Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp video kết thúc vào lúc 9h30 tối.

Trước khi tắt video kết thúc, người bên kia nhìn vào máy tính hỏi một câu không liên quan đến công việc, rốt cuộc cả đêm Phong tổng đang nhìn cái gì?

Phong Tiêu hiếm hoi nở nụ cười, ánh mắt liếc về hướng quen thuộc từ suốt hội nghị vẫn say đắm, môi hé mở:"Angel."

Đối phương kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ mặt giễu cợt còn muốn hỏi thêm điều gì, Phong Tiêu đã tắt máy tính.

Sau khi cuộc họp kết thúc trước đó không lâu, tất cả mọi người đã ra ngoài.



Trong phòng họp chỉ còn anh và Vân Ngữ Tịch đang ngủ.

Phong Tiêu lẳng lặng nhìn cô, nếu cô đột nhiên mở mắt lúc này chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Đôi mắt của anh có chứa một ngọn lửa nóng bỏng muốn làm tan chảy tất cả.

Anh không tin vào chủ nghĩa vô thần, anh tin vào khoa học.

Nhưng người xuất hiện ở trước mặt này khiến anh không tài nào giải thích được.

Hôm nay nhìn bộ dạng và khí chất của cô ấy chơi cờ giống y hệt như cô ấy của chín năm trước.

Trên đời này có lẽ có một số người ngẫu nhiên giống nhau về khuôn mặt, nhưng thói quen và hành động sẽ không thể trùng hợp y hệt nhau như vậy.

Anh lúc này thật sự muốn gọi cô dậy và hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Cô ấy có phải là cô gái mà anh đã ở bên cạnh anh chín năm trước hay không?

Nhưng nhiều năm ở trên thương trường đã rèn luyện cho được tính nhẫn nại.

Tự anh sẽ tìm ra đáp án.

Nhưng trong thời gian đó, anh sẽ giữ cô bên cạnh mình.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, người nằm trên bàn chợt tỉnh dậy, sờ vào điện thoại nhanh chóng nhận cuộc gọi.

"Tiểu Hi."

"Tịch Tịch, đồ nhẫn tâm nhà cậu, cậu thật sự bỏ tớ một mình ở bệnh viện sao huhu.." - Lục Tiểu Hi ở đầu bên kia giả vờ khóc, cô ấy nói cô ấy ra ngoài một chút… cuối cùng người liền biến mất.

Vân Ngữ Tịch bối rối, bị Phong Tiêu kéo đến tập đoàn NY quá đột ngột, cô quên mất báo với Tiểu Hi.

"Vừa rồi có chút chuyện xảy ra, tớ lập tức quay lại."

"Nói dối, có phải câu đã bỏ trốn cùng một tiểu thịt tươi ngon miệng hay không?"

Mí mắt Vân Ngữ Tịch giật giật hai cái, khóe mắt liếc nhìn Phong Tiêu đứng bên cạnh, không biết anh ấy có nghe thấy Lục Tiểu Hi nói về tiểu thịt tươi không?

"Tiểu Hi, chúng ta sẽ…" - Vân Ngữ Tịch còn chưa nói hết câu, Phong Tiêu đột ngột lên tiếng.

"Đi ăn tối."

"Vân Ngữ Tịch, hình như tớ nghe thấy có giọng của đàn ông." - Lục Tiểu Hi đang nằm liền ngồi bật dậy.

Vân Ngữ Tịch trong lòng thở dài, không thể làm gì khác hơn ngoài thú nhận sự thật: "À… đó là Phong tổng."

"Tịch Tịch… cậu… cậu đi với anh ta."



"Ừm."

"Vân Ngữ Tịch, nghe lời mình… đưa điện thoại của cậu cho Phong tổng, mình có vài lời muốn nói với anh ta." - Lục Tiểu Hi quá rõ tính tình của Vân Ngữ Tịch, sẽ không dùng ác ý mà nói chuyện, luôn luôn tìm từ bi nhân từ mà nói chuyện, muốn cho cô ấy phát hỏa trừ khi phải đi đến giới hạn cuối cùng của cô ấy.

Vậy nên Lục Tiểu Hi sợ Vân Ngữ Tịch lời lẽ không đủ hung ác, Phong Tiêu sẽ không giúp đỡ mà cho qua.

"Tiểu Hi à." - Vân Ngữ Tịch bên cạnh Lục Tiểu Hi nhiều năm như vậy, cô ấy muốn cái gì tất nhiên cô biết rõ.

Trong lòng Vân Ngữ Tịch rất cảm động nhưng chuyện này cô muốn tự mình sẽ xử lý.

"Cho cậu hai lựa chọn, một là cậu đưa điện thoại, hai là tớ sẽ trực tiếp đến." - Lục Tiểu Hi không nhượng bộ.

"Xin chào."

Giọng nói trầm thấp của Phong Tiêu vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Lục Tiểu Hi và Vân Ngữ Tịch đều sửng sốt, tốc độ này có phải là quá nhanh không?

Vân Ngữ Tịch nhìn bàn tay trống rỗng của mình, chủ tịch tập đoàn NY thật sự rất bá đạo, vậy mà đoạt lấy di động của cô lần nữa.

Phong Tiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vân Ngữ Tịch, trong lòng cực kỳ vui vẻ, một tay anh giữ lấy điện thoại lên nghe, một tay nắm lấy tay cô kéo cô đi ra ngoài, nhớ lần trước có người giới thiệu với anh một nhà hàng, nói rất ngon.

Trương Mỹ Kỳ nhìn hai người đang nắm tay nhau lộ vẻ mặt kinh ngạc, Phong Tiêu lại nắm tay phụ nữ từ khi nào?

Ngay cả Diệp Ngọc Dao mấy lần xuất hiện, cũng chưa từng thấy cái hành động này.

"Đinh Hải Phong, cuối cùng hai người họ là quan hệ thế nào?"

Ở bệnh viện Đinh Hải Phong đã chứng kiến một cảnh như vậy, nên bây giờ tâm tình bình tĩnh một chút.

"Có lẽ là em gái của cậu ấy."

Trương Mỹ Kỳ nhìn hắn mỉm cười, xem cô là đứa trẻ ba tuổi.

Trước nay có không ít các cô gái dùng tất cả các mối quan hệ để câu dẫn Phong Tiêu, hắn ta một mực đều không động tâm.

Thậm chí nữ nhân vô tình chạm vào người cũng trở nên tức giận và ghê tởm.

Đây cũng là lý do tại sao trong giới giải trí có tin đồn về Phong Tiêu không thích phụ nữ, có sở thích đặc biệt khác.

Nếu đám phóng viên đó nhìn thấy Phong Tiêu đang nắm tay phụ nữ, chắc chắn sẽ điên cuồng bu quanh anh ta.

Để Phong Tiêu nắm tay phụ nữ thật giống như cây sắt nở hoa.

Lục Tiểu Hi kể lại tất cả những ủy khuất mà Vân Ngữ Tịch phải chịu đựng, tất nhiên cô sẽ thêm nhiều gia vị vào bên trong.

Cô còn nói cô rất là phẫn nộ, nếu không phải vì Vân Ngữ Tịch ngăn cản, cô đã đến công ty của bọn họ quậy một trận đòi lại công bằng.

Khuôn mặt Phong Tiêu lúc đầu vẫn bình ổn, nhưng sau đó những đám mây đen bắt đầu xuất hiện trên trán anh.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén mang Vân Ngữ Tịch nhốt vào bên trong.

"Cô cứ như vậy để người khác ức hiếp?" - Sau khi nghe xong mọi chuyện, Phong Tiêu bất mãn nói.

Khi Lục Tiểu Hi nói đến việc xém một chút nữa Vân Ngữ Tịch bị người khác ***** ***, ngọn lửa trong lòng anh lập tức bùng cháy dữ dội, hận không thể mang tên khốn đó đến ngay lúc này để đánh chết hắn.

Vân Ngữ Tịch bất đắc dĩ cười cười: "Vậy nên tôi mới cầu Phong tổng giúp đỡ."



Cô đã gọi cảnh sát nhưng ông chủ nhà hàng Super Star từ chối đưa ra camera và còn tìm ra hai người phục vụ để vu khống cô.

Cô đã phải bồi thường tiền thuốc cho kẻ muốn ***** *** mình, còn bị người trong công ty của mình cho rằng cô là dạng phụ nữ không biết xấu hổ.

Phong Tiêu không vui với cách xưng hô của cô, nhưng anh lại càng tức giận hơn với những kẻ đã khiến Vân Ngữ Tịch phải chịu ủy khuất lớn như vậy.

"Alo, là Trịnh Văn phải không?"

Tổng giám đốc nhà hàng khách sạn Super Star đang ngồi xem TV với vợ ở nhà, nhận được cuộc gọi của Phong Tiêu, tay ông ta run lên, suýt chút thì rơi điện thoại xuống đất.

"Có người khiếu nại về việc camera giám sát ở nhà hàng không tốt, mấy ngày mà không có sửa chữa, có chuyện gì với nhà hàng sao?" - Lời nói của Phong Tiêu mang theo áp bức.

Trịnh Vân sợ hãi trong lòng, trong đầu suy nghĩ rốt cuộc chuyện nhỏ như vậy là ai lạ truyền đến tai Phong Tiêu.

"Phong tổng, cho tôi năm phút… tôi sẽ gọi người kiểm tra."

Tắt điện thoại hắn ta liền gọi cho bộ phận an ninh của nhà hàng mắng anh ta một trận, camera hỏng vì cái gì mà không cho khắc phục, hắn ta xuất tiền nuôi một đám ngồi chơi sao?

Trưởng bộ phận an ninh mắt đầy sương mù nói:"Ông chủ, hệ thống camera của nhà hàng một năm qua không có gặp bất cứ vấn đề gì."

Trịnh Văn kinh ngạc nhíu mày suy nghĩ, không phải là có kẻ đang ngáng chân hắn chứ, trước mặt Phong Tiêu cố ý cáo trạng.

"Được rồi, đã biết."

Phong Tiêu nghe Trình Văn trình bày, cũng không nói thêm lời nào, tắt ngang điện thoại, bên đầu dây bên kia bỗng nhiên cảm thấy bất an, luôn có dự cảm không lành.

"Ăn đi."

Phong Tiêu nhìn Vân Ngữ Tịch đang cầm đũa nhìn anh, lúc này thật muốn xoa đầu cô.

Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, đen láy trong suốt, khi cô chăm chú nhìn người khác, thật khiến người đối diện mê hồn.

Tất nhiên là do Phong Tiêu đang bị con quỷ tình yêu quật ngã nên nhìn đầu đều thấy yêu thích.

"Phong tổng, mặc dù không biết phải cảm ơn thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh." - Vân Ngữ Tịch chân thành nói.

Cô thật sự cảm động khi đại boss của cô lại chịu giúp đỡ cô dù trước đó hai người cũng không có giao tình.

"Là anh nợ em trước."

"Hả?"

Vân Ngữ Tịch không hiểu, ánh mắt trở nên mờ hồ.

Bàn tay cầm đũa của Phong Tiêu siết chặt, dáng vẻ này của Vân Ngữ Tịch thật sự rất đáng yêu, anh muốn xoa đầu cô, phải làm sao bây giờ?

"Nếu không biết cảm ơn thế nào, vậy coi như cô nợ tôi một ân tình đi." - Phong Tiêu nhẫn nại không nóng vội

"Được."

Vân Ngữ Tịch mỉm cười gật đầu, lời này của Phong Tiêu khiến cô có chút buông lỏng cảnh giác, nếu Phong Tiêu thật sự giúp đỡ cô không cần đáp trả, cô thật sự sẽ phải suy nghĩ rất nhiều.

Ăn cơm xong Phong Tiêu đưa cô về lại bệnh viện. Nhìn thấy bóng lưng cô khuất dần, Phong Tiêu lấy điện thoại ra gọi cho Trương Mỹ Kỳ, tất cả lịch trình ngày mai hủy bỏ.

Trương Mỳ Kỳ trước giờ không có quá nhiều hiếu kỳ trước quyết định của Phong Tiêu, nhưng hiện tại lại hỏi: "Hẹn hò?"

"Hai ngày nữa thành phố A có một hạng mục, thư ký Trương và giám đốc Đinh đi một chuyến."

Trương Mỹ Kỳ suýt nữa thì muốn đập nát cái điện thoại của cô và chửi rủa trong lòng, hắn ta vậy mà nói móc cô quá rảnh rỗi và đuổi cô đi công tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK