Mẫn Hi đi xa trường thi, đến cách chỗ xa phu một chút thì lại nghe thấy tiếng khóc. Hắn ngó ngang ngó dọc tứ phía, quái lạ, ở đây đâu có ai, không lẽ hắn bị ma trêu giữa ban này?
Nghe kĩ thì đây là tiếng khóc của con nít, kĩ hơn tí nữa thì nó ở rất gần hắn. Mẫn Hi tiếp tục tìm xem địa điểm xuất phát của nó là ở đâu, để rồi phát hiện ra là ở dưới bụi tre trước mắt. Hắn tiến lại, từ từ, từ từ.
Hắn trợn tròn mắt khi thấy ở đó là một đứa bé sơ sinh còn chưa đầy ba tháng tuổi. Mẫn Hi vội vã ôm nó lên, phủi hết đất cát bám lên cái khăn quấn đứa bé. Hắn vừa phủi, vừa nghĩ, trời má, dạo này bỏ con đang là trào lưu à? Hồi đó trong làng cũng có vụ đứa nhỏ bị bỏ rơi, giờ tận tay hắn nhặt một đứa nữa. Cơ mà trộm vía đứa nhỏ dễ thương như thế này cũng có thể đem bỏ được, đến hắn là người ngoài còn thấy xót, không hiểu cha mẹ nó nghĩ cái gì luôn.
Mẫn Hi định bỏ đứa bé trở lại, đoạn nghĩ đến nếu hắn làm vậy thì hắn khác gì cha mẹ nó không? Đứa trẻ đáng thương này bị bỏ một lần rồi, bây giờ hắn gặp không cứu, có phải thân này sẽ mang đầy nghiệp chướng không?
Hắn nghĩ lại, có khi là người ta bận đi đâu đó ở trong khu vực này để con lại đây một chút rồi quay lại tìm. Hắn ôm đứa nhỏ đứng đợi một chút, cũng hên là dỗ nín nó rồi. Hắn ở đó chờ, chờ cha mẹ đứa bé này quay lại, họ sẽ trở lại....
Hoặc không.
Đợi tầm nửa canh giờ, chả thấy ai đến, hắn cọc. Đợi thêm nửa canh nữa cũng không thấy ai đến nhận lại, hắn kết luận, đứa bé này bị giống như suy nghĩ ban đầu của hắn.
Thân gửi chư vị song thân của bé con nằm trong tay hắn, nhắm chơi được mà chịu được thì hẵng chơi, còn không thì làm ơn uống thuốc tránh thai giúp có được không?
- Thương thương.. bé ngoan không khóc nữa nha.
Bé con đột nhiên khóc ré lên, như một lời nhắc Mẫn Hi rằng mình không thể cứ đứng đây được. Bây giờ vắng người, tẹo nữa người ta kéo đến, hắn có thể dính tới một số hệ lụy không nên có. Hắn ôm đứa nhỏ chạy đến chỗ xa phu, khiến cho ông lão đánh xe cũng có một phe phú hồn.
- Về thôi
Xa phu gật đầu, quay lại ghế cũ. Mẫn Hi nhảy lên xe, cố gắng hết mức nhẹ nhàng để không kinh động tới đứa bé. Hắn trên xe không biết làm sao cho đứa nhỏ bớt khóc, chỉ có thể ôm nó vuốt vuốt xoa xoa.
Hắn bây giờ chỉ quan tâm là nhanh về nhà, có thể Hoàng Ngự Vũ sẽ biết cách giải quyết. Ban nãy định là lên xe sẽ làm một giấc cho khuây khỏa đầu óc, nhưng bây giờ hắn lại chẳng dám ngủ. Toàn bộ sự tập trung của Mẫn Hi đều dồn về đứa trẻ trên tay. Ban nãy dỗ dễ lắm, sao bây giờ lại khóc nhiều không ngưng vậy?
Ngựa xe về đến dinh tự liền dừng lại, hắn nhẹ nhàng bước xuống. Mẫn Hi đi vào, định sẽ về phòng mình, ai dè lúc đi ngang phòng khách ở gần khu vực đại sảnh, bên tai hắn vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Quay lại đây.
Cửa không đóng, Hoàng Ngự Vũ bình thản ngồi cách đó nhấp trà. Y đợi hắn từ lúc hắn vừa đi, uống hết 2 bình trà rồi vẫn chưa thấy người về. Y lo không biết hắn có làm được bài không, có gặp khó khăn gì không, còn hắn thì hay rồi, vừa về cũng chẳng nhớ đến y, lại có ý định trốn về phòng tự kỉ. Y ổn, y ổn mà.
Mẫn Hi bế đứa bé, khẽ bước vào. Bé con khóc rồi lại nín, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Bình thường y cùng với ba tên hầu hay huyên náo lắm, hôm nay ngồi một chỗ chắc là có vấn đề. Hắn ngồi đối diện y, cúi gầm mặt, chẳng nói gì hết.
Tĩnh lặng cũng là một loại áp lực, nó đè nặng lên vai hắn khi mà Hoàng Ngự Vũ cứ nhìn không nói. Trộm nhìn thoáng nét mặt của y, hắn thấy y hơi căng. Bảo bối, xem ra ngươi số khổ, y quạo rồi, không giữ ngươi ở đây được.
Y nhìn sang tên hầu, hất mắt như ra hiệu. Gã gia nhân hiểu ý chủ, vội tiến đến bế đứa bé từ chỗ Mẫn Hi. Giây phút ấy hắn chỉ thấy trong phòng ngột ngạt, căng thẳng, không giống trước đây.
- Ta không muốn đợi lâu, nói, con ai?
Hoàng Ngự Vũ bình thản nhưng giọng đầy tính chất hăm dọa, nhiêu đó cũng đủ khiến Mẫn Hi run như cầy sấy. Hắn ấp a ấp úng, trong thanh âm cũng đủ cho người khác biết là đang sợ. Kì thật, hắn có làm gì sai đâu, tại sao lại thành ra thế này?
- Nó....Nó... là do... ta nhặt được...
Y nhấp trà, liếc sang đứa nhỏ. Sắc thái không đổi, tiếp tục "hỏi cung" hắn. Ngoắc tay, gã hầu mang đứa bé đến cạnh cho y nhìn rõ hơn.
- Xem ra mấy ngày qua ta chiều hư ngươi rồi?
Hoàng Ngự Vũ đè nhẹ cái khăn quấn bé con xuống, vừa nhìn vừa hỏi. Hắn để ý kĩ một chút thì thấy người này có nuôi móng tay, dù nó chỉ dài có một chút. Thông qua thái độ và động tác dí sát móng vào cổ đứa nhỏ cũng đủ cho hắn biết y không vui, không hài lòng. Hắn không có ý định chọc điên y, cũng chẳng hiểu sao y lại thành ra như thế này.
- Không... Không có, ta chỉ thấy nó đáng thương... Không có ý gì khác...
Y phất tay, gã hầu đem đứa nhỏ đi. Trong phòng giờ chỉ còn y với hắn, Hoàng Ngự Vũ ghé sát, một tay đưa lên vuốt môi hắn. Hai người cách nhau chỉ một khoảng rất nhỏ.
- Thật?
Cảm giác của hắn bây giờ giống y hệt như lúc đi ngang qua căn phòng cấm. Sống lưng hắn lạnh buốt, hắn muốn chạy nhưng y lại giữ chặt tay hắn. Câu hỏi kia hắn nghe được, liên tục gật đầu.
- Ta cũng chẳng phải là thứ lòng dạ hẹp hòi. Ngươi muốn giữ đứa bé cũng được, nhưng mà có một điều kiện.
Hoàng Ngự Vũ lại gần hắn, đột nhiên thì thầm vào tai đối phương. Mẫn Hi nghĩ như vậy cũng ổn, y không quá khắt khe, cũng như việc sẽ không ra điều kiện gì quá đáng với hắn.
- Cho ta đêm nay, ngươi có thể giữ nó nếu muốn.
Má, bây giờ còn có dạng hiến thân cứu người hả? Mô phật, lần trước suýt bị cường bạo, lần này là chủ động luôn. Hắn nhục chết mất, thôi.
Nhưng mà, so với nhục nhã của hắn thì đứa nhóc kia còn đáng thương hơn vạn lần. Nếu bây giờ hắn không chịu, Hoàng Ngự Vũ có khi nào sẽ lại vất nó đi không? Nơi đây núi rừng, về đêm vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa lại có thú dữ, làm sao một đứa con nít mới sinh có thể chịu nổi?
Nên là thôi, hi sinh mình một đêm.
Mẫn Hi nghĩ xong liền gật đầu đồng ý. Hoàng Ngự Vũ có vẻ hài lòng, cười phá lên rõ to. Y bảo hắn tối nay đến phòng y đợi trước, y sẽ đến sau. Dứt lời liền bỏ di, y để lại hắn trong sự hoang mang.