• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Celina không biết gì về việc Dunkel đang cố làm, cũng không biết chuyện ngôi làng của ông bà lão buộc phải di cư vì bị rồng tấn công, tuy nhiên cô có biết tới sự tồn tại của con rồng đó trong khu vực thảo nguyên này.

Với tư cách là rồng thuần huyết, sẽ thật khó coi nếu Celina không nhận ra có một con rồng ở gần phạm vi với mình như thế. Nhưng biết là một chuyện, có quan tâm hay không là một chuyện khác.

Đối với một rồng thuần huyết cao quý như Celina, mấy sinh vật được gọi là "rồng" khác còn chẳng đáng lọt vào tầm mắt cô. Bởi vì suy cho cùng cô và chúng cũng không cùng đẳng cấp, suy cho cùng chúng cũng chỉ là loài dã thú. Loài người nhìn mấy con khỉ thế nào thì Celina coi mấy con rồng hạ cấp thế đấy, dã thú là dã thú, không thể đối xử như một giống loài tinh khôn được.

Không thuần huyết thì không thể coi là cùng một chủng tộc.

Sự chênh lệch đó lớn đến độ khắc ghi vào trong cả bản năng. Thường ngày, mấy con rồng đó mà gặp phải Celina thì chỉ có nước quỳ rạp xuống đất hoặc run như cầy sấy mà bay đường vòng.

Tuy nhiên, dù không thuần huyết đi chăng nữa thì chúng vẫn có chữ "rồng" trong tên của mình, vẫn không phải là dạng đối thủ mà người thường có thể chống lại. Một con dã thú sở hữu sức mạnh to lớn thì chẳng khác nào một thảm họa tự nhiên, chính vì thế mà từ xa xưa, loài rồng đã được xem như hiện thân của khủng bố và tai kiếp, tất nhiên là không bao gồm rồng thuần huyết trong số đó.

Mới đây thôi, Celina vừa thấy con rồng lảng vảng trong thảo nguyên mấy ngày gần đây đang bay về hướng chiếc xe ngựa của Dunkel, chính xác mà nói thì là đang bay về hướng đoàn xe xa xa phía trước chỗ cậu. Cô có hơi ngạc nhiên với cái kích cỡ mà con rồng này đạt tới, vì không có vật đối chiếu nên không thể ước lượng chính xác, nhưng phải tới 15 mét là ít, rồng cấp thấp hoang dã thường ít con nào đạt tới cái chiều dài này lắm, không chỉ lớn mà nó còn rất nhanh nữa, chiếu theo tốc độ đó, nhiều lắm là một hai phút nữa, nó sẽ tới ngay trước mặt đám người tị nạn.

Đối với đoàn người đang di chuyển này, con rồng kia hiển nhiên là một tai nạn mang tính toàn diệt.

Chính vì vậy mà Celina mới kiếm cớ rời đi. Làm sao con rồng dám tấn công nếu cô vẫn còn ở lại kia chứ, như vậy thì còn gì thú vị nữa.


"Giờ thì cậu sẽ làm gì đây, Dunkel Ciel? Cho tôi thấy đi nào." Cô nghĩ thầm.

Tất nhiên là Celina không thực sự rời đi rồi, cô còn muốn nhìn xem Dunkel giải quyết rắc rối này như thế nào kia mà. Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt mọi người, Celina đã lợi dụng năng lực của mình, giấu bản thân vào một chiều không gian khác rồi âm thầm quay trở lại quan sát.

Dunkel nhìn về hướng mà Celina vừa chạy mất, ra chiều suy ngẫm, không biết đang nghĩ tới cái gì.

"Tự tìm đường chết, tốt thôi, khỏi mất công tìm."

Mấy giây sau, cậu lẩm bẩm một câu rồi cũng nhảy khỏi chiếc xe ngựa, thản nhiên bước tới vài bước, nhưng không phải cùng hướng với Celina mà theo hướng đoàn xe phía trước.

"Lữ khách này, cậu muốn đi đâu vậy?"

Thấy Celina và Dunkel đều rời xe hết cả, mà còn đi theo hai hướng khác nhau, ông lão kéo cương dừng ngựa lại, lo lắng hỏi.

Ông sợ hai người Dunkel vì vợ chồng mình mà xích mích với nhau. Cô thiếu nữ kia không có vẻ chào đón họ cho lắm, một chút thân thiện cũng không có.

"Tôi đi giải quyết chút chuyện, nhanh thôi, sẽ trở lại ngay, hai người ở yên đây, dừng di chuyển."

Dunkel quay đầu lại trả lời.

"Này, làm sao mà..."

Ông lão còn đang định hỏi nếu muốn đi đâu thì sao không dùng xe ngựa, như vậy không phải nhanh hơn sao, sức người chẳng lẽ sánh được với sức ngựa chứ, nhưng chưa nói xong, Dunkel đã giẫm mạnh chân một cái, để lại một đám khói mù, cậu phóng thẳng về phía đoàn xe trước mặt với tốc độ khó mà tin được.

"..."

"..."

Hai vợ chồng ông lão trố mắt ngoác mồm, đứng hình mất mấy giây. Cô gái kia thì thôi đi, nhìn sao cũng không giống người, hóa ra chàng trai trẻ này cũng chẳng phải người thường.

Xe không phải là của mình, chủ xe đã bảo là ngồi yên đừng di chuyển, hai vợ chồng ông chẳng thể làm gì khác hơn là ở yên một chỗ chờ Dunkel quay trở lại.

Ông lão híp mắt, lấy tay che trán, có ngóng nhìn xem Dunkel đang muốn làm gì, nhưng chỉ thấy được làn khói bụi mù mịt do cậu để lại phía sau. Bất chợt ông trợn trừng hai mắt, con ngươi co rụt, ông vội vàng lấy tay dụi mắt rồi mới một lần nữa ngẩng đầu trông ngóng, trong lòng cầu mong mới nãy chỉ là mình già cả nên trông gà hóa cuốc, nhưn đáng tiếc, dù ông có dụi mắt bao nhiêu lần thì thực tế vẫn là thực tế, sẽ không thay đổi.

Tái mét cả mặt mày, ông lão đờ người buông thỏng hai tay, trong lòng trống rỗng, chỉ còn một mảng tuyệt vọng.

"Sao vậy?"

Thấy chồng mình hành động kỳ lạ như vậy, bà lão lo lắng hỏi.

"Rồng... Nó đến rồi..."

Ông chỉ còn có thể thều thào đáp lại mấy tiếng.

***

Bên phía đoàn người tị nạn, vốn dĩ vì muốn tránh khỏi khu vực hoạt động của rồng lửa mà phải gấp rút di cư, bây giờ lại đột ngột phát hiện ra rồng lửa đang bay về phía này, tất cả lập tức trở nên hỗn loạn.

Bởi vì tin tức có rồng xuất hiện, làng của hai ông bà lão và những ngôi làng may mắn còn chưa bị tấn công không hẹn mà đồng thời cùng lên đường đi tị nạn, cuối cùng tụ hợp ở đây, dẫn tới việc rồng không thể tìm được người hay gia súc làm thức ăn, lần mò theo mùi mà mọi người để lại, một đường bay thẳng tới chỗ này. Mà chuẩn bị tị nạn tốn không ít thời gian, hơn nữa hành lí quá nhiều khiến cho tốc độ trở nên chậm đi, cứ như vậy mà bị rồng bắt kịp.

Không phải tự nhiên mà loài rồng được so sánh với những thảm họa tự nhiên, nguy hiểm nhất vẫn là những con rồng đã từng nếm qua thịt người, bởi vì chúng sẽ nhớ mãi không. Nếu không tiêu diệt chúng thì dù có chạy trốn tới nơi nào, rồng vẫn có thể dựa theo mùi hương mà đuổi tới. Nhưng những con người tầm thường thì có thể làm gì được rồng chứ? Ngoại trừ việc chạy trốn ra thì còn có thể làm gì khác đây?

Trái với màu vảy đỏ rực như lửa của mình, sự tồn tại của con rồng chỉ mang từng cơn tuyệt vọng lạnh người. Tiếng la ó, tiếng khóc thét trong hoảng loạn và sợ hãi, đoàn người đổ xô, giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy trong vô vọng.

Con rồng há to mồm, lao thẳng vào chiếc xe ngựa gần nhất, muốn một hớp nuốt trọn cả ngựa lẫn người đang ở bên trong. So với cơ thể đồ sộ của nó thì chiếc xe ngựa chẳng khác gì một món đồ chơi trẻ con, mà chỉ chớp mắt thôi sẽ nằm gọn trong bụng rồng.

Giây phút cuối cùng, người thanh niên trên xe chỉ còn biết ôm lấy vợ con thật chặt, nhắm mắt lại đón chờ cái chết.

Trong khoảnh khắc cái hàm tanh hôi với những chiếc răng lởm chởm nhọn hoắc chỉ còn cách họ chưa đầy một mét thì...

Ầm!

Một tiếng vang chát chúa.

Con rồng giống như vừa bị một cái búa tạ khổng lồ giáng trúng, cơ thể đồ sộ của nó bị sức mạnh to lớn quật ngã, bay sang ngang, rơi xuống đất rồi trượt một đường dài xới tung cả đất cát. Sóng xung kích gây ra từ cú va chạm mạnh tới nỗi làm chiếc xe ngựa chao đảo suýt thì lật ngã.

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến cho tất cả mọi người quên cả chạy trốn, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cơn đau xé người vì bị nuốt chửng chậm chạp không tới, người thanh niên đánh bạo mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tóc trắng khoác trên người tấm áo choàng đen đang sừng sững đứng chắn trước gia mình và vợ con, lạnh lùng nhìn về phía con rồng.

Ngược chiều với ánh mặt trời, nên anh không thể nhìn rõ được mặt cậu, nhưng anh biết, mình được cứu rồi, vợ con cũng không sao cả, như vậy là đủ.

"Cảm... Cảm ơn..."

Người thanh niên lắp bắp nói.

Dunkel chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn một nhà ba người đang ôm nhau phía sau mình, không nói gì thêm, chỉ lặng yên đi đến trước mặt con rồng, rồi dừng lại khi khoảng cách giữa cậu và nó chỉ còn mười bước chân.

"Không tệ đâu, cú đá đó thừa sức để giết mấy con rồng bình thường khác luôn đấy, nhưng chỉ bấy nhiêu thì chưa đủ để khiến con này bị thương được. Nếu đây là đòn mạnh nhất của cậu thì thảm rồi..."

Celina đặt mông ngồi xuống mái vòm chiếc xe ngựa của một nhà ba người vừa được Dunkel cứu, vô tư đánh giá một câu.

Từ lúc bắt đầu, cô vẫn luôn ẩn mình trong chiều không gian khác, lặng lẽ quan sát tất cả, thậm chí còn tới đây trước Dunkel một chút nhưng không hề có chút ý định xen vào.

Đúng như những gì Celina nói, cú đá trời giáng của Dunkel không chỉ không làm con rồng bị thương mà còn khiến nó trở nên tức giận. Miếng mồi đã tới miệng còn bị chặn ngang, nó gầm vang một tiếng đinh tai nhức óc, hằn học nhìn về phía cậu.

Tuy vậy, Dunkel vẫn không hề chùn bước hay nao núng, vẻ thờ ơ lạnh nhạt vẫn một mực tồn tại trên gương mặt thanh tú của cậu, giống như thứ trước mắt cậu không phải là một tồn tại sánh ngang thảm họa tự nhiên mà chỉ đơn thuần là một con thằn lằn to xác.

"Tại sao lại tấn công con người?"

Vì Celina cũng là rồng, nên Dunkel muốn thử giao tiếp với con rồng này bằng lời nói xem nó có hiểu không. Nhưng có lẽ là cậu đã đánh giá quá cao trí thông minh của nó.

Con rồng ngẩng đầu lên trời gầm lên một lần nữa, lần này không chỉ là một tiếng gầm bình thường như lúc nãy nữa mà còn có áp lực chủng loài pha lẫn trong đó. Những người tị nạn trong đoàn lập tức bị dọa sợ cứng đờ tại chỗ, có những người thậm chí còn trực tiếp ngất đi. Và rồi nó há mồm phun ra một luồng lửa bỏng cháy, nhằm thẳng vào phía Dunkel.

"Vậy sao?"

Cảm thấy con thằn lằn này không hiểu tiếng người, có nói tiếp cũng vô dụng, Dunkel đưa tay trái ra sau với lấy một trong hai thanh Yin-Yang Swordgun đang giắt trên thắt lưng, nhắm thẳng vào luồng lửa đang phun tới mà chém xuống.

Ánh sáng màu xanh lục vụt lóe lên.

Ngọn lửa hừng hực bỏng cháy do con rồng phóng ra bị thổi tắt, chính xác hơn là bị chẻ đôi rồi tắt ngúm.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài giây.


Chẳng biết từ khi nào, con dao mang hình thù kỳ lạ trên tay Dunkel đã thay đổi, phần tay cầm dài hơn một chút, nguyên bản chỉ có hai lưỡi dao gắn lên một trụ kim loại thì giờ đây lại có thêm một lưỡi đao ánh sáng màu ngọc lục bảo kéo dài hơn nửa mét ẩn chứa năng lượng hủy diệt cuồn cuộn, nó bây giờ đã từ một con dao kỳ lạ biến thành một thanh đao, một thanh đao xinh đẹp mà đáng sợ.


"Vậy thì chết."


Dunkel xoay xoay thanh đao trên tay hai vòng, ánh sáng bị dập tắt, Yin-Yang Swordgun trở lại hình dáng ban đầu, cậu giắt nó về lại thắt lưng, quay người bỏ đi. Đồng thời, con rồng phía sau lưng cũng đổ sụp, ngã ra hai hướng khác nhau bởi một vết cắt phẳng như mặt gương.


Nhát chém vừa rồi của Dunkel không chỉ dập tắt lửa mà còn tiện thể tiễn luôn con rồng về trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK