Không đợi phu nhân nhà Đại Công Tước kịp dùng mặt để tiếp đất, đầu gối Dunkel đã tới trước. Lần này tới lượt chiếc vòng cổ bà ta phát sáng, lại một bảo cụ phòng hộ nữa. Và tất nhiên cũng không tạo được bao nhiêu tác dụng, hệt như lần trước.
Phu nhân nhà Đại Công Tước bị Dunkel dùng đầu gối hất bay ra xa, nhưng cậu vẫn không có ý dừng tay mà tiếp tục đuổi sát phía sau, dự định bồi thêm một tát nữa. Người ta gọi là quá tam ba bận, Dunkel đã nhịn con nặc nô này hai lần trước rồi. Nên bây giờ cậu sẽ hành động thay cho cả hai lần đó, tính luôn một thể.
Cái tát này rơi xuống thì kiểu gì phu nhân nhà Đại Công Tước cũng phải đi phẫu thuật chỉnh hình lại gương mặt.
"Đủ rồi!"
Ngay lúc đó, cùng một tiếng hét lạnh lùng chứa vài phần tức giận, bàn tay Dunkel bị chặn lại ngay trước mục tiêu của nó.
Elsie Bright đứng chắn ngay trước mẫu thân, vừa đỡ cẳng tay Dunkel bằng cẳng tay mình vừa tức giận nhìn cậu. Phía sau cô, Dorothy vội vàng ôm lấy phu nhân nhà Đại Công Tước sớm đã bất tỉnh từ cú tát đầu tiên, tiến hành sơ cứu bằng ma thuật trị liệu.
"Đánh mẫu thân của tôi ngay trong nhà tôi, anh không thấy mình quá đáng lắm sao?"
Cô trầm giọng chất vấn.
Nhìn mẹ mình bị đánh ngay trước mặt, không tức giận mới là chuyện lạ.
"Quá đáng?"
Đối với cơn giận của Elsie, Dunkel chỉ hơi nhếch môi lên.
"Ngươi đâu có bị mù, ai mới quá đáng đây?"
"..."
Elsie không thể trả lời.
Lúc nãy vì tức giận nên cô mới nói vậy. Còn thực tế, dù hành động của Dunkel rất dã man nhưng đều là bị động phản kích, thậm chí theo một cách nào đó, thiếu niên này còn khá là tuân thủ phép tắc. Bởi vì khi nhắc tới chuyện hôn ước, anh ta chưa từng lấy thế hiếp người, cũng chưa từng bắt buộc cô phải tuân thủ mà chỉ dùng giọng điệu thương lượng.
"Về chuyện đó, tôi xin thay mặt mẫu thân mình xin lỗi anh. Cũng mong anh tha thứ vì lời lẽ trong lúc nóng vội của tôi."
Hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Elsie cúi người thành thật tạ lỗi rồi ôm lấy cơ thể bất tỉnh của mẹ mình từ tay Dorothy rồi nói tiếp.
"Còn về hôn ước của chúng ta, trạng thái tinh thần hiện tại của hai ta đều không được ổn cho lắm. Nếu có thể thì xin anh hãy cho tôi chút thời gian để xem xét lại. Không mất quá lâu đâu, trễ nhất là sáng mai, tôi nhất định sẽ có câu trả lời. Anh nghĩ sao?"
Người ta đều hạ giọng như vậy rồi, đánh cũng đã đánh rồi, nếu vẫn tiếp tục chấp nhận thì chẳng hay ho gì.
"Cũng được."
Vì vậy, Dunkel nhún vai đáp lại.
"Cảm ơn."
Elsie cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi mọi chuyện vẫn chưa đi xa tới mức không thể giải quyết bằng cách nói chuyện.
"Tốt, vậy thì Dorothy, mau chuẩn bị phòng nghỉ cho... A, thứ lỗi, tôi vẫn chưa biết anh là ai, đến từ đâu. Nếu không phiền thì..."
Nói về tên, Elsie đã từng nghe Liliana gọi tên thiếu niên tóc trắng một lần cách đây chưa bao lâu. Nếu cô không nghe nhầm thì tên anh ta là Dunkel Ciel. Vì vậy, mục đích của câu nói này không chỉ đơn giản là muốn biết tên. Cô muốn tranh thủ tìm hiểu một chút thông tin về xuất thân của người này.
Có thể đào tạo ra một cá nhân kiệt xuất như vậy chắc chắn không phải là một thế lực vô danh nào rồi.
"Ngươi có thể gọi ta là Dunkel Ciel, còn về việc ta đến từ đâu thì..."
Dừng một chút, Dunkel mới nói tiếp.
"Cái nơi đó được gọi là Thần Thoại Cấm Khu thì phải."
***
Đại phu nhân nhà Đại Công Tước ôm đầu mơ màng tỉnh lại, cơn đau ê ẩm trên má và cầm cùng cảm giác choáng váng và xây xẩm ập tới khiến bà tạm thời mất đi năng lực phán đoán tình hình, đầu óc một mảnh trống không. Xung quanh là căn phòng quen thuộc, nhưng tại sao mình lại ở đây và trước đó xảy ra chuyện gì thì bà không nhớ nổi.
Vừa lúc, cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, Elsie bước vào, mang theo một khay thức ăn với một bát cháo yến mạch bốc khói nghi ngút bên trên và vài món ăn kèm.
"Người tỉnh rồi, mẫu thân."
Thấy mẹ mình đã tỉnh, cô như trút được gánh nặng trong lòng, cô khéo cửa, bước nhanh vào trong.
"Người cảm thấy thế nào rồi?"
Đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi lên mép giường, cô ân cần hỏi.
"Elsie..."
Nhìn thấy con gái, ký ức đang mơ hồ của phu nhân nhà Đại Công Tước thoáng cái thanh tỉnh hơn nhiều, bà sực nhớ tới rất nhiều chuyện.
"Cái thằng nhãi láo xược đó!"
Không nhịn được, phu nhân nhà Đại Công Tước gằn giọng hầm hừ.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Con vẫn chưa trả lời ta câu hỏi trước đó nữa."
Cuối cùng, nén cơn giận xuống, bà hỏi Elsie với giọng điệu thường ngày và gương mặt âm trầm. Chẳng qua với vệt đỏ tươi hình cả một bàn tay trên má, dáng vẻ lúc này của bà chẳng những không khiến người ta e dè, ngược lại còn có mấy phần buồn cười.
"Tạm thời đã giải quyết ổn thỏa rồi, con đã sắp xếp đưa Dunkel Ciel đi nghỉ. Nhưng ngày mai phải trả lời hắn ta ra sao thì vẫn chưa nghĩ ra."
Elsie chậm rãi đáp lại.
Vừa mới nghe mấy chữ đầu, phu nhân nhà Đại Công Tước còn đang cảm thấy hài lòng vì khả năng của con gái mình, nhưng mấy chữ sau đó lại khiến gương mặt bà ta nhăn lại.
"Chờ một chút, hai người kia đâu? Dunkel Ciel là sao? Còn sắp xếp đưa đi nghỉ nữa? Con có bị điên không đấy?"
"Hai người đó à?Tạm thời bảo trụ được tính mạng, nhưng tình huống không khả quan lắm, e là tàn tật suốt đời rồi."
Elsie trầm ngâm mấy giây rồi mới nói tiếp.
"Nhưng mà cái đó không quan trọng, con cho rằng việc chúng ta nên thương lượng gì với Dunkel Ciel đáng quan tâm hơn."
"Dunkel Ciel! Lại là Dunkel Ciel! Hắn cho con uống bùa mê thuốc lú gì à? Việc gì phải quan tâm hắn tới vậy? Chỉ là một thằng nhãi thiếu dạy dỗ không coi ai ra gì tới từ một nơi hẻo lánh nào đó thôi mà. Hay con đang đùa mẹ?"
Phu nhân nhà Đại Công Tước cảm thấy trí óc vừa mới thanh tỉnh chưa bao lâu của mình lại mụ mẫm đi rồi, không đủ dùng. Bà gục mặt xuống, lấy tay xoa xoa hai huyệt thái dương.
"Không. "
Elsie lắc đầu.
"Không phải vì thiếu dạy dỗ nên mới không coi ai ra gì đâu."
"Gì?"
Nghe giọng điệu con gái mình không giống như đùa cợt, phu nhân nhà Đại Công Tước lại ngẩng đầu lên.
"Đó là bởi... Hắn ta mạnh."
Elsie tiếp tục trong lúc kéo ống tay áo của mình lên.
"Cực kỳ mạnh!"
Ở vị trí cẳng tay cô là một vệt bầm lớn sưng lên vì ứ máu, có dấu vết của dược liệu được đắp lên nhưng dường như không hiệu quả cho lắm. Chỗ đó là vị trí tiếp xúc khi Elsie ngăn không cho cú tát cuối cùng của Dunkel rơi vào mặt mẹ mình.
"Cái này là do thằng nhóc đó gây ra sao?"
Phu nhân nhà Đại Công Tước nhíu mày, cảm thấy sự tình hình như không đơn giản.
"Đúng vậy, chỉ để chặn cú tát nhìn như không có gì đặc biệt đó, con đã dựng hơn mười lớp ma thuật phòng ngự mà vẫn không mấy hiệu quả."
Elsie gật đầu đáp.
"Hơn nữa vết thương này còn không thể chữa nhanh được bằng bất kỳ loại ma thuật hay dược liệu nào, con đã thử mọi cách có thể rồi."
Cuối cùng cô đưa ra kết luận.
"Người này rất đáng sợ."
Phu nhân nhà Đại Công Tước chỉ lẳng lặng nghe con gái mà không nói thêm gì, trong lòng âm thầm cảm thấy chột dạ.
Tới cả thiên tài hàng đầu Shina như Elsie còn khẳng định điều đó, thiếu niên bị bà từ chối này hẳn phải có tiềm lực cực lớn.
Giờ thì hay rồi, giờ thì người mang tiềm lực như vậy không những bị bà tự tay đẩy ra ngoài mà còn có khả năng trở thành uy hiếp tới nhà Đại Công Tước.
(Không đúng, cái này không thể trách mình được, ai bảo cái hôm ra mắt mà thằng nhãi đó lại ăn mặc tùy tiện như vậy, người thì không có chút ma lực. Lại còn không mang tới bất kỳ lễ vật nào nữa... Làm gì có ai ra mắt nhà hôn thê như hắn chứ. So với người kia thì đúng là một trời một vực, chẳng những áo quần chỉnh tề, ma lực sung mãn còn có một đống lớn lễ vật. Như vậy mới đúng là ra mắt chứ... Nếu phải chọn ai trong hai người này làm con rể thì người thứ hai rõ ràng nổi bật và hợp nhãn hơn hẳn... Aiz...)
Bà đột nhiên nhớ tới con rể hợp nhãn của bà rất có thể sẽ phải sống tàn tật nữa đời còn lại.
"Chẳng lẽ nói việc khi đó cũng do một tay thằng nhãi đó gây ra?"
Phu nhân nhà Đại Công Tước lập tức nghĩ tới khả năng này.
"Không sai biệt lắm."
Elsie muốn phủ nhận, nhưng chẳng biết phủ nhận sự thật này thế nào.
"Vậy thì tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này liên kết với thế lực phía sau hai người kia, mượn dao giết người. Nhân lúc cái thằng nhãi ấy còn chưa trưởng thành hoàn toàn, chưa thành uy hiếp tới chúng ta mà xử lý hắn!"
Phu nhân nhà Đại Công Tước cắn răng, bất lực nói.
Đây là hạ sách, nhưng còn có thể thế nào đây, thằng nhãi kia có ác ý với bà, bà còn từng thuê người xử lý hắn, chẳng lẽ còn có thể gã con gái cho hắn được sao chứ.
Chuyện mà vỡ lỡ ra thì chắc chắn không xong.
Hai trụ cột lớn của nhà Đại Công Tước tạm thời không có mặt, không thể nhờ cậy. Những nơi khác trong đế đô rất sẵn lòng nhìn thấy nhà Đại Công Tước gặp xui xẻo để bỏ đá xuống giếng, tất nhiên là không thể trông mong giúp đỡ rồi.
Đành là hạ sách, nhưng tính khả thi rất cao.
"Cái này thì người sai rồi mẫu thân."
Đối với chủ kiến của mẹ mình, Elsie chỉ lắc đầu.
"Dunkel Ciel không phải người có khả năng phát triển thành uy hiếp với chúng ta."
"Hả?"
Một lần nữa, phu nhân nhà Đại Công Tước bị bất ngờ bởi lời nói của con gái mình.
"Bản thân hắn bây giờ đã là một uy hiếp lớn rồi. Đó là chưa kể, hắn nói mình tới từ Thần Thoại Cấm Khu."
"Thần Thoại Cấm Khu? Làm sao có thể? Một con người sao có thể sống ở nơi đó chứ?"
Không nhịn được bà phải bật thốt lên.
"Con cũng thấy khó hiểu. Nhưng nếu đó là sự thật thì cũng có thể lý giải được tại sao hắn có thể đặc thù như vậy."
Sau đó hai người lâm vào trầm mặc.
"Mà tạm thời bỏ qua chuyện này. Con cũng có việc muốn hỏi người đây mẫu thân."
Gần một phít sau, Elsie mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Rốt cuộc hôn ước này là sao vậy? Còn có tận hai cái nữa chứ."
"Cái đó..."
Phu nhân nhà Đại Công Tước ngập ngừng đôi chút.
"Mẹ chỉ mới biết gần đây sau khi liên lạc với cha con qua thư thôi, cũng không nhiều. Con muốn biết à?"
"Vâng."
"Hồi trẻ ông con kết giao rất rộng, mỗi lần say lên là lại luôn mồm thông gia thông gia khắp nơi..."
"Ừ?"
"Nên là... Rất có thể không chỉ có hai bức hôn thư thôi đâu..."
"Cái gì... Cơ?"
Lần này thì người kinh ngạc không nói nổi nên lời là Elsie.