Do đặc trưng của sở thích không ưa ánh sáng gay gắt mà Thanh Long điện thường được đóng cửa, ở bên trong thắp nến, khi nào có việc mới mở ra. Những lúc "có việc" ấy chẳng hạn như bây giờ, khi Hoàng Đế triệu kiến một viên quan nào đó. Thanh Long điện khai môn, đón Đằng Trác Phù vào rồi vội đóng lại. Trong điện bây giờ không có bất kì cung nữ hay thị vệ nào, ngay cả Trác Xiển Ninh đưa người vào rồi vội lui ra cũng đủ biết là bệ hạ muốn bàn chuyện kín với Hình Bộ Thượng Thư. Từ khi cửa chính đóng lại, mọi chuyện sau đó đều là nội bất xuất, ngoại bất nhập.
- Thần xin thỉnh an hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng vạn phúc kim an.
Làm quan hàng đầu triều, lễ nghi quân thần là thứ Đằng Trác Phù không được phép quên. Lễ nghi chỉn chu nhưng Hoàng Đế chỉ liếc mắt xuống chỗ hắn một cái rồi cho miễn. Biện Chương tay lật từng trang tấu chương, mắt đọc lướt, giọng vẫn chán nản như mọi khi: "Không có ai, gọi như hồi xưa đi."
Đằng Trác Phù với Hoàng Đế, hay Quân Thư Triệt có mối quan hệ đặc biệt, tuy vậy nhưng có cho vạn lượng hoàng kim hắn cũng chả dám gọi thẳng tên ngài ra ngoài miệng. Tính khí Quân Thư Triệt thất thường, nay chịu mai không, ai mà biết được. Lỡ gọi phật ý ngài thì mạng sống của mấy chục mạng Đằng gia cũng đi theo luôn câu nói đó thì sao?
Tất nhiên ngoài mồm thi không dám chứ nghĩ trong đầu thì có!
- Sáng nay ngươi nghe bọn chúng tranh cãi về nó chứ?
Quân Thư Triệt muốn đề cập đến Phác Thục Xuyên. Đây là người mà ngài đặc biệt chú ý trong số tất cả những sĩ tử dự kì Điện thí, đặt vào Hình Bộ, phong hàm vượt cấp cũng là có lí do.
- Thần có.
Long nhãn vẫn dán lên từng trang giấy, Biện Chương đế lạnh lùng: "Tuy những đặc tính bên ngoài nói không phải nhưng trẫm vẫn có chút hoài nghi."
- Vậy nên bệ hạ muốn thần tra rõ thân thế Phác Lang Trung?
Ý tứ của Hoàng Đế quá rõ ràng, không nhận ra là thằng ngốc. Đằng Trác Phù leo đến Thượng Thư Tòng Nhất Phẩm không lí nào mà không biết. Nhớ lại hôm trước, sau khi bệ hạ triệu Phác Thục Xuyên vào cung lần đầu đã cho gọi hắn. Thư Triệt nói với hắn sẽ quăng đứa nhỏ này vào Hình Bộ, ngay lúc đó Đằng Trác Phù liền biết được mình nên làm gì. Người bệ hạ chú ý cũng là người hắn nên để tâm mà.
- Không sai, trẫm muốn mọi thứ kín đáo, nhanh nhất có thể.
Dứt lời, Quân Thư Triệt đứng lên đi vòng vòng, riêng Đằng Trác Phù vẫn đứng yên tại chỗ. Tiếng guốc gỗ vang trong phòng trống, từng bước từng bước một. Dù là không có chuyện gì nhưng hiệu ứng âm thanh tạo nên một loại áp lực vô hình rất lớn.
- Tuy là có vẻ hoang đường nhưng trẫm vẫn muốn thử.
- Nghĩ lại cũng là do trẫm.
Mỗi lần nhắc đến Phác Minh Thành, Biện Chương đế đều như vậy. Vẫn là luôn tự trách mình. Năm ấy cùng người bình tam phiên, đến mình nối ngôi lại không thể trả ân được. Quân Thư Triệt canh cánh chuyện này từ rất lâu, tung tích người thì bật tăm, tra thế nào cũng không ra, muốn làm gì đó nhưng lại không biết nên làm gì. Nay đúng lúc Phác Thục Xuyên đột nhiên xuất hiện, nếu đúng như lời của Chu Văn Viên thì tốt.
- Xin bệ hạ đừng tự trách mình.
Thư Triệt thở dài. Nếu không phải năm đó vì ngài vừa nối ngôi, cần dựa vào thế lực của đám trọng thần tiền triều thì đã không có chuyện đó xảy ra.
- Thôi, ngươi lui đi. Cho trẫm biết kết quả càng sớm càng tốt.
Đằng Trác Phù hành lễ rồi lui gót ra khỏi điện. Nhiệm vụ này với hắn mà nói thì thuộc dạng nửa muốn làm nửa không muốn làm. Bản thân hắn cũng muốn xác thực xem đứa nhỏ đó có phải con trai của Phác Minh Thành hay không, ngược lại vừa e dè bởi nếu lỡ thông tin này bị rò rỉ, người chết đầu tiên là hắn, kéo theo đó là cái vị được bổ vào Hình Bộ vừa rồi.
Quay lại Hình Bộ, ngày đầu tiên đi làm của Mẫn Hi khá là ổn. Nếu loại trừ trường hợp gặp phải cái thể loại não ngắn nhưng mà thích thể hiện nhiều ban tảo triều thì mọi thứ đều không có vấn đề gì. Trộm vía những người trong Hình Bộ gần như không ai có thành kiến với hắn, nói chung cũng thoải mái.
Đó là Hình Bộ, còn mấy chỗ khác thì hắn không biết, mà cá luôn là ghét nhiều hơn yêu rồi!
Chẳng hạn như Nội Các, người đứng đầu của nó vẫn đang tức tối vì sáng nay mất mặt trên triều. Mà bị mấy ông tay to quyền lớn vạch còn đỡ, đằng này bị thằng nhóc còn chưa Cập Quan chửi, lại chả điên. Lửa nóng gã ta bốc hừng hực, dường như muốn đốt cả cái Nội Các cho rồi. Gã nhấp trà, vẫn còn nhăn mặt, tâm trạng không còn muốn xử lí chút sự vụ gì cả.
- Chu đại nhân, Thái Sư mời người giờ Mùi tứ khắc đến Thượng phủ một chuyến.
Giờ Mùi tứ khắc, tức là sau giờ làm việc. Thái Sư triệu gã tới chắc là có chuyện khác muốn bàn. Chu Văn Viên trở lại vẻ nhã nhặn vốn dĩ nên có ở một người biết chữ. Gã nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, gật đầu với thị thư vừa chạy vào đưa tin, rồi lại lập tức cho lui.
Thư từ, văn kiện trong Nội Các chất thành đống, đặt trên án thư của gã, vậy mà người chịu trách nhiệm lại chẳng thèm ngó lấy chúng một cái. Trong đầu tên này bây giờ chỉ chăm chăm nghĩ thêm những mưu hèn kế bẩn, làm sao để một bước kéo Mẫn Hi xuống nước cho bằng được. Chu Văn Viên lẩm bẩm, ma mới đã như vậy rồi, để càng lâu địa vị của gã càng dễ lung lay, khử trước vẫn chắc ăn hơn.
Thời gian trôi đi, cuối cùng cũng đến lúc mà tất cả mọi người đều được đi về. Mẫn Hi là người bước ra khỏi Hình Bộ sớm nhất, sau Thượng Thư. Hắn cứ tưởng người đứng đầu sẽ ra trễ nhất cho đến khi có hai vị đồng phẩm khác bảo người về sớm nhất Hình Bộ bao giờ cũng là ngài ấy. Chuyện này không phải là lần đầu, tuy nhiên bí quyết để bệ hạ không sờ gáy vụ này của ngài Thượng Thư chính là lúc nào cũng hoàn thành công việc được giao. Cứ như thế, bệ hạ sẽ không có lí do gì để trách vấn nữa.
Hắn ngó ra ngoài, thấy cũng đã đến lúc liền thu xếp đồ đạc lại cho gọn gàng, xong xuôi liền nhanh chóng cút về. Người ta có câu oan gia ngõ hẹp chính là để chỉ hắn với Chu Văn Viên. Vốn dĩ chẳng ưa nhau ngay từ cái lúc bãi triều, vậy mà đi đâu cũng gặp, bây giờ đi về cũng nhìn thấy bóng dáng hắn. Tên này cũng thật là biết làm người ta buồn cười, cốt cách rõ ràng chẳng ra đâu vào đâu, vậy mà cứ cố tình bày ra bộ dáng thanh cao thoát tục cho ai xem vậy.
Mẫn Hi nhìn vị học sĩ nào đó giả tạo đến chán rồi, có cảm giác mình cứ nhìn tiếp thì sẽ nôn oẹ như đàn bà thai nghén nên thôi. Hắn lảng mắt sang hướng khác, xem như mình không thấy gì. Bộ dáng đó của gã ta xúc phạm mắt hắn, cái này mà để người mù nhìn được thì phản cảm lắm.
Chu Văn Viên đi từ xa cũng cảm nhận được có ai đó đang bất bình với mình. Mặc dù gã khó chịu nhưng chỉ còn nước mặc kệ, Thái Sư dù sao vẫn đang chờ gã. Nhanh chóng bước đến Thượng phủ, gã làm mọi cách để đến được kịp lúc. Gã vừa đi vừa nghĩ, chuyện ban sáng có lẽ cũng khiến Thái Sư không dễ chịu gì cho cam, nếu như kéo được thêm lão ta về phía mình thì vạn lần tân khoa Trạng Nguyên đó lành ít dữ nhiều, loại bỏ hắn cũng chỉ là chuyện nay mai. Suy cho cùng Thục Xuyên vẫn chỉ là một đứa nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch, không thể nào chống lại mấy lão làng được đâu.
Đến trước Thượng phủ, gã vốn dĩ định như lệ cũ, đợi người vào thông tri với chủ nhân rồi mới tiến bước. Tuy nhiên chủ nhân nơi này lại cho người đứng đợi gã từ trước, chỉ cần gã tới là dắt vào gặp. Chuẩn bị thế này khiến gã nghĩ Thái Sư đã có âm mưu gì đó, dẫu sao lão cáo già đó vẫn ranh ma nhất triều. Sau khi gã đi theo hành lang, đến căn phòng kín như mọi lần khác, mấy tên trông cửa chỉ đợi gã vào liền đóng sầm cửa lại, tiếp tục quy trình canh gác.
Căn phòng không tối không sáng, nằm ở mức vừa vừa đủ để thấy. Như bao nhà khác, nơi này cũng đặt một án thư ở giữa. Gã nhìn thấy người ngồi trên đó là kẻ gã đang muốn nương tựa liền quỳ xuống hành lễ.
- Bái kiến Thượng Quan đại nhân.
Người kia phất tay, đồng nghĩa với việc gã được phép đứng lên. Chu Văn Viên không ngại chuyện đó, gã đứng dậy thưa: "Chắc hẳn Thái Sư gọi hạ quan đến đây là có chuyện gì cơ mật muốn chỉ bảo chăng?"
Thái Sư họ Thượng quan, ắt Thượng phủ cũng là cách gọi tắt của Thượng Quan phủ. Lão ta tự Điển Ngạo, năm nay đâu đó cũng hơn 50 rồi. Già thì già thật nhưng không đến nổi như mấy ông lão lụ khụ. Nói chung lão ta vẫn còn minh mẫn chán.
- Ngươi cũng biết sao?
Lão đáp. Chu Văn Viên lại nói tiếp: "Tâm ý của ngài thế nào hạ quan còn không rõ sao?"
Người kia không nói gì, gã cũng dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Phác Thục Xuyên đó vừa đến đã xấc láo như vậy, nếu để hắn sống lâu có lẽ sẽ là mối nguy hại với chúng ta.."
- Cho nên ngươi vạch trần chuyện hắn là con trai của Phác Minh Thành để mượn tay bệ hạ loại bỏ đối thủ?
Tim đen của Chu Văn Viên bị Thượng Quan Điển Ngạo đánh trúng. Gã gật đầu, ý của gã là như vậy nhưng lão thì không. Lão thở dài chán nản, giọng như không muốn nói.
- Ngươi thật sự nghĩ bệ hạ nghe xong sẽ lệnh cho trảm hắn?
Quan hệ của Biện Chương đế là thứ gì đó còn rối hơn cả đường chỉ tay của lão. Trong triều vẫn luôn tồn tại nghi vấn giữa hoàng đế với Phác Minh Thành. Có người cho rằng Phiêu Kỵ Tướng Quân thực chất chả phải Tướng Quân cái chó má gì cả, danh vị này là do dùng thân đổi lấy, có người nói thực chất hai người là tình địch. Những nghi vấn này rất mơ hồ, người tin kẻ không nhưng Thượng Quan Điển Ngạo ít nhiều gì cũng biết vài tin ổn áp hơn mấy cái tin vịt này.
- Thật uổng công bổn quan tin ngươi. Hôm nay ngươi làm bổn quan thật sự thất vọng.
"Đại nhân, hạ quan..."
- Năm xưa khó khăn lắm mới kéo hắn ta xuống nước được, bây giờ ngươi vạch trần Phác Lang Trung là con hắn khác gì làm bàn đạp cho nó leo cao hơn sao?
Chu Văn Viên không còn gì để phản bác lại, chỉ lẳng lặng mà nghe. Lão cáo già lắm mưu nhiều kế, không lẽ thấy đồng thuyền chết mà không cứu. Thượng Quan Điển Ngạo thuyết giáo một lúc liền thôi, lão lại tiếp tục thở dài.
- Muốn câu cá, người ta để yên cái cần, đợi cho con cá ngậm mồi rồi mới câu, ngươi hiểu chứ?
Lời nói đầy ẩn ý nhưng gã học đủ cao để hiểu lão muốn đề cập chuyện gì. Gã cười nhếch mép, bái tạ chỉ điểm, sau đó lặng lẽ lui xuống. Thượng Quan Điển Ngạo ở trong phòng, đốt hương xông một chút. Lão dựa người nhìn lò hương, đoạn lại lấy chuỗi tràng hạt trên bàn ra se se. Lão nhìn có vẻ ngây người nhưng lại hoàn toàn tỉnh táo, tự mình nói thầm.
- Đời cha ăn mặn, đời con khát nước.