Từng lời nói đều là những câu lập luận đanh thép. Tuy nhiên, theo tính chất ông bà ta truyền lại, một người muốn hại người khác bao giờ cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng trong quá trình thực hiện âm mưu. Lần này chính là nằm ở việc Nội Các Đại Học Sĩ cho người âm thầm điều tra hắn rồi kết luận chuyện gã vừa nói. Lí do này là sợi dây thừng bóp chết gã đồng thời là điểm tựa để Mẫn Hi từ dưới nước leo lên. Cơ hội người kia ban cho, chắc chắn hắn sẽ nắm, cho gã chừa cái thói ma cũ bắt nạt ma mới.
- Xin hỏi, ngài dựa vào đâu mà kết luận thân thế của hạ quan?
- Dựa vào họ của ngươi và lời kể của dân chúng.
Trác Ký Minh muốn lên tiếng gì đó, dường như là thực hiện công việc của hắn, thay bệ hạ dẹp bớt mớ hồ náo bên dưới. Tuy nhiên Biện Chương đế đang được chứng kiến một màn kịch hay, vốn dĩ không muốn bọn họ dừng lại. Ngài kéo kéo tay áo Trác Ký Minh, lắc đầu.
- Cứ để chúng nói đi.
Mẫn Hi được nhiên được một phen cười muốn vỡ trời, tuy nhiên đây là giữa đại điện nên phải nín lại. Chậc, trí thông minh này làm sao lên được Nhị Phẩm vậy? Đã có phép màu nào xảy ra với gã ta thế? Tự nhiên đang căng hắn lại được xem hài miễn phí, đúng là quan trường cũng có những mặt tốt.
- Xem ra đại nhân còn có nghề tay trái là một danh hài. Nếu chỉ dựa vào lời nói, bây giờ hạ quan tùy tiện mua chuộc một đám dân, sau đó bảo họ trình lên bệ hạ rằng ngài phản quốc chắc cũng khép tội được nhỉ?
Hắn liếc thêm lần nữa. Trời sinh hắn mắt phượng thêm cả đồng tử màu đỏ, khi liếc tạo nên một lượng sát thương tinh thần rất lớn. Nếu với cặp mắt này cộng thêm với cả quan hàm cao, đảm bảo cả triều không ai dám khinh hắn. Lời nói vừa rồi của hắn như chọc điên Nội Các Đại Học Sĩ, có điều như vậy hắn rất vui. Đã chơi thì chơi cho tới, Mẫn Hi tranh thủ đệm thêm vài câu nữa, chọc cho gã tức chết đi.
- Còn nữa, họ giống họ trong nhân gian là chuyện bình thường. Nếu như ngài mang Phác Minh Thành đến đây, trích huyết nghiệm thân, lúc ấy, hạ quan mới phục.
Nói câu này mà không sượng mồm vì hắn biết phụ thân đã chết, chết từ trước lúc hắn đi thi. Bây giờ mà lôi được ai giống phụ thân ra đều là giả mạo. Đã là giả thì chuyện hai giọt máu hòa vào nhau không thể xảy ra, trừ khi có người giở trò với chén nước.
Mà quên, có là phụ thân thật thì cũng không hòa được đâu. Vốn dĩ Mẫn Hi không phải con ruột của phụ thân hắn. Việc này hắn đã biết từ khi còn bé rồi. Phụ thân nói hắn là được nhặt về, không phải do người với mẫu thân sinh ra. Vậy nên trường hợp nào cũng không thể hòa lẫn được.
Lời này của Nội Các Đại Học Sĩ đến Biện Chương đế còn không tin. Bởi lẽ Phác Minh Thành từng làm quan, ngài biết mặt hắn như thế nào. Nếu thật sự là cha con, Mẫn Hi với Minh Thành phải có nét giống nhau trên gương mặt, hoặc ít nhất là hình thái cơ thể. Đằng này giữa hai người chẳng có gì liên quan tới nhau cả, hai cá thể khác hoàn toàn, vậy nên việc là cha con càng không thể nào. Minh Thành mắt đen, không thể sinh ra một đứa bé mắt đỏ được.
- Đại nhân, nói mà không đưa ra được chứng cứ thì tính là vu khống, theo Quân Triều Hình Luật, tội này...
Biện Chương đế nhếch mép, ngồi im từ nãy, bây giờ mới chịu lên tiếng: "Cắt bỏ 5 tháng bổng lộc, giam từ 2-3 năm, phạt đánh 200 hèo, phụ thu 500 quán."
Thanh âm trầm trầm nhưng lại vang khắp đại điện. Uy thế đế vương khiến tất cả những ồn ào nãy giờ biến thành sự lặng thinh đáng sợ. Không ai dám lên tiếng nói giúp hay khép tội nữa, bao gồm cả hắn. Đế vương đúng là có một ma lực thần kì, nói phát cả điện im luôn. Nhưng mà đó cũng là điều tất nhiên. Ngoại trừ mấy người mới vào triều thì chư quan ở đây còn lạ gì cái tính của Biện Chương đế nữa. Ngài đã lên tiếng chặn rồi mà còn nói thêm thì ngày mai cổng thành Trúc An lại có thêm mấy cái đầu to đầu nhỏ làm vật trang trí.
- Không nói nữa cũng được, chuyện của hắn ta cứ làm sao cho trẫm thấy thuận mắt. Bãi triều!
Đế vương đứng lên, định sẽ rời đi, nhưng lại đột nhiên liếc mắt xuống nói thêm: "Chu ái khanh, Phác Lang Trung, hôm nay các ngươi làm loạn trên đại điện, trẫm sẽ không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, các ngươi cũng nên tự biết đi."
Một người làm hai người ăn cảnh cáo chung. Tố qua tố lại rốt cuộc ăn chửi chung, mà với Mẫn Hi, ngày đầu đi làm mà bị mắng thì đảm bảo công việc sẽ không thuận buồm xuôi gió. Biện Chương đế trước mắt là người trả lương cho hắn, đã vậy rồi thì phải cắn răng mà chịu, chưa có bổng ngày nào mà từ quan thì nhục lắm.
- Tạ bệ hạ khai ân.
Cùng với những người khác tiễn bậc đế vương đi, đợi cho người khuất bóng bọn họ mới được đứng dậy. Nội Các Đại Học Sĩ xem ra vẫn còn cay lắm, trước lúc đi phải nói móc hắn vài câu cho bằng được. Gặp người khác có lẽ sẽ khó chịu vì gã nhưng với một kẻ có thâm niên móc mỉa xỉa xói như hắn, những câu này còn dưới cả mức bình thường. Nói thẳng là nó không hề đau.
Vừa xong Dịch Thừa Tiền đã chạy đến chỗ hắn. Nhìn thấy nghĩa đệ đang cười đểu, trong lòng gã có chút lo lắng: "Đệ cười chuyện gì?"
- Cười một số người tốn công vô ích, thay vì đá xéo sao không đá thẳng mặt đi nhỉ?
Lời lẽ ngông cuồng này không giống với Phác Thục Xuyên ngày đó gã gặp trên đường đi thi. Là hắn hai mặt hay là do gã chưa nhìn rõ con người thật của hắn nhỉ? Dịch Thừa Tiền định nắm nhẹ tay hắn, bảo hắn dừng lại nhưng không đua lại với cái miệng nhỏ của Mẫn Hi. Hắn ôm cây hốt bảng, thở dài.
- Đã đá đểu thì đá cho đau tí, đá như vậy chỉ gãi ngứa đệ mà thôi. Suy cũng thật tội nghiệp, già cả rồi mà còn phải bon chen với lớp trẻ nên không bắt kịp. Huynh thấy đệ nói có đúng không, Dịch huynh?
- Bỏ đi, đệ còn phải về Hình Bộ nhận việc nữa mà!
Con người hắn ngộ thật, cứ mỗi lần nghiệp tụ vành môi là lại quên mất công việc của mình. Nếu Dịch Thừa Tiền không nhắc chắc hắn quên mất chuyện phải đến Hình Bộ. Ngày đầu đi làm mà trễ chắc Hình Bộ Thượng Thư băm xác hắn ra mất.
Cảm tạ Dịch Thừa Tiền rồi lại ba chân bốn cẳng xách cây hốt chạy về Hình Bộ, hắn để lại một Dịch huynh nhìn theo bóng mình mà ngây ngốc cười phì. Gã sẽ xem như chưa thấy cái đứa vừa chơi tay đôi trên triều vậy, Thục Xuyên vẫn là Thục Xuyên hiền lành của gã thôi.
Hình Bộ hôm nay vẫn như mọi ngày, chỉ có điều thêm một thành viên mới. May phước đường đi không qua khó nhằn, thông qua một số chỉ dẫn của đám thị vệ liền tìm đến được. Đứng ở dưới nhìn lên, hắn bị choáng ngợp bởi độ hào nhoáng này. Hoành thành là nơi có linh khí đế vương, vậy nên tất cả đều hết thảy xa hoa. Tổng thể Hình Bộ là một khu kiến trúc bao gồm hai toà tháp cao, chánh điện ở giữa rộng tầm 8 gian, sâu 6 gian, xây dựng trên nền đá cẩm thạch với hai lớp mái. Trùng với màu nơi ở của Hoàng Đế để mang tính chất về đồng bộ của quốc gia, Hình Bộ cũng là tường đỏ ngói xanh.
Tiến lại gần một chút, hắn thấy Hình Bộ Thượng Thư đang đứng ở cửa đợi mình. Ngay từ sau khi phong quan hàm, người này đã chủ động tiến lại bắt chuyện với hắn. Ngài ấy không chừng vẫn còn trẻ, tầm ngoài 30 tuổi thôi, tính tình lại cởi mở. Có lãnh đạo như vậy, nói không chừng đây là nơi làm việc lí tưởng.
- Đến rồi sao?
- Hạ quan ra mắt Thượng Thư đại nhân.
Người trước mắt hắn không thích cách nói chuyện dài dòng này. Ngay khi hắn vừa dứt lễ đã vội phất tay: "Gọi Đằng đại nhân được rồi."
Hình Bộ Thượng Thư họ Đằng, tự Trác Phù, dựa vào công lao gia đình mà leo đến vị trí này, vì thế nên tinh thần trách nhiệm và tự tôn cao. Tính tình nghiêm túc, đôi khi vui vẻ, thoải mái, trong nhu có cương, rất được lòng dân. Do quá yêu nghề mà đến bây giờ vẫn chưa thành gia lập thất. Dung mạo anh tuấn, lại dịu dàng với phụ nữ và trẻ em nên là nỗi tương tư của một số chị em thành Trúc An.
- Ở giữa là nơi làm việc chính, toà tháp hai bên là nơi nghiên cứu hình cụ. Nếu không có việc gì, ngươi không cần vào đó.
Đằng Trác Phù dẫn hắn đi tham quan công sở, tiện thể thuyết minh từng bộ phận. Đi được một nửa, đến một đoạn vắng người, Trác Phù quay lại, đối diện với hắn, tay vẫn ôm mấy cuộn văn thư.
- À, muốn yên ổn thì đến Chu phủ tạ lỗi, sau này cố gắng đừng gây chuyện tới đám người của Chu Văn Viên, vừa rồi ngươi đã vô tình làm chúng chướng mắt.
- Nhưng mà đại nhân, Chu Văn Viên là ai?
Thượng Thư thở ra, ôm đống giấy trên tay, nhìn xuống rồi lại nhìn lên: "Nội Các Đại Học Sĩ."
Lời nói lẫn thái độ của Trác Phù khiến hắn tò mò. Thông thường chuyện tranh cãi giữa tép riêu với nhau, tôm hùm cần gì nhúng chân vào? Rốt cuộc là thế lực nào đứng sau kẻ có trí khôn lẫn mưu kế thấp kém kia mà khiến Thượng Thư Tòng Nhất phải ra mặt cảnh báo hắn?
"Chu Văn Viên thông minh có hạn nhưng thủ đoạn đê hèn thì có thừa, lại thêm một số kẻ đồng loã với hắn xem ngươi là cái gai trong mắt. Bổn quan không muốn người dưới trướng mình có liên quan tới hắn ta, ngươi cẩn thận, đừng làm chuyện khiến bổn quan xem không được." - Đằng Trác Phù hoàn toàn nghiêm túc, không có gì gọi là bông đùa ở đây. Ánh mắt nam nhân sắc lẹm nhìn về phía hắn, như thể nói hắn không hiểu cũng phải hiểu, tốt nhất dẹp luôn mấy cái ý nghĩ tò mò đó đi.
- Bệ lẫn bổn quan xem trọng ngươi là người tài không có nghĩa là người khác cũng như vậy, hiểu chứ?
Mẫn Hi thích xem người ta tranh đấu nhưng lại lười khi chuyện đó xảy ra với mình. Hắn không muốn cuốn vào cuộc tranh luận của bọn họ, nếu không ai đụng hắn, có lẽ hắn cũng chả thèm chọt chân vào. Thượng Thư đại nhân đã cảnh báo, đương nhiên hắn sẽ nghe.
- Hạ quan đã rõ.
- Rõ rồi thì lui đi làm việc của ngươi đi.
Hắn thi lễ, đoạn lui gót về nơi đã được dặn trước. Đằng Trác Phù đứng lại nhìn theo, hai mắt đột nhiên trĩu xuống, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì. Bỗng chợt phía sau hắn vang lên giọng nói quen thuộc của mỗi ngày lên triều, nghe phát biết luôn là của ai.
- Đằng đại nhân, bệ hạ cho truyền ngài.
Trác Ký Minh đã đứng đó từ trước, có lẽ đã nghe ngóng được không ít. Tên này là thân tín của Biện Chương đế, hắn không cần phải lo gã bép xép ra bên ngoài. Tuy là hoạn quan nhưng thứ kín hơn cửa Thanh Long điện là cái miệng của Trác Ký Minh, gã có tiếng giữ bí mật tuyệt đối mà. Hắn ôm đống văn thư, đi theo Trác Ký Minh đến chỗ Hoàng Đế. Văn kiện trên tay Đằng Trác Phù dù sao cũng đang định trình lên bệ hạ xem qua, tiện thể mang theo luôn.