• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, khi Aric tỉnh giấc thì Dunkel đã đi rồi, chỉ còn có năm đồng tiền bạc đặt trên cửa sổ nơi hắn và mấy đứa trẻ ngủ.

Aric do dự một chút, không biết liệu thiếu niên kia có thật sự không ôm bất kỳ thành kiến nào với Á Nhân hay không, liệu có nên chuyển nhà lần nữa hay không. Ngẫm nghĩ cả buổi, hắn quyết định tạm tin tưởng một lần, thiếu niên kia không giống kẻ nói dối. Hơn nữa đúng như những lời cậu ta nói, cậu ta mạnh hơn hắn quá nhiều, có muốn làm gì thì tối qua cũng làm rồi, đâu cần phải vẽ rắn thêm chân cho rách việc.

Ngoại trừ hắn ra, vẫn còn một người khác thức dậy khá sớm, đó là Lamm. Cô bé tỉnh dậy không bao lâu sau Aric, vừa dậy đã nhanh chóng rửa mặt rồi chạy vào trong góc phòng tìm lấy một cái sọt cũ và một cái kéo, dự định chạy ra vườn hoa nhỏ mình trồng cắt một vài đóa đem đi bán.

Mỗi khi ra ngoài, Lamm sẽ che cặp tai người và đôi mắt tím của mình lại thật cẩn thận, chỉ cần không bị lộ thì không sao cả, mái tóc bồng bềnh của cô bé rất tiện cho việc này. Mỗi ngày Lamm có thể kiếm được gần mười tiền đá, số tiền không nhiều, nhưng là chính tay mình làm ra, đối với một đứa trẻ có tính tự lập cao như Lamm thì đây là một chuyện rất có ý nghĩa. Hôm qua là lần đầu tiên cô bé bị phát hiện là Á Nhân, nhưng Lamm nghĩ chỉ cần cẩn thận hơn nữa thì sẽ không sao.

Thấy hành động của Lamm, Aric liền chụp tay cô bé, lắc đầu ngăn lại.

"Tạm thời thì mấy hôm nay em nên ở nhà đi."

Chuyện hôm qua, hắn đã nghe Lamm kể lại, được một phen hú vía, cũng may mà cuối cùng không có chuyện gì. Đây cũng là một phần nguyên do mà Aric quyết định tạm tin tưởng Dunkel. Nhưng lần này không có chuyện, chưa chắc lần sau cũng may mắn như vậy, do đó hắn không muốn Lamm ra ngoài, ít nhất phải để mọi chuyện lắng xuống, hoặc khi hắn tìm chỗ khác an toàn hơn cho cô bé.

Tại sao không bảo Lamm ở nhà luôn cho khỏe ư?

Hắn từng thử rồi, không chỉ một lần, nhưng cuối cùng thì đâu lại vào đấy. Aric là lính đánh thuê, công việc này yêu cầu hắn phải thường xuyên ra ngoài, chỉ cần hắn ra ngoài thì Lamm cũng sẽ lập tức đi mất. Vậy nên thay vì để Lamm trốn đi, không biết cô bé đi đâu, làm gì thì như vậy vẫn ổn hơn. May mà ba đứa trẻ còn lại rất ngoan, cặp sinh đôi cũng trưởng thành sớm như Lamm, nhưng tương đối nghe lời, chỉ cần hắn không cho phép thì hai đứa sẽ ở yên một chỗ cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ nhất.

"Khu vực kia không an toàn nữa, để anh tìm cho em một góc phố khác đã, nghe lời anh lần này đi. Cứ coi như là nghĩ ngơi mấy ngày, cái tên tối qua là khách sộp đấy, tiền hắn trả cho chúng ta vì đã cho hắn nghỉ lại đủ dùng trong mấy ngày tới lận. Nên em không cần đi bán, anh cũng sẽ tạm nghỉ mấy ngày để ở lại đây."


Aric đặt tay lên đầu Lamm, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái, ân cần nói.

Cảm nhận được sự quan tâm của hắn qua lòng bàn tay ấm áp, lại nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, Lamm mím môi, do dự một chút rồi gật đầu.

"Được rồi." Cô bé lí nhí.

Được Aric nhắc nhở, Lamm sực nhớ tới người thiếu niên đã cứu mình hôm qua, liền đưa mắt nhìn xung quanh.

"Anh ấy đâu?"

Không thấy được người mình muốn tìm, Lamm ngẩng đầu lên hỏi, có hơi gấp gáp.

"Anh cũng không biết, đi từ sớm rồi."

Aric lắc đầu đáp lại.

"Vậy à..."

Nghe được đáp án như vậy, Lamm không khỏi cảm thấy chút mất mát, cô bé còn chưa kịp nói lời tạm biệt, thậm chí còn chưa kịp hỏi tên người đó.

— QUẢNG CÁO —



Thấy vẻ buồn bã của cô bé, Aric cảm thấy rất là khó chịu. Tất nhiên không phải khó chịu với Lamm mà là khó chịu với Dunkel, sống cùng nhau đã được hơn một năm, bình thường hắn ra ngoài cũng không thấy Lamm tỏ ra nhớ nhung lo lắng gì, cái tên mới gặp một ngày lại làm được chuyện đó, rốt cuộc là khác biệt chỗ nào chứ? Nhan sắc sao?

Được rồi, hắn tự nhận khoảng này mình không bằng người ta.

Bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy để an ủi Lamm. Dù sao cũng phải ra ngoài làm chút việc, giả vờ là đi tìm tên kia luôn vậy.

"Chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng thôi. Cậu ta tốt bụng vậy mà, sao lại nỡ để Lamm dễ thương đói được, em nói cậu ta là lữ khách đang du hành vừa mới tới Golden Schloss lần đầu đúng không? Chắc lạc đường rồi, để anh đi tìm cậu ta."

Do đó, để khiến tâm trạng hiện tại Lamm tốt lên, hắn nói.

Còn sau đó, chỉ cần bịa ra một lý do khác để giải thích tại sao thiếu niên kia không trở lại là được. Nói rằng thật tên kia là một anh hùng lãng du vẫn đang trên đường hành hiệp trượng nghĩa, vẫn có người khác cần giúp nên đi rồi, trước khi đi có nói là nếu có duyên tương lai sẽ gặp lại họ thôi, rồi nói đại cái tên nào đó là xong.

Ừm, không tệ, cứ làm vậy đi. Không biết có thể khiến Lamm tin mấy phần, nhưng thây kệ.

"Thế anh đi nhé."

Nói rồi hắn xoay bước rời đi, để lại Lamm vẫn đang bồi hồi tại chỗ và ba đứa trẻ khác còn chưa tỉnh giấc.

Lamm thở dài, quay đầu nhìn sang những đứa trẻ kia, dự định gọi chúng dậy, bất chợt hình ảnh tấm áo choàng đen mà Dunkel khoác lên người cô bé tối qua trên giá áo đập vào mắt. Lamm lập tức chạy tới với tay lấy cái áo xuống, cảm thấy suy đoán Aric vừa nói khi nãy hẳn là chính xác rồi.

Cái áo vẫn còn đây, người đó chắc là sẽ còn trở lại.

Không biết tới suy nghĩ trong lòng Lamm, hiện tại Aric đang định tới trụ sở lính đánh thuê để hủy nhiệm vụ mình vừa nhận hôm trước.

Đó là một nhiệm vụ hộ tống thương đoàn, sẽ mất vài ngày tới khoảng một tuần, đi tàu bay thì sẽ an toàn và nhanh hơn, nhưng giá cả rất đắt, không phải ai cũng trả được, đặc biệt là khi còn mang theo một đống thương phẩm. Với những thương nhân bình thường thì việc vận chuyển bằng tàu bay chẳng có lợi lộc gì cả, chẳng những không có lời mà thậm chí còn có thể thâm vốn.

Ban đầu thì Aric nhận vì giá cả khá ổn, nhưng sau khi chuyện tối qua xảy ra, hắn cảm thấy mình vẫn nên bỏ qua vụ này, tạm ở lại với mấy đứa trẻ vài hôm đã.

Trụ sở lính đánh thuê nằm ở phía nam Golden Schloss, cách chỗ Aric hiện tại không quá xa, chỉ mất khoảng một giờ nếu đi bằng xe ngựa, tương đương tốc độ chạy bình thường của hắn. Nhưng hôm nay, hắn dự tính sẽ đi nhanh về nhanh nên chỉ mất chừng nửa giờ đã tới nơi. Gọi là trụ sở nhưng nơi này thực chất cũng chỉ là một quán rượu mà thôi, chính xác hơn mà nói thì chỉ là một điểm tụ tập, người có việc cần sẽ tới đây thuê người trực tiếp hoặc thuê qua trung gian là chủ quán và nhân viên ở đây.

Về cơ bản, lính đánh thuê cũng giống với mạo hiểm giả, đều là những kẻ nhận nhiệm vụ để làm và được trả tiền theo nhiệm vụ. Điểm khác biệt chính là để làm một mạo hiểm giả thì phải tới hiệp hội để đăng ký, do đó mà phải có một lý lịch trong sạch, còn lính đánh thuê thì không, đa số những kẻ này đều là những người sống ngoài vòng pháp luật và không được công nhận như một nghề chính thức như mạo hiểm giả. Nhiệm vụ nhận vào cũng có sự khác biệt, bởi vì đều là thành phần bất hảo, nên chỉ cần có tiền và đủ mạnh để thực hiện thì nhiệm vụ nào lính đánh thuê cũng có thể nhận, dù là phạm pháp hay dơ bẩn đi nữa. Nhân tiện nhắc tới, mấy thương đoàn nhờ tới lính đánh thuê hộ tống thay vì mạo hiểm giả thì chắc chắn không phải kinh doanh hợp pháp rồi.

Vừa đẩy cửa bước vào trong, mùi rượu kèm theo mùi mồ hôi xộc thẳng lên mũi cùng với hàng loạt âm thanh ồn ào của những con người nhuốm đầy mùi vị phong trần truyền tới tai làm Aric khẽ nhíu mày một chút, hỗn loạn không chút trật tự nào, hệt như mọi lần. Mặt không đổi sắc, mặc kệ sự ồn ào đó Aric đi thẳng tới quầy rượu, kéo ghế ngồi xuống.

"Tôi tưởng cậu vừa nhận một vụ rồi, hôm nay tới đây làm gì nữa thế?"

Người vừa lên tiếng là một lão trung niên tóc hoa râm khoảng hơn 50 tuổi mặc đồ phục vụ đứng sau quầy, miễn cưỡng có thể xem như là một trong số những nhân viên trung gian chịu trách nhiệm phát nhiệm vụ. Ông ta và Aric có thể xem như là chỗ quen biết lâu năm, bởi vì chính ông ta là người đã đưa hắn vào con đường lính đánh thuê, quan hệ giữa hai người rất tốt.

"Cũng vì chuyện đó luôn đây, có chút vấn đề gia đình không tiện đi xa nên tôi muốn rút chân khỏi vụ này, chủ yếu tới đây là để thông báo cho ông tìm người khác thế vào. Nhân tiện thì cũng muốn nhờ ông tìm hộ khu vực nào đó coi như an toàn để con bé nhà tôi có thể qua lại mà không bị bắt nạt nữa. "

— QUẢNG CÁO —



Hắn vừa nói vừa tự nhiên chộp lấy cốc rượu trên tay lão nhân viên.

"Hả? Chuyện đầu thì không thành vấn đề, nhưng..."

Lão nhân viên chồm người tới gần Aric hơn, ghé miệng vào tai hắn nói nhỏ:

"Cái khu đó phát hiện ra bí mật của con bé nhà cậu rồi hả?"

Đây không phải lần đầu Aric nhờ ông làm mấy chuyện tương tự thế này, cái khu học viện cũ mà hắn và mấy đứa trẻ đang ở cũng do ông chỉ cho. Dĩ nhiên là ông ta cũng biết về chuyện mấy đứa trẻ là Á Nhân, tuy là cũng có chút thành kiến, nhưng không tới mức cực đoan, chỉ dừng lại ở mức ngại không dám tiếp cận thôi.

Hơn một năm trước, khi mới biết về chuyện Aric muốn nuôi mấy đứa trẻ, ông đã khuyên mặc kệ chúng đi, dính vào lại xui xẻo, nhưng thấy được sự quyết tâm của hắn, ông không cũng chỉ đành đưa tay ra giúp, dẫu sao ông cũng đã nhìn đứa nhóc này từ nhỏ tới lớn, nên cũng rõ ràng cái tính cứng đầu của hắn, khi đã quyết làm gì đó thì có khuyên cũng vô dụng.

"Ừ đại khái, con bé có vẻ vẫn còn hoảng nên tôi muốn ở lại cùng nó vài ngày để nó ổn định tinh thần lại đã."

Aric gật đầu nói nhỏ.

"Ài, được rồi, tôi sẽ tìm giúp cậu, thật là hết biết, thân đã lo chưa xong còn vác theo mấy cục nợ."

Nghe lão nhân viên nói vậy, Aric chỉ có thể mở miệng cười trừ.

"Phải rồi, nếu cậu không muốn đi xa thì tôi có một vụ cho cậu đây, ngay trong thành thôi, dễ dàng, giá lại hời nữa, muốn làm không?"

Sực nhớ tới gì đó, lão nhân viên cười cười ra vẻ bí ẩn. Dáng vẻ ấy của lão làm Aric cảm thấy tò mò.

"Vụ gì?" Hắn hỏi.

"Là người nhà đại công tước muốn thuê người dạy dỗ một tên nhóc không biết điều. Cậu cũng biết mà, đám quý tộc đó giàu sụ, tiền thuê chắc chắn là không thấp rồi. Dễ lắm, chỉ cần tìm ra tên đó, đánh cho một trận rồi ném tới trước cửa dinh thự của bọn họ thôi, rồi nói với hắn mấy lời kiểu như "Biết thân biết phận đi", "Đừng cố trèo cao, ngã đau lắm đấy" hoặc "Đây chính là khác biệt giữa người với người, chúng ta có vô số cách để chơi chết ngươi", chỉ vậy thôi."

"Hả? Với quyền lực của nhà đại công tước mà phải nhờ tới lính đánh thuê à?" Aric cảm thấy khó hiểu.

"À thì họ có nói là với mấy thể loại này thì bọn họ khinh thường ra tay, ném cho đám dơ bẩn như chúng ta là vừa hợp."

Lão nhân viên cười cợt, không hề cảm thấy bất mãn với sự sỉ nhục trần trụi trong lời của người nhà đại công tước, rồi lão rút từ trong ngực áo ra một bức vẽ, đặt lên bàn.

"Đây là chân dung của đối tượng, tên là Dunkel Ciel, cậu thấy sao? Nhận không? Tôi đặc biệt để dành cho cậu đấy."

"Bị người nhà đại công tước nhắm tới thì đúng là tiêu rồi, đâu, cho tôi xem là tên mất não nào."

Vừa nói hắn vừa nốc thêm một ngụm rượu rồi mới liếc mắt nhìn xuống bức vẽ.

— QUẢNG CÁO —



Sau đó Aric phun hết sạch ngụm rượu mình vừa nói vào mặt lão nhân viên. Bởi vì người trên bức vẽ rất là quen mắt, không ai khác chính là thiếu niên vừa đánh hắn một trận tối qua.

"Cậu bị khùng hả!"

Trước phản ứng của hắn, lão nhân viên vội móc khăn tay ra lau mặt, hét lên một tiếng.

"Thôi, cái này tôi không dám nhận, ông tìm người khác đi."

"Hả? Sao vậy? Bạn cậu à?"


"Không thể nói là bạn, nhưng cũng tính là có biết. Khuyên ông một câu, đừng dây vào tên đó. Khinh thường ra tay cái gì, tôi thấy là bọn họ muốn dùng lính đánh thuê để thăm dò thực lực của hắn ta thì có. Lũ quý tộc khốn nạn này."


Đẩy ghế đứng dậy, Aric cảnh báo lão nhân viên một câu.


"Mà thôi, việc cần nói tôi đã nói rồi, đi đây. Nhớ tìm chỗ giúp tôi nhé, và đừng có tự chuốc họa vào thân đấy."


Nói rồi hắn xoay người rời đi. Trong lòng thì âm thầm cảm thấy chuyện đời đúng là khó đoán, không ai biết đâu được chữ ngờ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK