Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, rất nhiều người nghĩ đến việc đi du lịch.

Phong Tiêu vẫn ở bệnh viện nên Vân Ngữ Tịch vẫn ở trong bệnh viện cùng anh.

Lục Tiểu Hi gọi điện thoại cho Vân Ngữ Tịch đến lần thứ mười lăm vẫn không bỏ cuộc.

Vân Ngữ Tịch nhìn người đàn ông nằm trên giường đang giữ chặt điện thoại của cô, làm bộ không nhìn thấy điện thoại đang rung lên.

"Phong Tiêu, anh để em nghe điện thoại được không?" - Cô nhẹ nhàng nói với giọng điệu dỗ dành.

Cô biết anh sẽ không thể từ chối khi cô nũng nịu.

Quả nhiên, Phong Tiêu vẻ mặt không vui nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô: "Tịch Tịch, không cho phép em ra ngoài với cô ta."

"Được." - Cô gật đầu đồng ý.

Vân Ngữ Tịch cầm điện thoại lên định ra ngoài nghe máy.

"Có cái gì muốn giấu anh sao?" - Người nào đó lại bắt đầu ăn dấm.

Vân Ngữ Tịch bật cười ngồi ngay bên cạnh giường anh: "Tiểu Hi."

"Tịch Tịch, có phải điện thoại di động của cậu có ngựời khác giữ phải không?" - Giọng nói của Lục Tiểu Hi đầy nghi vấn.

Vân Ngữ Tịch lắc đầu, liếc nhìn người bên cạnh: "Không có, điện thoại vừa mới để im lặng nên không nghe thấy."

"Này… cậu có phải đang gạt tớ." - Lục Tiểu Hi giọng nói buồn bã.

Bàn tay của Phong Tiêu đưa ra sau lưng cô, quấn quanh một lọn tóc, vẻ mặt không có gì thay đổi, ánh mắt nhìn cô đầy hàm ý.

"Ah…"

Lục Tiểu Hi nghe thấy tiếng kêu nhỏ trong điện thoại, sắc mặt đen đi: "Có phải có kẻ biến thái nào đó muốn ăn thịt cậu không?"

"Không có, tớ vừa đụng đồ." - Vân Ngữ Tịch nhìn thấy bàn tay không đứng đắn trên eo mình.

Cô đứng dậy, chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, nhưng bàn tay kia bá đạo ôm tới, không cho phép cô rời đi.

Phong Tiêu bị thương nên cô không dám vùng vẫy nhiều, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đừng làm loạn.

Không ngờ bàn tay xấu xa kia càng thêm quá đáng, trực tiếp xuyên vào áo của cô, vuốt ve ở vùng eo.

Sắc mặt Vân Ngữ Tịch đỏ lên, vội vàng dùng tay chặn lại bàn tay không đứng đắn.

"Tịch Tịch, phải làm sao đây. Mẹ của tớ vậy mà gọi cho Hà Bách Niên, còn gọi là Niên Niên, Tiểu Niên ngọt ngào như vậy, không biết nói cái gì liền đăng ký một chuyến du lịch cho tớ và Hà Bách Niên trong kỳ nghỉ này. Ôi là trời, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Hà Bách Niên thật sự quá xấu hổ."

"Ai bảo cậu không nói thật."

"Hôm qua tớ đã thú tội để được khoan hồng. Mấu chốt là mẹ tớ không tin, bố tớ cũng không tin."

Lục Tiểu Hi như muốn hét lên, lời nói dối lại được xem là sự thật, lời thật lại cho là bịa chuyện.

"Vậy coi như là đi du lịch một chuyến, Hà tiền bối cũng không tệ, đã giúp đỡ cậu nhiều việc, có thể xem nhau là bạn bè." - Vân Ngữ Tịch an ủi: "...đừng động."

"Hả, cái gì đừng động."

Lục Tiểu Hi lập tức nhận ra có người giở trò liền mắng: "Có người giở trò lưu manh, hừ… chờ một chút,tớ lập tức đến."

Vân Ngữ Tịch nhìn điện thoại trong tay, đã bị Phong Tiêu cướp lấy, giọng nói tràn đầy khí thế: "Điều gì lại khiến Lục tiểu thư lo lắng như vậy? Tôi khuyên cô nên tự lo cho mình đi. Bây giờ Tịch Tịch là bạn gái của tôi, cô không cần phải lo lắng nữa, dù cô có muốn hay không tôi vẫn sẽ luôn chiếm giữ cô ấy."

"Hèn hạ, cô ấy là bạn gái của anh vẫn là bạn đời của tôi, con người chiếm hữu người khác ngược lại tôi còn không muốn cô ấy sẽ ở bên cạnh anh."

Lục Tiểu Hi tự hỏi tại sao lại bị kẻ ác này thuyết phục của Vân Ngữ Tịch tự mình đến hang sói.

Hối hận quá, rất hối hận.

"Đời này tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời đi, dù bất kể là ai." - Khí thế của Phong Tiê ngày càng áp đảo, trong nháy mắt thật bức người.

Lục Tiểu Hi: "..."

Chết tiệt, tại sao cô lại cảm thấy lạnh toàn thân, khí thể giảm hết chín phần.

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." - Vân Ngữ Tịch dùng tay vỗ vỗ cánh tay anh: "Dù sao anh cũng là đàn ông, sao lại tức giận với người đó."

Vân Ngữ Tịch nhìn thấy Phong Tiêu có chút ức hiếp Lục Tiểu Hi liền vội cản lại.

Bên kia Lục Tiểu Hi mừng thầm, thấy không, trong lúc mấu chốt Vân Ngữ Tịch vẫn bảo vệ cô.



Đôi mắt Phong Tiêu tối sầm lại, anh không vui và lộ rõ điều đó trên khuôn mặt.

Vân Ngữ Tịch sao có thể không nhìn ra biến hóa này của anh, người đàn ông này chưa bao giờ muốn che giấu điều gì trước mặt cô, trong lòng cô lập tức mềm nhũng, đưa tay che mắt anh lại, hơi nghiêng người về phía trước, mang theo ba phần ngượng ngùng hôn lên khóe môi anh.

Khi Phong Tiêu vẫn còn đang kinh ngạc, cô đã ngồi thẳng dậy và nói: “Hai người đối với em đều là quan trọng nhất, nếu không có một trong hai em sẽ không còn hạnh phúc. Em hy vọng hai người có thể hòa hợp.”

Cô chính như là món đồ chơi của hai đứa trẻ mẫu giao chưa lớn, suốt ngày cải nhau tranh giành đồ chơi.

Lục Tiểu Hi là người thân của cô, Phong Tiêt là người yêu của cô. Cả hai đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

“Hừ.” - Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ngạo mạn: “Được rồi, tôi sẽ đi du lịch, không quấy rầy không gian của hai người.”

Điện thoại di dộng tắt đen đi.

“Tịch Tịch.”

Đôi mắt Phong Tiêu sáng lên, bàn tay to lớn của anh ôm lấy tay cô, đây là lần đầu tiên Vân Ngữ Tịch chủ động hôn anh: “Làm lại lần nữa.”

Mặt Vân Ngữ Tịch ửng đỏ, lông mi khẽ run lên, Phong Tiêu nhìn mà ngứa ngáy, kéo cô lại gần mình, đôi môi chạm vào nhau.

Nơi nào đó tại nhà ga…

Lục Tiểu Hi đã nói với Hà Bách Niên hãy nói với cha mẹ mình là công ty có việc đột xuất và không thể đến được vào phút chót.

Nhưng hiện tại là tình huống cẩu huyết gì?

Ba mẹ cô để cô tự đến nhà ga, đích thân đi đến đón Hà Bách Niên đến nhà ga.

Buổi sáng Hà Bách Niên còn đang ngủ liền nhận được cuộc gọi của mẹ Lục, rất nhiệt tình hỏi anh đã dậy chưa, bà nói có việc đi ngang qua gần nơi anh ở, bố Lục đang láu xe, nếu anh không chê thì họ sẽ đưa anh đi đến ga xe lửa.

Những cái gì mà công ty có việc đột xuất đều không thể nói ra miệng nữa, liền bị mẹ Lục kéo lên xe.

Ha… chẳng trách Lục Tiểu Hi nói lợi hại nhất chính là mẹ của cô ấy.

Tích cực chống ế cho con gái.

“Được, đã đủ tàn nhẫn rồi.” - Lục Tiểu Hi không nhìn được than trời, sau đó vỗ vỗ vai Hà Bách Niên an ủi: “Quên đi, không phải chỉ là đi du lịch thôi sao, chúng ta cùng đi giải sầu, có người đi cùng cũng tốt, anh thấy đúng không?”

Mẹ Lục mua vé cặp đôi du lịch ở thành phố Lục Dương, nói đó khí hậu tốt, cảnh đẹp, rất thích hợp du lịch cặp đôi.

Chỉ là thế giới quá nhỏ, cũng quá cẩu huyết. Đi đến Lục Dương còn có thể gặp người quen.

Đó là ngày thứ ba trong chuyến đi, hướng dẫn viên đưa họ vào con phố cổ, có những cửa hàng xa sỉ phẩm bầy bán, họ tự do đi dạo và mua sắm.

Lục Tiểu Hi đang coi mấy món đồ, muốn mua một ít quà cho Vân Ngữ Tịch

Đang nhìn ngắm liền liếc nhìn ra cửa thấy người quen bước vào.

Một người phụ nữ mặc váy màu đỏ đi vào, mang theo nụ cười ngọt ngào, trên tay khoác tay một người đàn ông mập mạp, cả hai người này Lục Tiểu Hi đều đã từng gặp.

Sở Nhiên không ngờ gặp lại người quen ở nơi này, ánh mắt sửng sốt một chút, sau đó kiêu ngạo hếch cằm đi về phía quầy như không quen biết bọn họ

“Anh yêu, cái này trông đẹp không?” - Sở Nhiên nói, chỉ vào món trang sức cao cấp.

“Gói lại.” - Đối phương cũng rất giàu có, yêu cầu nhân viên gói lại mà không cần nhìn giá.

“Cái này cũng đẹp mắt.” - Sở Nhiên chỉ vào một cái khác.

“Bảo bối, chỉ cần em thích anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì.” - Người đàn ông nắm tay Sở Nhiên, triều mến nói.

Sở Nhiên phát ra tiếng cười ngọt ngào, e thẹn nói: “Đáng ghét.”

Lục Tiểu Hi nghe được liền nổi da gà, cô tuy là con gái, nhưng cả đời cũng không thể học được cô ta như vậy.

“Sở…” - Hà Bách Niên vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Nhiên, cô thật sự muốn hủy hoại bản thân như vậy sao?

“Đây là ai?”- Người đàn ông nhìn thấy Hà Bách Niên nhìn Sở Nhiên liền không vui hỏi.

“Anh không biết sao? Bạn trai cũ của em.” - Sở Nhiên cười nhẹ nói: “Ban đầu đều là học bá, nhungư nhiều năm như vậy, ngay cả một căn nhà cũng không đủ tiền mua.”

“Ồ.” - Vẻ mặt người đàn ông tỏ ra khó đoán, sau đó nắm tay Sở Nhiên nói: “Em yêu, chỉ cần em gả cho anh, biệt thư và siêu xa của anh đều là của em.”

“Alo, Tịch Tịch.” - Lục Tiểu Hi mở điện thoại di động lên, gọi video cho Vân Ngữ Tịch cố ý nói lớn.

Vân Ngữ Tịch mở video lên, nhìn thấy Lục Tiểu Hi nháy mắt với cô, hai người đã ngầm hiểu nhau nhiều năm, dù không biết chuyện gì nhưng sẵn sàng hợp tác.

“Sao vậy?”



Lục Tiểu Hi cũng khá nham hiểm, cô cố ý nghiêng người sang một bên, để một số người có thể nhìn vào.

“Tịch, Phong tổng của cậu cũng ở đó à?” - Lục Tiểu Hi hỏi.

Vân Ngữ Tịch khẽ mỉm cười nói: “Ừm, đang đọc sách.”

Nói xong, cô lật lại video, trên giường bệnh màu trắng, một người đàn ông nữa dụa vào gối, trên tay cầm một cuốn sách chăm chú đọc. Nhìn Vân Ngữ Tịch đưa video về phía anh, lông mày chau lại, bởi vì anh nhìn thấy một bộ mặt chán ghét trong đó.

Đang muốn nói gì đó liền bị Vân Ngữ Tịch ngăn lại.

Sao cô không nhận ra Lục Tiểu Hi gọi Phong tổng của cậu ngọt như vậy, chính là muốn mượn danh của Phong Tiêu ra uy.

“Tịch Tịch.” - Giọng nói của Lục Tiểu Hi trở nên ngọt ngào hơn: “Tớ nhớ lần trước Phong tổng của cậu nói, chỉ cần cậu chịu gả cho anh ấy, anh ấy sẵn sàng dùng tập đoàn NY của anh ấy là sinh lễ để cưới câu.”

Vân Ngữ Tịch nhanh chóng chớp mắt hai cái, cái này… sao có thể trả lời?

Phong Tiêu cũng nghe thấy câu này, anh cũng rất hứng thú đặt cuốn sách xuống và chờ đợi câu trả lời của cô.

“Cái này…” - Vân Ngữ Tịch khẽ mỉm cười, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đáp án: “Mặc kệ anh ấy cho tớ cái gì, tới cũng không quan tâm. Người tớ yêu là anh ấy, không phải điều kiện vật chất của anh ấy. Nếu thật sự tớ gả cho anh ấy, cũng chỉ vì người đó là Phong Tiêu mà thôi.”

Phong Tiêu mỉm cười nhìn cô đầy ngọt ngào, xem ra hôm nay Lục Tiểu Hi cũng làm được một chuyện khiến anh vui vẻ.

Hai người bên kia, ai cũng thấy được Phong Tiêu trong video. người đàn ông bên cạnh Sở Nhiên liền thu lại nét mặt khinh thường và kiêu ngạo.

Ở thành phố Nam Dương, ai không biết Phong Tiêu.

Tin tức Phong Tiêu cứu một cô gái nên xảy ra tai nạn lan truyền chóng mặt, ai nấy cũng nghĩ là anh vô tình cứu người, cũng râm rang tin đồn anh cứu người trong lòng, nhưng rất nhanh bị phản bác vì trước nay Phong Tiêu không gần nữ sắc.

Nhưng bây giờ, một người phụ nữ xuât hiện bên cạnh Phong Tiêu, công với cuộc nói chuyện vừa rồi, đích thị đây chính là Phong phu nhân tương lai.

“Tịch Tịch, em thật là một cô gái tốt, anh cảm thấy mang hết tất cả đặt trước mặt em đều không đủ…”

Phong Tiêu nói câu này ở cuối video, đê tránh bi nhét cơm tró, Lục Tiểu Hi nhanh chóng ngắt video, sau đó bước hai bước về phía Hà Bách Niên: “Em và Tịch Tịch đều giống nhau, kết hôn chính là muốn cưới người mình yêu, không muốn cưới nhà hay cưới xe sang.”

Sở Nhiên nhìn Hà Bách Niên đứng cùng Lục Tiểu Hi liền trừng mắt một cách hung dữ: “Xem ra hai người thật sự ở cùng nhau, hừ…”

Giọng nói mang theo sự khinh thường, giống như Hà Bách Niên là một kẻ cặn bả.

Lục Tiểu Hi thấy kể vừa ăn cắp vừa la làng, lại tỏ ra như người khác đang nợ cô ta không bằng: “Em và người nào đó không giống nhau chỉ thích biệt thự xe sang, em chỉ cần trái tim của người em thích, dù là bây giờ không có gì cả, em cũng nguyện ý cùng nhau bước đi về phía trước, dù tương lai có ra sao chỉ cần có người em yêu là được.”

Những lời này, khiến Hà Bách Niên quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Lục Tiểu Hi.

Lục Tiểu Hi cũng ngẩng đâu nhìn vào mắt người đang nhìn mình, nở một nụ cười rạng rỡ: “Nếu không phải người em yêu, có là đế vương em cũng không gả… ngược lại, nếu là người em đã yêu, dù anh ấy có là ai, em cũng tình nguyên bên người em yêu mãi mãi.”

Những lời này, do Lục Tiểu Hi đọc tiểu thuyết nói ra, cô đang kìm nén da gà để nói những lời như vậy.

Trong lòng cười lớn hahaha, người có thể lọt vào mắt của cô, kẻ nghèo hèn tất nhiên không bao giờ.

Chỉ cần kiếm tiền ăn no bụng, vừa đủ sống là tốt.

Sắc mặt Sở Nhiên ngày càng tệ, người đàn ông bên cạnh cũng đen mặt, hắn nhìn Sở Nhiên xinh đẹp bên cannh, hai người bọn họ, một người háo sắc, một kẻ hám tiền.

Đợi hai người tức giân rời đi, Lục Tiểu Hi ôm bụng cười nhìn Hà Bách Niên, thuận tiền đẩy đẩy vai anh: “Má ơi, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, nhìn xem.. nổi hết da gà, hahahha.”

Hà Bách Niên nhìn Lục Tiểu Hi bộ dạng không nghiêm túc bên ngoài, nhưng thật tâm anh nghĩ, cô ấy và Vân Ngữ Tịch chơi thân với nhau lâu như vậy, chắc chắn giống nhau, gả cho ai chính vì yêu người đó, không quan tâm đến tiền tài vật chất.

Đêm đó, lúc gần 1h sáng hai người ngồi ở bàn rượu uống một chút, Hà Bách Niên liền hỏi: “Nếu một ngày có một người không có gì ngoài tình yêu sâu đậm với cô, cô có thật sự cưới anh ấy không?”

"Không." - Lục Tiểu Hi rót thêm một ly bia đầy, lắc lắc tay nói: "Hừ, không có gì, không nuôi nổi bản thân thì mơ mộng kết hôn cái gì, hôn nhân sẽ sống theo những thứ cấp thiết ăn uống sinh hoạt, ngay cả cơ bản cũng không có sao?"

"Vậy nếu anh ấy có thể kiếm tiền, chỉ là… chỉ là…" - Hà Bách Niên suy nghĩ một chút: "nhưng anh ấy không đủ tiền mua nổi một ngôi nhà lớn, không thể…"

"Ha ha."

Lục Tiểu Hi cười lớn không cho hắn nói hết câu, ôm lấy bả vai hắn như anh em tốt: "Tôi chỉ cần đủ tiền để sống là được, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, lấy chồng phải lấy người mình yêu, không phải lấy ngôi nhà."

"Này này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chị đây biết chị đây nói nghe rất nổi da gà."

"Không đâu, rất tốt."

Lục Tiểu Hi rót thêm một ly bia đầy: "Tới đi, uống nào… hôm nay làm Sở Nhiên kia xấu hổ thì vui chết tôi, xem người bên ngoài đẹp trai bên trong có công việc lý tưởng, bao nhiêu cô gái yêu thích, đừng vì cái cũ mà buồn, biết đâu khi gặp bạn gái mới, anh sẽ biết ơn nỗi đau trước đó."

Khóe mắt Hà Bách Niệ rũ xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, anh nâng ly lên cụng với cô.

Giờ khắc này, hắn cũng không nhận ra, hắn để ý đến cô gái bên cạnh.

Phòng uyên ương mẹ Lục đặt cũng quá ngụ ý, hai con người say khướt vồ lấy nhau trong trạng thái không còn tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK