- Thay vì ngồi đó kêu ca thì các ngài nên nhìn sang bên kia kìa.
Tạ Kiểm Hiệu vừa nói vừa chĩa bút về phía Mẫn Hi, đồng thời hướng cả bốn con mắt của Viên Thị Lang và Mã Thị Lang sang cùng phía.
- Nó bị gì vậy?
"Ai biết." - Viên Thị Lang đáp. - "Bình thường kêu nhiều nhất, hôm nay thì nín mỏ cắm đầu vào làm, lạ nha."
Ai cũng ngạc nhiên vì hắn hôm nay. Mọi ngày, hắn lúc nào cũng than thở, trách móc là khi không đâm đầu vô nhà nước làm gì cho việc một đống, biết thế ở nhà cày ruộng cho khoẻ. Hắn làm nhiều cái khiến ban đầu có vài người trong triều muốn hại hắn, sau thấy thằng này thiểu năng quá nên bỏ qua. Chả ai muốn đấu với một thằng điên lúc nào cũng muốn về quê cày ruộng, huống chi đấu đá như vậy cũng không có lợi ích, cần chi tốn công vào những việc đâu đâu?
- Hay mới bị đá ta? Kiểu như vợ chồng hoà ly, hắn không được nuôi con nên giờ cắm đầu cày để giành quyền ấy?
"Ê có khả năng nha! Nhớ hôm tiệc không? Sáng hắn còn tỉnh như ruồi, tự dưng chiều cáo bệnh nghỉ, nhiều khi là đi giải quyết vụ này chứ chả phải ốm đau gì..." - Mã Thị Lang nhớ lại. Cách đây một ngày, ban sáng hắn còn lèm bèm chửi vì bị bắt đi mấy cái tiệc đâu đâu này, nói chung là còn hăng lắm, tự dưng chiều lại cho người đến nói mình lăn đùng ra nằm một đống, không đi nổi.
- Nếu vậy thật thì cũng tội nghiệp thật... Phác Lang Trung thương con bé nhất, giờ mà xa nó cái chắc khùng luôn quá....
Còn hắn, nãy giờ hắn cắm đầu vào làm, mặc kệ mấy người xung quanh nói gì. Hắn không quan tâm chứ không phải điếc mà không nghe thấy mấy lời bàn tán đó. Tay hắn viết liên tọi, lại tặc lưỡi nghĩ thầm. Đúng là người làm lâu có khác, thêu dệt dựng chuyện cũng hay lắm, hấp dẫn hơn tân khoa mới vào như hắn nhiều. Bảo sao mấy cha này sống dai trên quan trường, mồm mép kiểu đó sao mà đi sớm được?
Hắn bực không ấy hả?
Haha.
Bực cái gì chứ?
Hắn làm gì biết bực?
Hắn còn đang sợ mình sắp đứng dậy vặn cổ vài đứa rồi đây này.
Mẹ kiếp, hắn bị vợ bỏ hồi nào mà bản thân hắn không biết vậy? Hấp dẫn thật sự luôn! Nhà hắn có vụ gì đâu, hắn cũng đang bình ổn chán, chẳng qua hôm nay hứng lên thì làm thôi. Bởi nhà thứ hai nhiều khi cũng khổ, làm ít quá nó cũng kêu mà làm nhiều quá thì nó bảo mình chấn thương tâm lý.
Nhưng mà kệ, lương cao đành phải chịu, muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được mà, cố lên Thục Xuyên.
- Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi đúng không?
Hắn quay sang thằng anh em đồng nghiệp Tống Dật Phi. Cách làm việc của hắn hôm nay khiến y cũng phải bất ngờ vì bình thường hắn chẳng muốn làm, kiểu làm cho có ấy. Y nhìn hắn từ trên xuống dưới, thiếu điều muốn đưa tay sờ xem hắn có bị ấm đầu không nhưng như vậy lại không phải phép, đành ấp úng: "Ờ... ừm."
- Đa tạ.
Mẫn Hi đứng dậy, ôm mấy cuộn giấy tờ vừa xử lí xong trên tay, hướng đến văn phòng của Thượng Thư mà đi. Giấy thư có loại dài loại nhỏ, vì vậy mà những thứ hắn đang ôm đủ các kiểu loại nhưng đều chung một điểm: viết rất dài, chi chít chữ. Chúng đều là hồ sơ về các loại luật, mấy cái án lớn nhỏ trong triều đó giờ với ghi chép phạm nhân. Mấy thằng khứa này tù tội cho lắm, báo quan trên ghi lại muốn chết luôn. Bởi vậy hắn ghét mấy người cố tình phạm pháp lắm, có cái luật còn không tuân theo thì làm được gì cho nên hồn?
Bước đến trước cửa văn phòng, hắn dừng lại, định gõ cửa thông báo một tí vì cả Thuận Anh lẫn chủ đều đang ở bên trong. Mẫn Hi đưa tay ra nhưng sau đó lập tức rút lại. Hắn nghe thấy tiếng gì đó đằng sau cửa gỗ. Âm thanh đó rất nhỏ nhưng đủ để hắn nghe tròn vành rõ chữ.
- Đại nhân, vụ án của Phác Tướng quân năm xưa có cần phải thẩm tra lại không?
"Ta cũng đang suy nghĩ." - Tiếng của Đằng Trác Phù, nói một chút rồi dừng, dường như là đang uống trà. - "Vụ đó có rất nhiều uẩn khúc nhưng nếu lật lại sẽ tạo tai tiếng lớn, đặc biệt ảnh hưởng đến thiên tử hiện tại."
- Sao lại không cứu ngài ấy?
"Công khai đấu với bọn chúng cũng không phải là lựa chọn khôn ngoan." - Ngài nói.
Mẫn Hi rất hay quên, đa phần đã quên thì sẽ quên luôn, không thể nhớ lại được nữa. Chả hiểu sao hôm nay, toàn bộ chuyện diễn ra 5 năm về trước một lần nữa được tái hiện trong tâm trí hắn, rõ mồn một, không sót một chi tiết nào. Giờ phút này đây hắn nhớ hoàn toàn về cái đêm chết tiệt mà mình đã sớm quên đi vì học hành quá nhiều, cái đêm biến hắn từ người có đầy đủ cha mẹ thành trẻ mồ côi.
- Rõ ràng là ngài đã chứng kiến hết mà? Thấy bạn của mình chết ngay trước mắt mà vẫn làm ngơ được sao?
Thôi đúng rồi!
Sau khi chạy được một đoạn, hắn nhìn lại, thấy có bóng người ở gần đó. Vì trời hôm đó quá tối, hắn chỉ nhìn được ra 2 cái bóng đen, cao tầm cỡ nhau. Tại thời điểm đó, hắn không biết bọn họ là người hay quỷ, chỉ thấy chúng không có dấu hiệu của sự an toàn nên cắm đầu chạy tiếp, thế mà hôm nay lại vô tình biết được chuyện hay cơ đấy.
Trái đất này đúng là tròn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ gặp mấy gương mặt này. Đúng là tưởng lạ lại thành quen, tưởng quen lại thành lạ.
- Đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với ta đó sao? Đối xử tốt quá nên ngươi quên mất ai là chủ ai là chó rồi à?
Đằng Trác Phù đột nhiên quát lớn, kế đến hắn nghe đến tiếng ly tách đập lên bàn. Thượng Thư hiện tại đang rất căng thẳng, gắt gỏng. Có thể suy nghĩ của hắn lúc này hơi sai trái và lại có phần điên rồ nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ Đằng Trác Phù xem rốt cuộc năm đó cha hắn chết như nào, tại sao lại bị ám sát?
Rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện dơ bẩn của tầng lớp quý tộc mà người đời không biết?
- Nô tài đáng chết...
"Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa." - Đằng Trác Phù thở dài, tựa hồ như đang đứng dậy. - "Đi pha cho ta ly trà khác đi."
Mẫn Hi đứng nãy giờ, những gì cần nghe cũng đã nghe. Thứ nhất, dù cha hắn chết rồi nhưng vẫn còn nhiều người nhắm đến ông ta, thứ hai, Đằng Trác Phù là một trong hai cái bóng và vẫn còn một nhân chứng nữa. Hắn có chứng cứ trong tay, là túi gấm gia huy của Đoan Mộc gia đẫm máu, có 2 nhân chứng là Đằng Trác Phù và một người khác, nếu đem tất cả thứ này ra, mọi chuyện sẽ được tỏ bày.
- Ai đó?
"Hạ quan, Phác Thục Xuyên cầu kiến." - Thấy Thuận Anh sắp ra cửa, hắn làm bộ dậm chân vài cái, tạo thành tiếng bước chân giả, lại vờ gõ cửa ba lần, coi như mình mới đến.
Tạ Kiểm Hiệu vừa nói vừa chĩa bút về phía Mẫn Hi, đồng thời hướng cả bốn con mắt của Viên Thị Lang và Mã Thị Lang sang cùng phía.
- Nó bị gì vậy?
"Ai biết." - Viên Thị Lang đáp. - "Bình thường kêu nhiều nhất, hôm nay thì nín mỏ cắm đầu vào làm, lạ nha."
Ai cũng ngạc nhiên vì hắn hôm nay. Mọi ngày, hắn lúc nào cũng than thở, trách móc là khi không đâm đầu vô nhà nước làm gì cho việc một đống, biết thế ở nhà cày ruộng cho khoẻ. Hắn làm nhiều cái khiến ban đầu có vài người trong triều muốn hại hắn, sau thấy thằng này thiểu năng quá nên bỏ qua. Chả ai muốn đấu với một thằng điên lúc nào cũng muốn về quê cày ruộng, huống chi đấu đá như vậy cũng không có lợi ích, cần chi tốn công vào những việc đâu đâu?
- Hay mới bị đá ta? Kiểu như vợ chồng hoà ly, hắn không được nuôi con nên giờ cắm đầu cày để giành quyền ấy?
"Ê có khả năng nha! Nhớ hôm tiệc không? Sáng hắn còn tỉnh như ruồi, tự dưng chiều cáo bệnh nghỉ, nhiều khi là đi giải quyết vụ này chứ chả phải ốm đau gì..." - Mã Thị Lang nhớ lại. Cách đây một ngày, ban sáng hắn còn lèm bèm chửi vì bị bắt đi mấy cái tiệc đâu đâu này, nói chung là còn hăng lắm, tự dưng chiều lại cho người đến nói mình lăn đùng ra nằm một đống, không đi nổi.
- Nếu vậy thật thì cũng tội nghiệp thật... Phác Lang Trung thương con bé nhất, giờ mà xa nó cái chắc khùng luôn quá....
Còn hắn, nãy giờ hắn cắm đầu vào làm, mặc kệ mấy người xung quanh nói gì. Hắn không quan tâm chứ không phải điếc mà không nghe thấy mấy lời bàn tán đó. Tay hắn viết liên tọi, lại tặc lưỡi nghĩ thầm. Đúng là người làm lâu có khác, thêu dệt dựng chuyện cũng hay lắm, hấp dẫn hơn tân khoa mới vào như hắn nhiều. Bảo sao mấy cha này sống dai trên quan trường, mồm mép kiểu đó sao mà đi sớm được?
Hắn bực không ấy hả?
Haha.
Bực cái gì chứ?
Hắn làm gì biết bực?
Hắn còn đang sợ mình sắp đứng dậy vặn cổ vài đứa rồi đây này.
Mẹ kiếp, hắn bị vợ bỏ hồi nào mà bản thân hắn không biết vậy? Hấp dẫn thật sự luôn! Nhà hắn có vụ gì đâu, hắn cũng đang bình ổn chán, chẳng qua hôm nay hứng lên thì làm thôi. Bởi nhà thứ hai nhiều khi cũng khổ, làm ít quá nó cũng kêu mà làm nhiều quá thì nó bảo mình chấn thương tâm lý.
Nhưng mà kệ, lương cao đành phải chịu, muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được mà, cố lên Thục Xuyên.
- Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi đúng không?
Hắn quay sang thằng anh em đồng nghiệp Tống Dật Phi. Cách làm việc của hắn hôm nay khiến y cũng phải bất ngờ vì bình thường hắn chẳng muốn làm, kiểu làm cho có ấy. Y nhìn hắn từ trên xuống dưới, thiếu điều muốn đưa tay sờ xem hắn có bị ấm đầu không nhưng như vậy lại không phải phép, đành ấp úng: "Ờ... ừm."
- Đa tạ.
Mẫn Hi đứng dậy, ôm mấy cuộn giấy tờ vừa xử lí xong trên tay, hướng đến văn phòng của Thượng Thư mà đi. Giấy thư có loại dài loại nhỏ, vì vậy mà những thứ hắn đang ôm đủ các kiểu loại nhưng đều chung một điểm: viết rất dài, chi chít chữ. Chúng đều là hồ sơ về các loại luật, mấy cái án lớn nhỏ trong triều đó giờ với ghi chép phạm nhân. Mấy thằng khứa này tù tội cho lắm, báo quan trên ghi lại muốn chết luôn. Bởi vậy hắn ghét mấy người cố tình phạm pháp lắm, có cái luật còn không tuân theo thì làm được gì cho nên hồn?
Bước đến trước cửa văn phòng, hắn dừng lại, định gõ cửa thông báo một tí vì cả Thuận Anh lẫn chủ đều đang ở bên trong. Mẫn Hi đưa tay ra nhưng sau đó lập tức rút lại. Hắn nghe thấy tiếng gì đó đằng sau cửa gỗ. Âm thanh đó rất nhỏ nhưng đủ để hắn nghe tròn vành rõ chữ.
- Đại nhân, vụ án của Phác Tướng quân năm xưa có cần phải thẩm tra lại không?
"Ta cũng đang suy nghĩ." - Tiếng của Đằng Trác Phù, nói một chút rồi dừng, dường như là đang uống trà. - "Vụ đó có rất nhiều uẩn khúc nhưng nếu lật lại sẽ tạo tai tiếng lớn, đặc biệt ảnh hưởng đến thiên tử hiện tại."
- Sao lại không cứu ngài ấy?
"Công khai đấu với bọn chúng cũng không phải là lựa chọn khôn ngoan." - Ngài nói.
Mẫn Hi rất hay quên, đa phần đã quên thì sẽ quên luôn, không thể nhớ lại được nữa. Chả hiểu sao hôm nay, toàn bộ chuyện diễn ra 5 năm về trước một lần nữa được tái hiện trong tâm trí hắn, rõ mồn một, không sót một chi tiết nào. Giờ phút này đây hắn nhớ hoàn toàn về cái đêm chết tiệt mà mình đã sớm quên đi vì học hành quá nhiều, cái đêm biến hắn từ người có đầy đủ cha mẹ thành trẻ mồ côi.
- Rõ ràng là ngài đã chứng kiến hết mà? Thấy bạn của mình chết ngay trước mắt mà vẫn làm ngơ được sao?
Thôi đúng rồi!
Sau khi chạy được một đoạn, hắn nhìn lại, thấy có bóng người ở gần đó. Vì trời hôm đó quá tối, hắn chỉ nhìn được ra 2 cái bóng đen, cao tầm cỡ nhau. Tại thời điểm đó, hắn không biết bọn họ là người hay quỷ, chỉ thấy chúng không có dấu hiệu của sự an toàn nên cắm đầu chạy tiếp, thế mà hôm nay lại vô tình biết được chuyện hay cơ đấy.
Trái đất này đúng là tròn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ gặp mấy gương mặt này. Đúng là tưởng lạ lại thành quen, tưởng quen lại thành lạ.
- Đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với ta đó sao? Đối xử tốt quá nên ngươi quên mất ai là chủ ai là chó rồi à?
Đằng Trác Phù đột nhiên quát lớn, kế đến hắn nghe đến tiếng ly tách đập lên bàn. Thượng Thư hiện tại đang rất căng thẳng, gắt gỏng. Có thể suy nghĩ của hắn lúc này hơi sai trái và lại có phần điên rồ nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ Đằng Trác Phù xem rốt cuộc năm đó cha hắn chết như nào, tại sao lại bị ám sát?
Rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện dơ bẩn của tầng lớp quý tộc mà người đời không biết?
- Nô tài đáng chết...
"Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa." - Đằng Trác Phù thở dài, tựa hồ như đang đứng dậy. - "Đi pha cho ta ly trà khác đi."
Mẫn Hi đứng nãy giờ, những gì cần nghe cũng đã nghe. Thứ nhất, dù cha hắn chết rồi nhưng vẫn còn nhiều người nhắm đến ông ta, thứ hai, Đằng Trác Phù là một trong hai cái bóng và vẫn còn một nhân chứng nữa. Hắn có chứng cứ trong tay, là túi gấm gia huy của Đoan Mộc gia đẫm máu, có 2 nhân chứng là Đằng Trác Phù và một người khác, nếu đem tất cả thứ này ra, mọi chuyện sẽ được tỏ bày.
- Ai đó?
"Hạ quan, Phác Thục Xuyên cầu kiến." - Thấy Thuận Anh sắp ra cửa, hắn làm bộ dậm chân vài cái, tạo thành tiếng bước chân giả, lại vờ gõ cửa ba lần, coi như mình mới đến.