Mẫn Hi vươn vai, thoải mái nằm dài ra giường, hoàn toàn không có ý định đứng dậy. Ngó ra bên ngoài, trông thấy mặt trời còn chưa sáng làm cho hắn lười càng thêm lười. Công việc của hắn bắt đầu từ giữa giờ Thìn nên bây giờ mà đi làm thì lại sớm quá. Nhà hắn cách cơ quan không xa nên chỉ cần rời đi lúc tầm đầu giờ là đẹp, còn bây giờ không có gì thì cứ thong thả mà làm, chả việc gì phải vội.
Ê, không được!
Mình thư thái vậy còn bạn đời của mình thì sao? Y còn đang bận tối mặt tối mũi kia kìa, hắn thân là chủ nhà, đứng tên sổ đỏ vậy mà ngồi chơi coi sao được?
Nghĩ vậy, hắn đứng lên, tiến về phía sau lưng y. Cúi xuống nhìn cái thứ y đang làm, hắn thấy toàn đơn vị tiền tệ làm cho bản thân khó hiểu đành hỏi: "Làm gì vậy?"
- Mấy chuyện nho nhỏ trong phủ thôi, đừng bận tâm. Lo việc nước của ngươi trước đi!
"Nhỏ gì? Ta thấy ngươi tính tiền sắp bạc đầu rồi kìa." - Âm thanh tiếng đẩy các hạt đập lên xà giữa bàn tính cứ cạch cạch, động tác của chủ nhân nó vô cùng mạnh bạo. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao mấy lần hắn đòi đổi cái loại bằng ngọc bích cho y liền bị y phản đối. Ông thần đập cỡ này thì tới ngà voi còn chịu không nổi chứ đừng nói tới ngọc hay đá quý.
- Nói lố, bạc đâu mà bạc! Vẫn còn đen từ gốc tới ngọn nhé!
"Nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đang tính cái gì?" - Hắn vẫn hỏi.
Y thở dài, gác bút xuống rồi quay đầu lại nhìn hắn. Với mấy thằng hỏi nhây cỡ này, cách duy nhất để trị chính là khóa mồm nó, kiểu nào thì không cần biết, chỉ cần khóa được mồm để nó im đi là được. Nghĩ vậy, Hoàng Ngự Vũ kéo hắn xuống, hôn hắn thêm một lần nữa. Nụ hôn lần này vẫn như lần trước nhưng có cái gì đó da diết hơn, làm hắn cảm thấy y đang cầu xin mình điều gì. Con người này thật kì lạ, không chịu làm tình với hắn nhưng lại cứ thích làm cho hắn hứng, vừa nãy mới từ chối hắn xong thì bây giờ lại tiếp tục hôn.
Giữa phu thê thì không cần câu nệ tiểu tiết, huống chi hai người đã ở cạnh nhau lâu như vậy. Nhân lúc không có ai khác trong phòng, hắn tùy tiện ngồi thẳng lên đùi y, vòng tay bá cổ y, đoạn thuận nước nằm luôn lên bàn. Hắn không muốn rời đi, càng không muốn đến Hình Bộ. Mẫn Hi thừa nhận mình rất ích kỉ khi việc nước đang đăng đăng đê đê mà hắn ở đây chim chuột chứ chả có tư tưởng gì về việc tận trung báo quốc. Hắn biết những lời này mà nói ra thì chắc chắn hắn sẽ bị khép tội khi quân nhưng mà thèm quá rồi, biết sao giờ?
- Tiểu yêu tinh lại muốn làm gì nữa đây?
"Làm tình." - Hắn thản nhiên đáp.
- Sống tốt quá thì hại thân còn đa dâm thì hại thận đấy.
Y lật hắn lại, để hắn ngồi trên đùi mình như khi nãy: "Ráng làm đi, vì nuôi cục vàng nhỏ trong nhà. À đúng rồi! Tấu sớ của ngươi đây."
Lúc này hắn mới nhận ra mình vô tình làm một chuyện ngu ngốc. Hôm qua hắn có việc mà hắn bỏ đi nhậu, bây giờ không có chữ nào trong tấu thư. Thôi tiêu rồi! Kì này hắn chết chắc cho mà coi! Hay hôm nay cúp làm luôn ta? Không ổn! Nếu cúp ngay lúc cần người như thế này thì thể nào mấy kẻ khác lại được đà nói xấu hắn cho mà xem. Cho là hắn có anh có em thật đấy nhưng này rõ ràng là hắn sai rồi, ngay cả Quân Bất Hận cũng không đỡ nổi cho hắn chứ đừng nói gì là mấy người khác!
Bây giờ còn một nước là bay vào làm ngay, có thể sơ sài nhưng mà có còn hơn không!
Nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, Hoàng Ngự Vũ che miệng cười. Người yêu của y vẫn luôn như vậy, chơi trước, làm tính sau, vẫn còn trẻ con lắm. Nếu lúc trước không bị y ép học chắc có lẽ hắn đã chơi hết quãng thời gian ôn thi rồi.
Mẫn Hi mở ra, định bụng chạy gấp vì sẵn bút mực ở đây, ấy mà mở ra thì thấy toàn chữ không là chữ mới hết hồn: "Ngươi tấu thay ta à?"
- Ừ, lần đầu cũng như lần cuối nhé! Để người khác phát hiện thì không hay đâu!
"Nhưng mà làm sao ngươi biết chuyện để tấu?" - Hắn vừa đọc vừa hỏi. Toàn bộ những gì trong tấu chương chuẩn bị dâng lên Hoàng Đế này đều trùng khớp với hiện thực đang diễn ra, lại còn tấu cả cách giải quyết khá hợp lí. Riết hắn thấy y càng ngày càng kì, rõ ràng vụ ngoại xâm lăm le này đang là bí mật của triều đình, không ai dám hé răng ra bên ngoài nửa lời. Hắn nhớ hôm qua hắn kể cho y cũng chỉ là qua loa cho có, hoàn toàn không hề chi tiết thế này, vậy mà y lại viết ra được như vậy mới hay.
- Tấu bừa.
"Chời mẹ." - Hắn vòng tay qua bá cổ đối phương. - "Ngươi tấu bừa thế chết ta mất."
- Ta tấu chung chung lắm, không chết được đâu.
"Chết ta tìm ngươi ăn vạ, ta ám không cho ngươi lấy người khác." - Mẫn Hi vẫn vậy, vẫn giữ vẻ lạc quan ít người nào khác có được kể cả khi hắn có thể mất đầu nếu cái tấu thư này không lọt vừa mắt Hoàng Đế. - "Mà ngươi dạy ra được Trạng Nguyên thì chắc không sao đâu ha?"
Y không nói gì nữa, một tay ôm hắn, để hắn tuỳ tiện ngồi trên người mình, tay còn lại quẹt quẹt vài cái bên cái bàn tính. Bấy giờ hắn mới nhìn sang giấy tờ trên bàn, ngoài quyển tấu của hắn ra thì còn có cả sổ quản lí thu chi hàng tháng của trà quán và nội phủ. Hắn chẳng bao giờ để ý những vấn đề này, vậy nên mới không biết từ bao giờ mà chúng đã dày như vậy.
- Mỗi ngày ngươi phải xem hết đống này à?
"Không hẳn, thường thì một tuần ta mới xem một lần." - Hoàng Ngự Vũ quay sang tựa đầu vào hõm vai ái nhân, tuỳ tiện hít một hơi, lại từ từ ôm lấy eo hắn. Đoạn đầu hắn còn mò xuống chỗ y đặt tay, làm bộ làm tịch ngại ngùng mà đẩy y ra. Y thừa biết cái tính này của hắn, thích gần chết mà hắn cứ giả vờ. Trên giường hắn cũng như thế, ban đầu lúc nào chả bảo y nương tay với mình, lát sau thế nào cũng: "Tới luôn đi" với "Mạnh hơn nữa" cho mà xem.
Dường như hắn đọc được suy nghĩ của y, hoặc cũng có thể là do vã thật mà cầm lấy tay y rồi đi chuyển lên trên, vào bên trong áo. Càng ngày càng lên cao, bàn tay thon mịn do được dưỡng kĩ tiếp xúc với da thịt của hắn, hơi ấm khiến hắn cảm thấy cảm giác này vẫn có gì đó thiếu thốn. Hắn muốn nhiều hơn, nhiều nữa, nhiêu đây với hắn không đủ! Mẫn Hi hắn không muốn dừng lại tại màn dạo đầu chỉ vì bản thân phải lên đồ đi làm. Hắn muốn cùng với y điên loạn đảo phượng trên giường, hắn muốn ụp mặt vào ngực người kia chứ không phải cắm đầu vào tấu chương sách vở!
- Thế này thì có gần quá rồi...
"Nhìn ta này." - Cả hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, bề ngoài hắn cố gắng để mọi thứ diễn ra một cách chậm rãi hết sức có thể. Mọi hôm hắn muốn y vồ vập, chơi hắn như một con mãnh thú xơi tái con mồi thì hôm nay, hắn muốn y dịu dàng với mình như bạch mã hoàng tử trong những quyển truyện hắn thường đọc.
Hắn thấy mình cũng lạ, mang xác nam nhân mà lại đem mộng làm nữ chính ngôn tình. Nhiều khi hắn chẳng buồn làm gì khác, chỉ muốn lười biếng ở nhà và chờ một anh đẹp trai đến nuôi rồi chơi hắn mỗi ngày ba lần. Có điều đời hắn thì không giống như ngôn tình, giữa đất Trúc An mà đòi trai nuôi thì chỉ có thể cạp đất cả đôi. Không làm mà đòi có ăn thì hơi ảo. Khoan! Hắn cũng có trai đẹp trong nhà mà! Ban đầu hắn cũng được trai nuôi mà! Sao hắn lại đi mơ mộng một điều mình đã có nhỉ?
Nhìn ra bên ngoài, Mẫn Hi chợt nhận ra nãy giờ hắn xà nẹo xà nẹo y nhiều đến mức đã tới lúc hắn cần đứng dậy thay đồ rồi đi làm. Phải như vậy thì hắn mới chịu thôi cái trò "gấu trúc bám cây", buông y ra rồi tiến đến cái giá treo quan phục gần đó. Nhìn cái cây đáng thương phải chịu đựng sức nặng của mớ vải vóc dày cộp đó, hắn thấy thương mình cũng như thương nó. Ừ thì đồng ý là đồng phục của hắn đẹp thật nhưng mà mặc lên nó mệt gì đâu, phải chi cha nội nào thiết kế làm nó mỏng mỏng tí là được rồi nhỉ?
Mà thôi, đồ xài chùa thì không nên ý kiến.
- Phu nhân, giúp ta.
Một tiếng của hắn khiến y gác bút xuống, đứng dậy đi về phía hắn. Quả nhiên cũng chỉ có con người này kiên nhẫn với hắn nhất.