Lý Tử Mộc gọi điện cho Phong Tiêu: "A Tiêu, cậu đang ở đâu?"
"Có việc?" - Phong Tiêu lạnh nhạt nói.
"A Tiêu, cậu sao có thể qua đường rút ván như vậy được." - Lý Tử Mộc bĩu môi, dù không biết là dùng sai hay đúng nhưng hình như là dùng đúng.
Dù sao hắn cũng cung cấp hình ảnh của Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu dù thế nào cũng nên cảm ơn hắn.
"Qua cầu rút ván." - Phong Tiêu không khách khí sửa lời.
"Cũng gần đúng rồi." - Giọng nói lai lái vang lên: "Tôi cũng đang ở Hải Dương."
Lần trước hắn đến Hải Dương cùng Lưu Huyên Huyên có gặp vài người, sau khi biết thân phậ của hắn liền mời hắn đến bữa tiệc.
"Tiêu, ngày mai bữa tiệc thương hội cậu có biết không?"
"Cậu cũng tham gia?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc đáp: "A Tiêu, cậu cũng đi sao?"
"Đúng lúc, tôi có việc muốn cùng cậu thương lượng." - Phong Tiêu trong mắt lóe lên, trong lòng nảy ra một chủ ý.
Hôm sau…
Buổi chiều Vân Ngữ Tịch ở nhà thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, một nam nhân tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm nhìn cô, trong miệng nói giọng nói lai lái: "Xin chào Vân tiểu thư, cô có còn nhận ra tôi không?"
Vân Ngữ Tịch sao không thể biết hắn, vị này trước kia theo đuổi sếp Lưu một cách quyết liệt và đeo bám đi bất cứ nơi nào.
"Có chuyện gì sao?" - Vân Ngữ Tịch khó hiểu sao hắn biết cô ở nơi này.
"Tôi muốn nhờ Vân tiểu thư một việc." - Lý Tử Mộc tỏ ra chân thành và đứng đắn.
Vân Ngữ Tịch vừa bối rối và nghi hoặc, muốn cô giúp việc gì?
"Vân tiểu thư, chiều nay cô có thời gian không?"
Vân Ngữ Tịch: "..."
Cái này… nên trả lời thế nào?
Hai người họ cũng chỉ là biết nhau, hiện tại đến cửa nhờ giúp đỡ, tất nhiên đa số sẽ là từ chối.
Phong Tiêu đứng ở cửa đối diện, nghe Lý Tử Mộc nói, vẻ mặt không nói nên lời. Chỉ là muốn hắn gọi điện, sau đó kiếm lý do đến gặp trực tiếp để nhìn xem thái độ của cô rồi tiếp tục nghĩ kế sách.
Kết quả hắn trực tiếp đến tận nhà, Vân Ngữ Tịch chắc chắn nghĩ hắn có mục đích riêng.
"Chuyện là tối nay tôi tham gia một bữa tiệc nhưng lại thiếu bạn nữ đồng hành. Cô cũng biết gia tộc của tôi không phải người thường, nhất định sẽ có các cô gái ầm thầm muốn có quan hệ với tôi, nhưng tôi không thể có lỗi với Huyên Huyên, vậy nên Phong Tiêu đề cử cô cho tôi."
Vân Ngữ Tịch cuối cùng cũng hiểu, là Phong Tiêu giới thiệu cô cho Lý Tử Mộc.
Nghi ngờ trong lòng có thể buông xuống.
"Xin lỗi, tôi đang dọn đồ, có lẽ không giúp gì cho anh được." - Vân Ngữ Tịch xin lỗi từ chối.
Dù mục đích của Lý Tử Mộc là gì, cô cũng không bao giờ đồng ý.
"A Tiêu quả nhiên nói không có sai, cô sẽ không đồng ý tôi, nhưng cũng đúng, cậu ta nếu có thể nhờ cô giúp, thì cậu ta cũng không mang theo bạn gái theo đi cùng."
"Chờ chút." - Vân Ngữ Tịch khẽ cắn môi: "Anh ấy cũng tham dự bữa tiệc sao?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc gật đầu.
Hắn cho là Vân Ngữ Tịch sẽ nói cái gì nữa, nhưng kết quả cô lại rơi vào trầm mặc.
Bữa tiệc hôm nay do tập đoàn Mặc thị tổ chức, là một tập đoàn lâu năm ở Hải Dương. Bữa tiệc đã thu hút nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và các chính trị gia.
"Tam thiếu, nghe nói Phong tổng của tập đoàn NY ở Nam Dương cũng sẽ tới." - Trần Hiển tâm tình vui vẻ nói.
"Thông tin của cậu khá tốt." - Ngô Trình Thành cười nói.
"Haha… hai người chính là vương gặp vương, có hay không mong chờ." - Trần Hiển đụng đụng lên vai Ngô Trình Thành.
Ngô Trình Thành buồn cười nhìn hắn, nếu hắn thật sự biết Phong Tiêu và anh quen biết, hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
"Tam thiếu." - Trần Hiển hất cằm ra hiệu cho người kế bên: "Đường đại mỹ nhân tới."
Đường Uyển Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nước da trắng ngần, mái tóc dài xinh đẹp. Từ bé cô đã được rèn luyện lễ nghi và khí chất của gia đình thượng lưu, toàn thân toát ra loại cao quý từ trong ra ngoài, khí chất khiến người ta phải ngắm nhìn.
Cô khoác tay Đường gia đi vào, rất nhiều người đưa mắt ngắm nhìn, dù là hoa đã có chủ nhưng vẫn muốn thưởng thức.
Đường Uyển Ân và Ngô Trình Thành gần đây giận dỗi, trong mắt mọi người họ là một cặp rất xứng đôi, tất cả bạn bè đều không muốn nhìn thấy họ tách ra.
Ngô Trình Thành nhìn Đường Uyển Ân, ly rượu trong tay đặt lên bên cạnh, đi về phía Đường Uyển Ân đi tới.
Đường Uyển Ân cũng nhìn thấy Ngô Trình Thành đi tới, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu sang hướng khác, như không nhìn thấy anh.
"Sao bây giờ mới đến?" - Ngô Trình Thành đi ngang qua Đường Uyển Ân, đi về phía sau.
Phong Tiêu mặc âu phục màu đen, nhìn thấy Ngô Trình Thành trên mặt lạnh lùng nở nụ cười nhẹ: "Có chút việc, đến muộn."
Ngô Trình Thành nghe vậy nở nụ cười hiểu ý, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Phong Tiêu, đưa người đến trước Đường lão gia: "Chú Đường, giới thiệu với chú, đây là Phong Tiêu, chủ tịch của tập đoàn NY."
"Phong Tiêu, đây là tổng giám đốc tậo đoàn Đường thị, là bạn của Ngô gia chúng tôi."
Phong Tiêu cũng cho anh ta đủ mặt mũi, trước tiên đưa tay ra, làm tư thế của hậu bối: "Nghe Tam ca nói tập đoàn Đường thị ở Hải Dương rất lợi hại, hân hạnh."
Đường lão gia tất nhiên có nghe qua danh của Phong Tiêu. Người đàn ông này chính là con trai duy nhất nhà họ Phong, nhưng mà thành tựu không phải nhờ vào mối quan hệ gia đình mà hoàn toàn nỗ lực của bản thân.
Hiện tại tập đoàn NY gần như vượt qua Phong thị, Đường thị nói ra cũng khó sánh bằng, dù đây là tích cóp nhiều đời nhà họ Đường.
Đúng là một nhân vật không đơn giản.
"Ha ha, cậu gọi Ngô Trình Thành là Tam ca, như thế nào, hai người quen biết sao?" - Đường lão tâm tình vui vẻ.
"Chúng cháu đã quen từ rất lâu rồi." - Phong Tiêu đáp.
"Như thế nào, con có nghe Trình Thành nhắc qua?" - Đường lão quay qua nhìn Ngô Trình Thành, lại vỗ vỗ tay con gái.
Ông biết gần đây bọn trẻ có chút chuyện xảy ra, nhưng dù sao Ngô Trình Thành cũng là đàn ông, chuyện này thật không đáng nhắc tới.
Ông không muốn từ bỏ một chàng rễ như Ngô Trình Thành, hai nhà Ngô Đường mà giải trừ hôn ước, các tập đoàn khác sẽ nhanh chóng mai mối con gái nhà họ.
"Cậu ấy chưa từng đến Hải Dương, cũng khó để có thể giới thiệu." -Ngô Trình Thành mỉm cười, nhìn cô gái bên cạnh có chút lúng túng: "Uyển Ân, hôm nay bộ váy rất hợp với em."
"Cảm ơn anh." - Đường Uyển Ân hững hờ, vẫn không nhìn hắn. Cô vẫn cảm thấy tức giận, nghĩ rằng Ngô Trình Thành đến nói chuyện với cô, kết quả trực tiếp bỏ qua cô, đi đón một người đàn ông.
Sự xấu hổ lúng túng không thể diễn tả được, giống như tự mình đa tình.
"Bác Đường, cháu đưa Phong Tiêu đi gặp mấy người." - Ngô Trình Thành chỉ sang bên trái nói.
"Đi thôi."
Đường lão chờ hai người rời đi, bất đắc dĩ nhìn con gái: "Giận dỗi một chút là được rồi."
"Anh ta không thích con." - Đường Uyển Ân có chút tức giận nói.
Nữ nhân dù giận dỗi đến đâu cũng muốn nam nhân đến dỗ dành, nhưng cuối cùng chỉ để lại một câu rồi rời đi.
Vậy mà hôm nay cô chú ý ăn mặc như vậy chỉ để thu hút hắn.
"Vừa rồi cái vẻ mặt của con, dù có thích cũng bị hù cho sợ hãi." - Đường lão giáo huấn.
"Con nhìn đi." - Ánh mắt hướng về phía Ngô Trình Thành, một lát có một cô gái xinh đẹp vây quanh, trên mặt cười nhẹ nhàng, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Đường Uyển Ân bĩu môi khinh thường, nếu Ngô Trình Thành cứ như vậy bị mấy loại nữ nhân này câu mất, hắn cũng không xứng đáng được cô yêu thích.
Ngô Trình Thành mang theo Phong Tiêu đi gặp gỡ mấy người. Phong Tiêu không thích kiểu xã giao và đạo đức giả này nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, ai cũng muốn tìm kiếm cơ hội để đầu tư hợp tác và kiếm mồi ngon.
"Tam thiếu, anh vậy mà quen Phong tổng, chúng ta là anh em mà anh lại giấu tôi." - Trần Hiển biết quan hệ của họ rất tốt khi nghe Phong Tiêu gọi Ngô Trình Thành là Tam ca.
Ninh Tước mang theo bạn gái đến bữa tiệc, cô gái này từng là ảnh hậu và bây giờ mở một studio ở Hải Dương.
"Tam thiếu, giới thiệu một chút." - Ninh Tước khóe miệng khẽ nhếch lên, có khí chất của kẻ xấu.
Phong Tiêu như không nghe thấy hắn nói chuyện, ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ đứng bên cạnh Ninh Tước.
Nình Tước trong lòng thầm nghĩ, đàn ông đúng là loại động vật thích ăn thịt, nữ nhân này hắn đã theo đuổi rất lâu, hôm nay mới đồng ý làm bạn gái hắn đến đây.
Không nghĩ Phong Tiêu lại vừa ý, bất quá có lẽ do cô ấy quá xinh đẹp.
Phi Thiên vừa nhìn thấy Phong Tiêu, sắc mặt đã tái nhợt, ánh mắt chớp chớp một cái, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lễ phép quay đầu lại: "Không ngờ hôm nay Phong tổng lại đến đây."
Phong Tiêu thu hồi tầm mắt lại, thờ ơ phớt lờ cô ta.
Trước đây vì trả thù cho Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu đã nặng tay dẫn đến cô ta bị phong sát.
Phi Thiên đối với Phong Tiêu là vừa sợ vừa hận, nhưng không thể làm gì.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng một cô gái không thể bình thường hơn lại khiến chủ tịch tập đoàn NY Phong Tiêu coi là báu vật.
Thái độ của Phong Tiêu lập tức làm mọi người bối rối, anh ta có thù oán với Phi Thiên, hay là bạn gái cũ?
Hướng cánh cửa lại gây ra một hồi xôn xao.
Lý Tử Mộc mặc một thân âu phục màu trắng, cánh tay kéo một cô gái bên cạnh.
Cô gái bên cạnh mặc một bộ váy trắng dài đến sàn, thân hình cân đối, eo thon gọn và làn da trắng như tuyết, mái tóc được búi cao để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt trong sáng xinh đẹp, ánh sáng trong phòng dường như bị thu lại trong mắt cô, tràn ngập ánh sáng chói lọi.
Nhìn trong đại sảnh có rất nhiều thành công, Vân Ngữ Tịch không kịp thích nghi liền lùi về một bước, sau đó phát hiện mình đang ôm cánh tay người khác, đứng bất động.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả, không hiểu sao cô lại đồng ý một cách như bị ma xui quỷ ám.
Lý Tử Mộc biết cô căng thẳng, nên vỗ nhẹ vào tay cô an ủi: "Tôi nghĩ đêm nay cô nhất định là người nổi bật nhất."
Vừa nói, hắn vừa nhìn vào đại sảnh tìm kiếm, sau khi nhìn thấy Phong Tiêu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành sứ mệnh, mang công chúa đến cho hoàng tử.
Nhưng mà chuyện này có chút may mắn, vốn cô ấy đã từ chối, hắn vừa đi xuống tới xe, Vân Ngữ Tịch lại đuổi tới, ngượng ngùng nhìn hắn và nói đồng ý đi cùng.
Anh vui vẻ đưa cô đi trang điểm và mua lễ phục.
Sau hai giờ, người bước ra thật sự khiến hắn kinh diễm.
Hắn nhìn người đẹp phương đông và phương tây rất nhiều.
Nhưng cô gái trước mắt giống một đóa hoa nở sớm, trong trẻo ngây ngô, không chút tạp chất.
Khí chất của cô thiên về sự dịu dàng xinh đẹp, màu trắng tượng trưng sự thuần khiết, chiếc váy rất hợp với cô.
Phong Tiêu ánh mắt không rời khỏi Vân Ngữ Tịch, tất cả mọi thứ xung quanh chỉ để làm nền.
Ngô Trình Thành cũng ngẩn người một chút, suýt nữa liền không nhận ra.
Anh định nói gì đó với Phong Tiêu thì người đàn ông tự động bước tới với đôi chân dài của mình.
"A Tiêu." - Lý Tử Mộc chào hỏi.
Phong Tiêu như không nghe thấy gì, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Ngữ Tịch.
Ánh mắt chăm chú kia khiến Vân Ngữ Tịch cảm thấy chột dạ, có phải lễ phục có vấn đề. Bởi vì phía sau có lỗ khoét khá sâu, nó thật sự quá lộ liễu, nhưng nhân viên trang điểm thuyết phục cô rằng đó mới là điểm nhấn.
"A Tiêu, có đẹp không." - Lý Tử Mộc có chút thành tựu tiếp tục hỏi, muốn được Phong Tiêu khen một câu.
"Hừ."
Phong Tiêu hừ lạnh và tỏ ra không vui.
Vân Ngữ Tịch càng ngày càng không được tự nhiên, quả nhiên lễ phục không thích hợp, trong lòng nghĩ như vậy, cô có lẽ không nên bước vào.
"Trông không đẹp sao?" - Lý Tử Mộc kỳ quái hỏi, hắn tin vào mắt thẩm mỹ của mình.
"Vậy có lẽ tôi không nên vào…" - Vân Ngữ Tịch lùi lại, muốn rời đi, nhưng cô chưa kịp nói hết câu, Phong Tiêu đã trực tiếp kéo cô ra khỏi Lý Tử Mộc, kéo về phía mình như muốn bảo hộ cô: "Sau này đừng ăn mặc như thế này, đêm nay em đi với tôi."
"Có việc?" - Phong Tiêu lạnh nhạt nói.
"A Tiêu, cậu sao có thể qua đường rút ván như vậy được." - Lý Tử Mộc bĩu môi, dù không biết là dùng sai hay đúng nhưng hình như là dùng đúng.
Dù sao hắn cũng cung cấp hình ảnh của Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu dù thế nào cũng nên cảm ơn hắn.
"Qua cầu rút ván." - Phong Tiêu không khách khí sửa lời.
"Cũng gần đúng rồi." - Giọng nói lai lái vang lên: "Tôi cũng đang ở Hải Dương."
Lần trước hắn đến Hải Dương cùng Lưu Huyên Huyên có gặp vài người, sau khi biết thân phậ của hắn liền mời hắn đến bữa tiệc.
"Tiêu, ngày mai bữa tiệc thương hội cậu có biết không?"
"Cậu cũng tham gia?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc đáp: "A Tiêu, cậu cũng đi sao?"
"Đúng lúc, tôi có việc muốn cùng cậu thương lượng." - Phong Tiêu trong mắt lóe lên, trong lòng nảy ra một chủ ý.
Hôm sau…
Buổi chiều Vân Ngữ Tịch ở nhà thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, một nam nhân tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm nhìn cô, trong miệng nói giọng nói lai lái: "Xin chào Vân tiểu thư, cô có còn nhận ra tôi không?"
Vân Ngữ Tịch sao không thể biết hắn, vị này trước kia theo đuổi sếp Lưu một cách quyết liệt và đeo bám đi bất cứ nơi nào.
"Có chuyện gì sao?" - Vân Ngữ Tịch khó hiểu sao hắn biết cô ở nơi này.
"Tôi muốn nhờ Vân tiểu thư một việc." - Lý Tử Mộc tỏ ra chân thành và đứng đắn.
Vân Ngữ Tịch vừa bối rối và nghi hoặc, muốn cô giúp việc gì?
"Vân tiểu thư, chiều nay cô có thời gian không?"
Vân Ngữ Tịch: "..."
Cái này… nên trả lời thế nào?
Hai người họ cũng chỉ là biết nhau, hiện tại đến cửa nhờ giúp đỡ, tất nhiên đa số sẽ là từ chối.
Phong Tiêu đứng ở cửa đối diện, nghe Lý Tử Mộc nói, vẻ mặt không nói nên lời. Chỉ là muốn hắn gọi điện, sau đó kiếm lý do đến gặp trực tiếp để nhìn xem thái độ của cô rồi tiếp tục nghĩ kế sách.
Kết quả hắn trực tiếp đến tận nhà, Vân Ngữ Tịch chắc chắn nghĩ hắn có mục đích riêng.
"Chuyện là tối nay tôi tham gia một bữa tiệc nhưng lại thiếu bạn nữ đồng hành. Cô cũng biết gia tộc của tôi không phải người thường, nhất định sẽ có các cô gái ầm thầm muốn có quan hệ với tôi, nhưng tôi không thể có lỗi với Huyên Huyên, vậy nên Phong Tiêu đề cử cô cho tôi."
Vân Ngữ Tịch cuối cùng cũng hiểu, là Phong Tiêu giới thiệu cô cho Lý Tử Mộc.
Nghi ngờ trong lòng có thể buông xuống.
"Xin lỗi, tôi đang dọn đồ, có lẽ không giúp gì cho anh được." - Vân Ngữ Tịch xin lỗi từ chối.
Dù mục đích của Lý Tử Mộc là gì, cô cũng không bao giờ đồng ý.
"A Tiêu quả nhiên nói không có sai, cô sẽ không đồng ý tôi, nhưng cũng đúng, cậu ta nếu có thể nhờ cô giúp, thì cậu ta cũng không mang theo bạn gái theo đi cùng."
"Chờ chút." - Vân Ngữ Tịch khẽ cắn môi: "Anh ấy cũng tham dự bữa tiệc sao?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc gật đầu.
Hắn cho là Vân Ngữ Tịch sẽ nói cái gì nữa, nhưng kết quả cô lại rơi vào trầm mặc.
Bữa tiệc hôm nay do tập đoàn Mặc thị tổ chức, là một tập đoàn lâu năm ở Hải Dương. Bữa tiệc đã thu hút nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và các chính trị gia.
"Tam thiếu, nghe nói Phong tổng của tập đoàn NY ở Nam Dương cũng sẽ tới." - Trần Hiển tâm tình vui vẻ nói.
"Thông tin của cậu khá tốt." - Ngô Trình Thành cười nói.
"Haha… hai người chính là vương gặp vương, có hay không mong chờ." - Trần Hiển đụng đụng lên vai Ngô Trình Thành.
Ngô Trình Thành buồn cười nhìn hắn, nếu hắn thật sự biết Phong Tiêu và anh quen biết, hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
"Tam thiếu." - Trần Hiển hất cằm ra hiệu cho người kế bên: "Đường đại mỹ nhân tới."
Đường Uyển Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nước da trắng ngần, mái tóc dài xinh đẹp. Từ bé cô đã được rèn luyện lễ nghi và khí chất của gia đình thượng lưu, toàn thân toát ra loại cao quý từ trong ra ngoài, khí chất khiến người ta phải ngắm nhìn.
Cô khoác tay Đường gia đi vào, rất nhiều người đưa mắt ngắm nhìn, dù là hoa đã có chủ nhưng vẫn muốn thưởng thức.
Đường Uyển Ân và Ngô Trình Thành gần đây giận dỗi, trong mắt mọi người họ là một cặp rất xứng đôi, tất cả bạn bè đều không muốn nhìn thấy họ tách ra.
Ngô Trình Thành nhìn Đường Uyển Ân, ly rượu trong tay đặt lên bên cạnh, đi về phía Đường Uyển Ân đi tới.
Đường Uyển Ân cũng nhìn thấy Ngô Trình Thành đi tới, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu sang hướng khác, như không nhìn thấy anh.
"Sao bây giờ mới đến?" - Ngô Trình Thành đi ngang qua Đường Uyển Ân, đi về phía sau.
Phong Tiêu mặc âu phục màu đen, nhìn thấy Ngô Trình Thành trên mặt lạnh lùng nở nụ cười nhẹ: "Có chút việc, đến muộn."
Ngô Trình Thành nghe vậy nở nụ cười hiểu ý, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Phong Tiêu, đưa người đến trước Đường lão gia: "Chú Đường, giới thiệu với chú, đây là Phong Tiêu, chủ tịch của tập đoàn NY."
"Phong Tiêu, đây là tổng giám đốc tậo đoàn Đường thị, là bạn của Ngô gia chúng tôi."
Phong Tiêu cũng cho anh ta đủ mặt mũi, trước tiên đưa tay ra, làm tư thế của hậu bối: "Nghe Tam ca nói tập đoàn Đường thị ở Hải Dương rất lợi hại, hân hạnh."
Đường lão gia tất nhiên có nghe qua danh của Phong Tiêu. Người đàn ông này chính là con trai duy nhất nhà họ Phong, nhưng mà thành tựu không phải nhờ vào mối quan hệ gia đình mà hoàn toàn nỗ lực của bản thân.
Hiện tại tập đoàn NY gần như vượt qua Phong thị, Đường thị nói ra cũng khó sánh bằng, dù đây là tích cóp nhiều đời nhà họ Đường.
Đúng là một nhân vật không đơn giản.
"Ha ha, cậu gọi Ngô Trình Thành là Tam ca, như thế nào, hai người quen biết sao?" - Đường lão tâm tình vui vẻ.
"Chúng cháu đã quen từ rất lâu rồi." - Phong Tiêu đáp.
"Như thế nào, con có nghe Trình Thành nhắc qua?" - Đường lão quay qua nhìn Ngô Trình Thành, lại vỗ vỗ tay con gái.
Ông biết gần đây bọn trẻ có chút chuyện xảy ra, nhưng dù sao Ngô Trình Thành cũng là đàn ông, chuyện này thật không đáng nhắc tới.
Ông không muốn từ bỏ một chàng rễ như Ngô Trình Thành, hai nhà Ngô Đường mà giải trừ hôn ước, các tập đoàn khác sẽ nhanh chóng mai mối con gái nhà họ.
"Cậu ấy chưa từng đến Hải Dương, cũng khó để có thể giới thiệu." -Ngô Trình Thành mỉm cười, nhìn cô gái bên cạnh có chút lúng túng: "Uyển Ân, hôm nay bộ váy rất hợp với em."
"Cảm ơn anh." - Đường Uyển Ân hững hờ, vẫn không nhìn hắn. Cô vẫn cảm thấy tức giận, nghĩ rằng Ngô Trình Thành đến nói chuyện với cô, kết quả trực tiếp bỏ qua cô, đi đón một người đàn ông.
Sự xấu hổ lúng túng không thể diễn tả được, giống như tự mình đa tình.
"Bác Đường, cháu đưa Phong Tiêu đi gặp mấy người." - Ngô Trình Thành chỉ sang bên trái nói.
"Đi thôi."
Đường lão chờ hai người rời đi, bất đắc dĩ nhìn con gái: "Giận dỗi một chút là được rồi."
"Anh ta không thích con." - Đường Uyển Ân có chút tức giận nói.
Nữ nhân dù giận dỗi đến đâu cũng muốn nam nhân đến dỗ dành, nhưng cuối cùng chỉ để lại một câu rồi rời đi.
Vậy mà hôm nay cô chú ý ăn mặc như vậy chỉ để thu hút hắn.
"Vừa rồi cái vẻ mặt của con, dù có thích cũng bị hù cho sợ hãi." - Đường lão giáo huấn.
"Con nhìn đi." - Ánh mắt hướng về phía Ngô Trình Thành, một lát có một cô gái xinh đẹp vây quanh, trên mặt cười nhẹ nhàng, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Đường Uyển Ân bĩu môi khinh thường, nếu Ngô Trình Thành cứ như vậy bị mấy loại nữ nhân này câu mất, hắn cũng không xứng đáng được cô yêu thích.
Ngô Trình Thành mang theo Phong Tiêu đi gặp gỡ mấy người. Phong Tiêu không thích kiểu xã giao và đạo đức giả này nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, ai cũng muốn tìm kiếm cơ hội để đầu tư hợp tác và kiếm mồi ngon.
"Tam thiếu, anh vậy mà quen Phong tổng, chúng ta là anh em mà anh lại giấu tôi." - Trần Hiển biết quan hệ của họ rất tốt khi nghe Phong Tiêu gọi Ngô Trình Thành là Tam ca.
Ninh Tước mang theo bạn gái đến bữa tiệc, cô gái này từng là ảnh hậu và bây giờ mở một studio ở Hải Dương.
"Tam thiếu, giới thiệu một chút." - Ninh Tước khóe miệng khẽ nhếch lên, có khí chất của kẻ xấu.
Phong Tiêu như không nghe thấy hắn nói chuyện, ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ đứng bên cạnh Ninh Tước.
Nình Tước trong lòng thầm nghĩ, đàn ông đúng là loại động vật thích ăn thịt, nữ nhân này hắn đã theo đuổi rất lâu, hôm nay mới đồng ý làm bạn gái hắn đến đây.
Không nghĩ Phong Tiêu lại vừa ý, bất quá có lẽ do cô ấy quá xinh đẹp.
Phi Thiên vừa nhìn thấy Phong Tiêu, sắc mặt đã tái nhợt, ánh mắt chớp chớp một cái, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lễ phép quay đầu lại: "Không ngờ hôm nay Phong tổng lại đến đây."
Phong Tiêu thu hồi tầm mắt lại, thờ ơ phớt lờ cô ta.
Trước đây vì trả thù cho Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu đã nặng tay dẫn đến cô ta bị phong sát.
Phi Thiên đối với Phong Tiêu là vừa sợ vừa hận, nhưng không thể làm gì.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng một cô gái không thể bình thường hơn lại khiến chủ tịch tập đoàn NY Phong Tiêu coi là báu vật.
Thái độ của Phong Tiêu lập tức làm mọi người bối rối, anh ta có thù oán với Phi Thiên, hay là bạn gái cũ?
Hướng cánh cửa lại gây ra một hồi xôn xao.
Lý Tử Mộc mặc một thân âu phục màu trắng, cánh tay kéo một cô gái bên cạnh.
Cô gái bên cạnh mặc một bộ váy trắng dài đến sàn, thân hình cân đối, eo thon gọn và làn da trắng như tuyết, mái tóc được búi cao để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt trong sáng xinh đẹp, ánh sáng trong phòng dường như bị thu lại trong mắt cô, tràn ngập ánh sáng chói lọi.
Nhìn trong đại sảnh có rất nhiều thành công, Vân Ngữ Tịch không kịp thích nghi liền lùi về một bước, sau đó phát hiện mình đang ôm cánh tay người khác, đứng bất động.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả, không hiểu sao cô lại đồng ý một cách như bị ma xui quỷ ám.
Lý Tử Mộc biết cô căng thẳng, nên vỗ nhẹ vào tay cô an ủi: "Tôi nghĩ đêm nay cô nhất định là người nổi bật nhất."
Vừa nói, hắn vừa nhìn vào đại sảnh tìm kiếm, sau khi nhìn thấy Phong Tiêu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành sứ mệnh, mang công chúa đến cho hoàng tử.
Nhưng mà chuyện này có chút may mắn, vốn cô ấy đã từ chối, hắn vừa đi xuống tới xe, Vân Ngữ Tịch lại đuổi tới, ngượng ngùng nhìn hắn và nói đồng ý đi cùng.
Anh vui vẻ đưa cô đi trang điểm và mua lễ phục.
Sau hai giờ, người bước ra thật sự khiến hắn kinh diễm.
Hắn nhìn người đẹp phương đông và phương tây rất nhiều.
Nhưng cô gái trước mắt giống một đóa hoa nở sớm, trong trẻo ngây ngô, không chút tạp chất.
Khí chất của cô thiên về sự dịu dàng xinh đẹp, màu trắng tượng trưng sự thuần khiết, chiếc váy rất hợp với cô.
Phong Tiêu ánh mắt không rời khỏi Vân Ngữ Tịch, tất cả mọi thứ xung quanh chỉ để làm nền.
Ngô Trình Thành cũng ngẩn người một chút, suýt nữa liền không nhận ra.
Anh định nói gì đó với Phong Tiêu thì người đàn ông tự động bước tới với đôi chân dài của mình.
"A Tiêu." - Lý Tử Mộc chào hỏi.
Phong Tiêu như không nghe thấy gì, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Ngữ Tịch.
Ánh mắt chăm chú kia khiến Vân Ngữ Tịch cảm thấy chột dạ, có phải lễ phục có vấn đề. Bởi vì phía sau có lỗ khoét khá sâu, nó thật sự quá lộ liễu, nhưng nhân viên trang điểm thuyết phục cô rằng đó mới là điểm nhấn.
"A Tiêu, có đẹp không." - Lý Tử Mộc có chút thành tựu tiếp tục hỏi, muốn được Phong Tiêu khen một câu.
"Hừ."
Phong Tiêu hừ lạnh và tỏ ra không vui.
Vân Ngữ Tịch càng ngày càng không được tự nhiên, quả nhiên lễ phục không thích hợp, trong lòng nghĩ như vậy, cô có lẽ không nên bước vào.
"Trông không đẹp sao?" - Lý Tử Mộc kỳ quái hỏi, hắn tin vào mắt thẩm mỹ của mình.
"Vậy có lẽ tôi không nên vào…" - Vân Ngữ Tịch lùi lại, muốn rời đi, nhưng cô chưa kịp nói hết câu, Phong Tiêu đã trực tiếp kéo cô ra khỏi Lý Tử Mộc, kéo về phía mình như muốn bảo hộ cô: "Sau này đừng ăn mặc như thế này, đêm nay em đi với tôi."