Vào đêm giao thừa, ông nội Phong gọi điện và ra lệnh cho cả hai phải quay về và đón giao thừa cùng ông già cô đơn.
Phong Tiêu muốn đêm giao thừa hai người nhưng Vân Ngữ Tịch nói ngày này nên quay về cùng ông nội thì tốt hơn, anh liền nghe lời đưa cô về. Chỉ là cô đã nói sẽ có quà cho anh, anh luôn thắc mắc Vân Ngữ Tịch sẽ tặng anh cái gì?
"Ông nội."
Phong lão gia tử đang ngồi trên bàn cờ, một mình chơi cờ, nhìn Vân Ngữ Tịch đến rất vui vẻ.
"Đây đây, chơi với ta một bàn."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, ngồi xuống đối diện cùng ông nội Phong đánh cờ.
Phong Tiêu định ngồi một bên xem Vân Ngữ Tịch chơi cờ, nhưng Phong lão gia tử tỏ ra chán ghét, yêu cầu anh vào bếp nhào bột mì để chuẩn bị mì đoàn viên, người làm trong nhà đã được cho nghỉ Tết cả rồi.
"Để con đi nấu." - Vân Ngữ Tịch nói.
"Sao vậy, không muốn chơi cờ với lão già này sao?" - Phong lão gia tử giả vờ giận dỗi.
"Dạ không phải…" - Vân Ngữ Tịch vội giải thích.
"Còn làm gì ở đó, mau đi nhanh đi." - Phong lão gia tử nhìn cháu trai đầy chán ghét.
Phong Tiêu liếc nhìn ông nội một cái, quay người đi vào phòng bếp, không biết ông nội có ý tứ gì nhưng chắc chắn sẽ không có gì xấu.
Chờ đi thêm mấy nước cờ, hối hận hai lần nước cờ, Phong lão gia tử thản nhiên nói: "Con gái, khi thằng nhóc đó cầu hôn con, có nói khi nào sẽ kết hôn không?"
Vân Ngữ Tịch không ngờ ông nội sẽ hỏi như vậy, gương mặt đỏ bừng, không biết phải trả lời thế nào.
Quả thật Phong Tiêu từng nói đến chuyện kết hôn với cô một lần, chỉ là… lúc đó anh dày vò cô đến gần sáng, cô thật sự quá buồn ngủ, chỉ nghe Phong Tiêu thủ thỉ kết hôn bên tai, sau đó cô ngủ thiếp đi hoàn toàn.
"Sao vậy, thằng nhóc đó muốn ăn xong chùi mép, không có ý định chịu trách nhiệm sao?" - Phong lão gia tử thấy cô không đáp, thanh âm đột nhiên nâng lên.
Cầu hôn đã lâu như vậy, vẫn còn không có ý định kết hôn sao?
"Không phải… không phải…" - Vân Ngữ Tịch vội xua tay, khuôn mặt trắng nõn lại thêm một tầng đỏ hồng xấu hổ.
"Ông nội, ông có thể nói to hơn." - Phong Tiêu bưng chậu bột từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn khách, vừa nhào bột vừa nhìn Vân Ngữ Tịch chơi cờ.
"Hừ."
Phong lão gia tử hừ lạnh, nếu không phải vì thằng nhóc thối tha kia không thấy nhắc gì đến việc kết hôn, ông còn phải đi học Vân Ngữ Tịch sao.
"Ông nội, thật ra Phong Tiêu đã nói với con chuyện kết hôn rồi, bọn con…" - Vân Ngữ Tịch cân nhắc một chút: "Chúng con hiện đang muốn chọn một ngày ý nghĩa."
Ngày ý nghĩa?
Hai người đàn ông một già một trẻ đang cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Phong Tiêu chỉ cười nhẹ, Vân Ngữ Tịch muốn có một ngày ý nghĩa sao, vậy anh sẽ cho cô một ngày khó quên.
Đánh xong một ván cờ, biết tâm tư Vân Ngữ Tịch không ở bàn cờ, đành để cô đi vào phòng bếp cùng nấu ăn với Phong Tiêu.
Phong Tiêu thích anh hoành thánh gói, Vân Ngữ Tịch liền làm nhân, cán bôt gói cho anh.
Làm rất nhiều, ngay cả Phong Tiêu và Phong lão tử đều xắn tay áo vào bếp cùng gói hoành thánh chung.
Cả hai đều gói rất xấu…
Cả hai đều gói xấu nhưng lại thích chê bai nhau, căn bếp cuối năm đầy giọng nói vang dội của hai người ít lời.
Sau đó còn nhờ Vân Ngữ Tịch phân cao thấp một phen, ai gói đẹp hơn.
Cuối cùng Vân Ngữ Tịch tự mình gói một cái, một cái bánh xinh đẹp gọn gàng đặt lên dĩa.
Cả hai nam nhân một già một trẻ lúc này đành im bặt đi.
Hoành thánh gói xong, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Phong lão gia tử bảo Phong Tiêu đi xem là ai, kết quả vừa đi đến cổng liếc cạnh cửa một chút lại đi quay trở lại.
Chuông cửa lại vang lên.
Phong lão gia tử nhìn gương mặt vô cảm của anh liền hỏi: "Ai vậy?"
"Bán bảo hiểm." - Phong Tiêu đáp, vẻ mặt không hề thay đổi.
Phong lão gia tử liền đoán được là ai.
Ông thầm chửi rủa trong lòng, mỗi dịp Tết đến, hai con người không có lương tâm đó chẳng bao giờ quay về đón giao thừa với ông, sao hôm nay lại muốn quay về giờ này?
"Hình như có chuông cửa, để em ra mở cửa." - Vân Ngữ Tịch bưng hoành thánh đi ra, nghe thấy tiếng chuông cửa liền muốn ra mở cửa.
"Anh đi, em nấu hoành thánh đi." - Phong Tiêu trầm giọng nói.
Vân Ngữ Tịch có chút kinh ngạc, Phong Tiêu biết mình có chút gay gắt liền nhẹ giọng: "Anh đói."
"Ừm…"
Vân Ngữ Tịch quay người trở lại bếp.
Phong lão gia tử nhìn thấy Phong Tiêu vẫn ngồi trên ghế sô pha không dự định đi liền nói: "Con định không gặp bọn họ cả đời à?"
Ông biết Phong Tiêu không thích cha mẹ mình, đặc biệt là Nhạc Thư Phi ba lần bốn lượt tìm Vân Ngữ Tịch gây khó dễ.
Phong Tiêu không đáp, một lúc liền cắn răng đứng lên đi mở cửa.
"Con cũng đến đây à?" - Phong Tuấn không ngờ người mở cửa lại là con trai mình, Nhạc Thư Phi đi phía sau một bước, cũng nhìn thấy con trai, ánh mắt có chút vui vẻ.
Phong Tiêu không đáp, quay lưng đi vào bên trong.
Đến phòng khách, Phong Tuấn thấy Phong lão gia tử liền hỏi: "Ba, sao ba lại đổi mật khẩu cửa nhà."
Trời bên ngoài khá lạnh, cửa không mở được khiến bọn họ chịu lạnh một phen.
"Chính là sợ có khách không mời mà tới." - Phong lão gia tử không thèm nhìn mà đáp.
Trong mắt ông chỉ cần cháu trai và cháu dâu, con trai và con dâu không có cũng được.
"Ba, ba ăn cơm chưa?" - Nhạc Thư Phi thông minh nói qua chuyện khác.
"Bọn ta vừa gói hoành thánh, cháu dâu đang nấu cho ta ăn." - Phong lão gia tử thản nhiên nói khi nhìn thấy Phong Tiêu đã đi vào phòng bếp.
Phong Tuấn và Nhạc Thư Phi nhìn nhau, trong miệng Phong Tuân nói cháu dâu, bọn họ liền biết là ai.
Bên trong phòng bếp.
"Anh chờ một chút, sẽ nhanh chính thôi." - Vân Ngữ Tịch đang đợi nước sôi, Phong Tiêu liền đưa tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, điệu bộ như làm nũng, cô nghĩ là anh đang đói bụng.
"Ừm." - Phong Tiêu nhẹ ừm một tiếng.
"À, ai đến vậy?"- Vân Ngữ Tịch tò mò hỏi một tiếng.
Phía sau lưng chỉ truyền đến hơi thở, không có câu trả lời.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy kỳ lạ, đang định quay đầu lại, Phong Tiêu hôn lên dái tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng: "Bọn họ tới rồi."
Lúc đầu còn có chút suy nghĩ, một lúc sau liền hiểu người đến là ai.
Bàn tay đang cầm thìa khựng lại: "...cái đó…"
"Không sao đâu, đừng lo lắng." - Phong Tiêu nắm tay cô an ủi: "Ông nội rất thích em, anh cũng rất yêu em, em không cần phải quan tâm đến người khác."
Trong lòng Vân Ngữ Tịch ấm áp, biết là anh sợ cô suy nghĩ nhiều: "Hôm nay nấu rất nhiều hoành thánh, anh đi hỏi ba mẹ anh có muốn ăn một chút không?"
Phong Tiêu đưa tay xoa xoa mái tóc cô, tỏ ra rất thích thú.
Vân Ngữ Tịch thấy anh không rời đi liền nói tiếp: "Nói thật, cũng có chút khẩn trương, em biết anh sợ em nghĩ đến chuyện cũ, nhưng thật sự em đã không còn để trong lòng, em thật sự biết ơn họ vì đã sinh ra một người tuyệt vời như anh."
"Đừng lương thiện như vậy, nếu không anh sẽ quấn lấy em cả đời." - Phong Tiêu ôm chặt cô hơn.
Bảo bối của anh thật thiện lương, khiến anh có chút xấu hổ, bản thân anh chưa bao giờ thiện lương như vậy.
"Không phải, chỉ là họ là ba mẹ của anh." - Vân Ngữ Tịch đẩy anh ra: "Được rồi, anh ra ngoài hỏi một chút, nếu không hoành thánh sẽ nát hết."
Phong Tiêu bước ra ngoài cửa, ông nội Phong đang xem chương trình TV cuối năm liền ngước mắt hỏi: "Đã chín chưa?"
Phong Tiêu gật đầu: "Đã chín rồi, nấu có hơi nhiều, Tịch Tịch nói dọn 5 cái chén."
Phong Tuấn và Nhạc Thư Phi nhìn nhau khó đoán, dựa vào tính cách của Phong Tiêu khi thấy họ đến sẽ nắm tay kéo Vân Ngữ Tịch bỏ đi, không ngờ không đi lại còn có thể mời họ cùng ăn bữa ăn đoàn viên.
Năm con người ăn một bữa tối cuối năm như một gia đình thật sự.
Phong Tuấn nếm một chút, vị không tệ, ông ta ăn rất nhiều đồ ăn của nhà hàng cao cấp, nhưng mùi vị này chính là mùi vị của cơm nhà.
Nhạc Thư Phi nhàn nhạt ăn, thái độ vẫn xem Vân Ngữ Tịch là không xứng với con trai mình.
Thời điểm năm mới, Phong lão gia tử được mọi người chúc mừng năm mới, hào phóng cho mấy phong bì lớn.
Phong Tuấn đến nơi cũng không nghĩ gặp được con trai nên không chuẩn bị phong bì, nhanh chóng chuyển một phong bì online lớn sau khi thêm bạn Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch lần đầu tiếp xúc với Phong Tuấn, có chút ngượng ngùng, Phong Tiêu liền xoa xoa đầu cô nói: "Em còn nhỏ, tất nhiên phải lì xì em rồi."
Vân Ngữ Tịch mặt ngày càng đỏ, cô cũng chỉ thua anh có một tuổi.
Buổi tối, Phong lão gia tử không cho họ về, giữ lại ngủ ở Phong gia một đêm.
Vào phòng, Vân Ngữ Tịch quay lại mỉm cười nói: "Phong Tiêu, anh nhắm mắt lại đi, em có quà cho anh."
Phong Tiêu nghe lời nhắm mắt lại.
Vân Ngữ Tịch lấy trong túi ra một quyển sổ, đưa về phía Phong Tiêu: "Cũng không phải là món quà có giá trị gì đâu."
Anh mở mắt ra, trước mắt là một quyển sổ, bên ngoài bọc một lớp giấy hình ngôi sao.
Bên trong đều là ảnh chân dung của Phong Tiêu, là cô tự vẽ, dùng trí nhớ của mình từng chi tiết mà vẽ ra. Lúc anh nghiêm túc ở phòng làm việc, lúc anh nấu cơm, lúc anh chu miệng, lúc anh mỉm cười, lúc anh ngủ, còn có cả lúc anh giận dỗi…
Nó giống như tất cả hình ảnh của Phong Tiêu luôn in hằn trong trí nhớ và trái tim của cô.
Trái tim Phong Tiêu giống như bị rơi ra khỏi lồng ngực, vô cùng vô cùng vui mừng.
Tất cả những món quà giá trị bạc tỷ đều không thể sánh bằng quyển sổ này vô cùng trân quý.
"Tịch Tịch…" - Phong Tiêu nắm chặt quyển sổ, giọng nói khàn khàn.
"...anh có thích nó không?" - Vân Ngữ Tịch có chút bất an.
"Anh rất thích." - Phong Tiêu ôm lấy cô vào lòng: "Anh thật sự rất cảm động, nó là món quà vô giá."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, anh ấy thích thật tốt… cô chỉ sợ nó quá đơn giản.
"Tịch Tịch, anh muốn hằng năm em đều tặng quà cho anh." - Anh ôn nhu nói.
"Được." - Cô mỉm cười đồng ý, chỉ cần Phong Tiêu muốn, cô sẽ cả đời khắc ghi và nhớ anh cả đời.
Ngày mùng chín tháng giêng âm lịch.
Mọi người đều phải đi làm lại, nhưng hôm nay nhà họ Lục vô cùng rộn ràng.
Vân Ngữ Tịch đang ngồi trong phòng cô dâu, nhìn Lục Tiểu Hi đang ngồi trang điểm cô dâu.
Đáy lòng rất vui mừng, cuối cùng Lục Tiểu Hi cũng tìm được hạnh phúc.
"Tịch, Phong Tiêu không nói đến chuyện kết hôn với cậu sao?"
Sự chiếm hữu của Phong Tiêu dành cho Vân Ngữ Tịch cao như vậy, đến hôm nay còn chưa đi lãnh giấy kết hôn, thật là lạ.
"...ừm."
Mấy ngày gần đây cô cảm thấy Phong Tiêu tránh né cô, mỗi lần nghe điện thoại nhìn thấy cô liền tránh đi hoặc ngắt luôn máy.
Cô không nghi ngờ anh, chỉ cảm thấy dường như anh đang chuẩn bị kinh hỉ gì đó.
"Tớ cảm thấy anh ấy đang chuẩn bị kinh hỉ gì đó cho tớ."
Hai mắt Lục Tiểu Hi sáng lên: "Haha… sắp đến lễ tình nhân, anh ta sẽ cầu hôn cậu lần nữa."
"Tớ không biết." - Vân Ngữ Tịch cũng không dám nói gì khi chưa chắc chắn, nhưng trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Bên ngoài, những chiếc xe sang trọng đậu thành một dãy, Phong Tiêu mở cửa cho Hà Bách Niên cầm hoa đi xuống.
Chuyện xe cưới Hà Bách Niên ngỏ ý với Phong Tiêu, nên hiện tại dàn xe đón dâu đều là những dòng siêu xe hiếm gặp.
Dân chúng túa ra to mắt nhìn, nhà họ Lục nở mày nở mặt, khen Lục gia gả được con gái cho nhà thật tốt.
Vân Ngữ Tịch làm phụ dâu, tất nhiên Phong Tiêu cũng là rễ phụ, anh đâu dễ dàng cho phép kẻ nào gần gũi phụ nữ của anh.
Lễ cưới diễn ra vui vẻ và ấm cúng, Hà Bách Niên và Lục Tiểu Hi cuối cùng cũng viên mãn.
Phong Tiêu muốn đêm giao thừa hai người nhưng Vân Ngữ Tịch nói ngày này nên quay về cùng ông nội thì tốt hơn, anh liền nghe lời đưa cô về. Chỉ là cô đã nói sẽ có quà cho anh, anh luôn thắc mắc Vân Ngữ Tịch sẽ tặng anh cái gì?
"Ông nội."
Phong lão gia tử đang ngồi trên bàn cờ, một mình chơi cờ, nhìn Vân Ngữ Tịch đến rất vui vẻ.
"Đây đây, chơi với ta một bàn."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, ngồi xuống đối diện cùng ông nội Phong đánh cờ.
Phong Tiêu định ngồi một bên xem Vân Ngữ Tịch chơi cờ, nhưng Phong lão gia tử tỏ ra chán ghét, yêu cầu anh vào bếp nhào bột mì để chuẩn bị mì đoàn viên, người làm trong nhà đã được cho nghỉ Tết cả rồi.
"Để con đi nấu." - Vân Ngữ Tịch nói.
"Sao vậy, không muốn chơi cờ với lão già này sao?" - Phong lão gia tử giả vờ giận dỗi.
"Dạ không phải…" - Vân Ngữ Tịch vội giải thích.
"Còn làm gì ở đó, mau đi nhanh đi." - Phong lão gia tử nhìn cháu trai đầy chán ghét.
Phong Tiêu liếc nhìn ông nội một cái, quay người đi vào phòng bếp, không biết ông nội có ý tứ gì nhưng chắc chắn sẽ không có gì xấu.
Chờ đi thêm mấy nước cờ, hối hận hai lần nước cờ, Phong lão gia tử thản nhiên nói: "Con gái, khi thằng nhóc đó cầu hôn con, có nói khi nào sẽ kết hôn không?"
Vân Ngữ Tịch không ngờ ông nội sẽ hỏi như vậy, gương mặt đỏ bừng, không biết phải trả lời thế nào.
Quả thật Phong Tiêu từng nói đến chuyện kết hôn với cô một lần, chỉ là… lúc đó anh dày vò cô đến gần sáng, cô thật sự quá buồn ngủ, chỉ nghe Phong Tiêu thủ thỉ kết hôn bên tai, sau đó cô ngủ thiếp đi hoàn toàn.
"Sao vậy, thằng nhóc đó muốn ăn xong chùi mép, không có ý định chịu trách nhiệm sao?" - Phong lão gia tử thấy cô không đáp, thanh âm đột nhiên nâng lên.
Cầu hôn đã lâu như vậy, vẫn còn không có ý định kết hôn sao?
"Không phải… không phải…" - Vân Ngữ Tịch vội xua tay, khuôn mặt trắng nõn lại thêm một tầng đỏ hồng xấu hổ.
"Ông nội, ông có thể nói to hơn." - Phong Tiêu bưng chậu bột từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn khách, vừa nhào bột vừa nhìn Vân Ngữ Tịch chơi cờ.
"Hừ."
Phong lão gia tử hừ lạnh, nếu không phải vì thằng nhóc thối tha kia không thấy nhắc gì đến việc kết hôn, ông còn phải đi học Vân Ngữ Tịch sao.
"Ông nội, thật ra Phong Tiêu đã nói với con chuyện kết hôn rồi, bọn con…" - Vân Ngữ Tịch cân nhắc một chút: "Chúng con hiện đang muốn chọn một ngày ý nghĩa."
Ngày ý nghĩa?
Hai người đàn ông một già một trẻ đang cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Phong Tiêu chỉ cười nhẹ, Vân Ngữ Tịch muốn có một ngày ý nghĩa sao, vậy anh sẽ cho cô một ngày khó quên.
Đánh xong một ván cờ, biết tâm tư Vân Ngữ Tịch không ở bàn cờ, đành để cô đi vào phòng bếp cùng nấu ăn với Phong Tiêu.
Phong Tiêu thích anh hoành thánh gói, Vân Ngữ Tịch liền làm nhân, cán bôt gói cho anh.
Làm rất nhiều, ngay cả Phong Tiêu và Phong lão tử đều xắn tay áo vào bếp cùng gói hoành thánh chung.
Cả hai đều gói rất xấu…
Cả hai đều gói xấu nhưng lại thích chê bai nhau, căn bếp cuối năm đầy giọng nói vang dội của hai người ít lời.
Sau đó còn nhờ Vân Ngữ Tịch phân cao thấp một phen, ai gói đẹp hơn.
Cuối cùng Vân Ngữ Tịch tự mình gói một cái, một cái bánh xinh đẹp gọn gàng đặt lên dĩa.
Cả hai nam nhân một già một trẻ lúc này đành im bặt đi.
Hoành thánh gói xong, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Phong lão gia tử bảo Phong Tiêu đi xem là ai, kết quả vừa đi đến cổng liếc cạnh cửa một chút lại đi quay trở lại.
Chuông cửa lại vang lên.
Phong lão gia tử nhìn gương mặt vô cảm của anh liền hỏi: "Ai vậy?"
"Bán bảo hiểm." - Phong Tiêu đáp, vẻ mặt không hề thay đổi.
Phong lão gia tử liền đoán được là ai.
Ông thầm chửi rủa trong lòng, mỗi dịp Tết đến, hai con người không có lương tâm đó chẳng bao giờ quay về đón giao thừa với ông, sao hôm nay lại muốn quay về giờ này?
"Hình như có chuông cửa, để em ra mở cửa." - Vân Ngữ Tịch bưng hoành thánh đi ra, nghe thấy tiếng chuông cửa liền muốn ra mở cửa.
"Anh đi, em nấu hoành thánh đi." - Phong Tiêu trầm giọng nói.
Vân Ngữ Tịch có chút kinh ngạc, Phong Tiêu biết mình có chút gay gắt liền nhẹ giọng: "Anh đói."
"Ừm…"
Vân Ngữ Tịch quay người trở lại bếp.
Phong lão gia tử nhìn thấy Phong Tiêu vẫn ngồi trên ghế sô pha không dự định đi liền nói: "Con định không gặp bọn họ cả đời à?"
Ông biết Phong Tiêu không thích cha mẹ mình, đặc biệt là Nhạc Thư Phi ba lần bốn lượt tìm Vân Ngữ Tịch gây khó dễ.
Phong Tiêu không đáp, một lúc liền cắn răng đứng lên đi mở cửa.
"Con cũng đến đây à?" - Phong Tuấn không ngờ người mở cửa lại là con trai mình, Nhạc Thư Phi đi phía sau một bước, cũng nhìn thấy con trai, ánh mắt có chút vui vẻ.
Phong Tiêu không đáp, quay lưng đi vào bên trong.
Đến phòng khách, Phong Tuấn thấy Phong lão gia tử liền hỏi: "Ba, sao ba lại đổi mật khẩu cửa nhà."
Trời bên ngoài khá lạnh, cửa không mở được khiến bọn họ chịu lạnh một phen.
"Chính là sợ có khách không mời mà tới." - Phong lão gia tử không thèm nhìn mà đáp.
Trong mắt ông chỉ cần cháu trai và cháu dâu, con trai và con dâu không có cũng được.
"Ba, ba ăn cơm chưa?" - Nhạc Thư Phi thông minh nói qua chuyện khác.
"Bọn ta vừa gói hoành thánh, cháu dâu đang nấu cho ta ăn." - Phong lão gia tử thản nhiên nói khi nhìn thấy Phong Tiêu đã đi vào phòng bếp.
Phong Tuấn và Nhạc Thư Phi nhìn nhau, trong miệng Phong Tuân nói cháu dâu, bọn họ liền biết là ai.
Bên trong phòng bếp.
"Anh chờ một chút, sẽ nhanh chính thôi." - Vân Ngữ Tịch đang đợi nước sôi, Phong Tiêu liền đưa tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, điệu bộ như làm nũng, cô nghĩ là anh đang đói bụng.
"Ừm." - Phong Tiêu nhẹ ừm một tiếng.
"À, ai đến vậy?"- Vân Ngữ Tịch tò mò hỏi một tiếng.
Phía sau lưng chỉ truyền đến hơi thở, không có câu trả lời.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy kỳ lạ, đang định quay đầu lại, Phong Tiêu hôn lên dái tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng: "Bọn họ tới rồi."
Lúc đầu còn có chút suy nghĩ, một lúc sau liền hiểu người đến là ai.
Bàn tay đang cầm thìa khựng lại: "...cái đó…"
"Không sao đâu, đừng lo lắng." - Phong Tiêu nắm tay cô an ủi: "Ông nội rất thích em, anh cũng rất yêu em, em không cần phải quan tâm đến người khác."
Trong lòng Vân Ngữ Tịch ấm áp, biết là anh sợ cô suy nghĩ nhiều: "Hôm nay nấu rất nhiều hoành thánh, anh đi hỏi ba mẹ anh có muốn ăn một chút không?"
Phong Tiêu đưa tay xoa xoa mái tóc cô, tỏ ra rất thích thú.
Vân Ngữ Tịch thấy anh không rời đi liền nói tiếp: "Nói thật, cũng có chút khẩn trương, em biết anh sợ em nghĩ đến chuyện cũ, nhưng thật sự em đã không còn để trong lòng, em thật sự biết ơn họ vì đã sinh ra một người tuyệt vời như anh."
"Đừng lương thiện như vậy, nếu không anh sẽ quấn lấy em cả đời." - Phong Tiêu ôm chặt cô hơn.
Bảo bối của anh thật thiện lương, khiến anh có chút xấu hổ, bản thân anh chưa bao giờ thiện lương như vậy.
"Không phải, chỉ là họ là ba mẹ của anh." - Vân Ngữ Tịch đẩy anh ra: "Được rồi, anh ra ngoài hỏi một chút, nếu không hoành thánh sẽ nát hết."
Phong Tiêu bước ra ngoài cửa, ông nội Phong đang xem chương trình TV cuối năm liền ngước mắt hỏi: "Đã chín chưa?"
Phong Tiêu gật đầu: "Đã chín rồi, nấu có hơi nhiều, Tịch Tịch nói dọn 5 cái chén."
Phong Tuấn và Nhạc Thư Phi nhìn nhau khó đoán, dựa vào tính cách của Phong Tiêu khi thấy họ đến sẽ nắm tay kéo Vân Ngữ Tịch bỏ đi, không ngờ không đi lại còn có thể mời họ cùng ăn bữa ăn đoàn viên.
Năm con người ăn một bữa tối cuối năm như một gia đình thật sự.
Phong Tuấn nếm một chút, vị không tệ, ông ta ăn rất nhiều đồ ăn của nhà hàng cao cấp, nhưng mùi vị này chính là mùi vị của cơm nhà.
Nhạc Thư Phi nhàn nhạt ăn, thái độ vẫn xem Vân Ngữ Tịch là không xứng với con trai mình.
Thời điểm năm mới, Phong lão gia tử được mọi người chúc mừng năm mới, hào phóng cho mấy phong bì lớn.
Phong Tuấn đến nơi cũng không nghĩ gặp được con trai nên không chuẩn bị phong bì, nhanh chóng chuyển một phong bì online lớn sau khi thêm bạn Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch lần đầu tiếp xúc với Phong Tuấn, có chút ngượng ngùng, Phong Tiêu liền xoa xoa đầu cô nói: "Em còn nhỏ, tất nhiên phải lì xì em rồi."
Vân Ngữ Tịch mặt ngày càng đỏ, cô cũng chỉ thua anh có một tuổi.
Buổi tối, Phong lão gia tử không cho họ về, giữ lại ngủ ở Phong gia một đêm.
Vào phòng, Vân Ngữ Tịch quay lại mỉm cười nói: "Phong Tiêu, anh nhắm mắt lại đi, em có quà cho anh."
Phong Tiêu nghe lời nhắm mắt lại.
Vân Ngữ Tịch lấy trong túi ra một quyển sổ, đưa về phía Phong Tiêu: "Cũng không phải là món quà có giá trị gì đâu."
Anh mở mắt ra, trước mắt là một quyển sổ, bên ngoài bọc một lớp giấy hình ngôi sao.
Bên trong đều là ảnh chân dung của Phong Tiêu, là cô tự vẽ, dùng trí nhớ của mình từng chi tiết mà vẽ ra. Lúc anh nghiêm túc ở phòng làm việc, lúc anh nấu cơm, lúc anh chu miệng, lúc anh mỉm cười, lúc anh ngủ, còn có cả lúc anh giận dỗi…
Nó giống như tất cả hình ảnh của Phong Tiêu luôn in hằn trong trí nhớ và trái tim của cô.
Trái tim Phong Tiêu giống như bị rơi ra khỏi lồng ngực, vô cùng vô cùng vui mừng.
Tất cả những món quà giá trị bạc tỷ đều không thể sánh bằng quyển sổ này vô cùng trân quý.
"Tịch Tịch…" - Phong Tiêu nắm chặt quyển sổ, giọng nói khàn khàn.
"...anh có thích nó không?" - Vân Ngữ Tịch có chút bất an.
"Anh rất thích." - Phong Tiêu ôm lấy cô vào lòng: "Anh thật sự rất cảm động, nó là món quà vô giá."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, anh ấy thích thật tốt… cô chỉ sợ nó quá đơn giản.
"Tịch Tịch, anh muốn hằng năm em đều tặng quà cho anh." - Anh ôn nhu nói.
"Được." - Cô mỉm cười đồng ý, chỉ cần Phong Tiêu muốn, cô sẽ cả đời khắc ghi và nhớ anh cả đời.
Ngày mùng chín tháng giêng âm lịch.
Mọi người đều phải đi làm lại, nhưng hôm nay nhà họ Lục vô cùng rộn ràng.
Vân Ngữ Tịch đang ngồi trong phòng cô dâu, nhìn Lục Tiểu Hi đang ngồi trang điểm cô dâu.
Đáy lòng rất vui mừng, cuối cùng Lục Tiểu Hi cũng tìm được hạnh phúc.
"Tịch, Phong Tiêu không nói đến chuyện kết hôn với cậu sao?"
Sự chiếm hữu của Phong Tiêu dành cho Vân Ngữ Tịch cao như vậy, đến hôm nay còn chưa đi lãnh giấy kết hôn, thật là lạ.
"...ừm."
Mấy ngày gần đây cô cảm thấy Phong Tiêu tránh né cô, mỗi lần nghe điện thoại nhìn thấy cô liền tránh đi hoặc ngắt luôn máy.
Cô không nghi ngờ anh, chỉ cảm thấy dường như anh đang chuẩn bị kinh hỉ gì đó.
"Tớ cảm thấy anh ấy đang chuẩn bị kinh hỉ gì đó cho tớ."
Hai mắt Lục Tiểu Hi sáng lên: "Haha… sắp đến lễ tình nhân, anh ta sẽ cầu hôn cậu lần nữa."
"Tớ không biết." - Vân Ngữ Tịch cũng không dám nói gì khi chưa chắc chắn, nhưng trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Bên ngoài, những chiếc xe sang trọng đậu thành một dãy, Phong Tiêu mở cửa cho Hà Bách Niên cầm hoa đi xuống.
Chuyện xe cưới Hà Bách Niên ngỏ ý với Phong Tiêu, nên hiện tại dàn xe đón dâu đều là những dòng siêu xe hiếm gặp.
Dân chúng túa ra to mắt nhìn, nhà họ Lục nở mày nở mặt, khen Lục gia gả được con gái cho nhà thật tốt.
Vân Ngữ Tịch làm phụ dâu, tất nhiên Phong Tiêu cũng là rễ phụ, anh đâu dễ dàng cho phép kẻ nào gần gũi phụ nữ của anh.
Lễ cưới diễn ra vui vẻ và ấm cúng, Hà Bách Niên và Lục Tiểu Hi cuối cùng cũng viên mãn.