bình thường, có khi còn yếu hơn.
Thế nhưng có người bình thường nào có thể một mình xuất hiện ở nơi này sao?
Một người bình thường nhởn nhơ đi lại giữa mê cung đầy nguy hiểm mà không có thương tích nào? Có thể sao?
Nực cười, kể cả là bọn họ để đến được chỗ này cũng phí sức không nhỏ, thế thì nếu chỉ là người thường thì làm sao có thể?
Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn không hề nhận ra thiếu niên này đến gần bao giờ, tới tận lúc cậu ta đáp đất mà không thèm che giấu tiếng động, họ mới nhận ra được sự hiện diện bất thường đó.
Người này rất bất thường, đề phòng là trên hết.
Tuy vậy bọn họ còn không tới mức cảm thấy sợ hãi, người này dù kỳ lạ, song hắn chỉ có một thân một mình. Bọn họ nhiều người hơn hẳn, có ưu thế số đông, lại còn tồn tại tận ba cao thủ. Nên dù e dè thì e dè, bọn họ lại không lo lắng quá nhiều, nếu hắn có dị động, trực tiếp hợp tác giết chết là được.
Thế chân vạc cân bằng ba phe bởi vì sự xuất hiện của Dunkel mà xảy ra biến đổi, có xu hướng hình thành trạng thái song phương giằng co mà trong đó Dunkel là một phương, những người còn lại là một phương, đồng thời cũng âm thầm dè chừng lẫn nhau.