10h sáng.
Trương Mỹ Kỳ mời người đàn ông ngoại quốc quấn lấy cô cả buổi sáng vào phòng tiếp khách, sau đó quay người ra ngoài nghe điện thoại:"Phong tổng, anh lúc nào trở về."
Bên kia điện thoại không biết nói cái gì, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ mới hòa hoãn một chút.
"Lý tiên sinh, sao ngài lại ra đây." - Trương Mỹ Kỳ nở một nụ cười rất giả tạo nhưng không kém đi sự xinh đẹp.
"Thư ký Trương, cô có thể gọi tôi là Mộc Mộc." - Lý Tử Mộc là hắn lấy tên trong nước, Jack nói một câu lấy lòng người đẹp.
Trương Mỹ Kỳ bình tĩnh lùi lại một bước, người đàn ông này mang khuôn mặt đường nét phương Tây, nhìn thật giống như mối tình đầu của cô.
"Thư ký Trương, có khách sao?" - Đinh Hải Phong cầm xấp tài liệu đi ngang qua phòng tiếp khách nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ liền tò mò dừng lại.
"Giám đốc Đinh."
Trương Mỹ Kỳ bỗng nhiên mỉm cười ngọt ngào, Đinh Hải Phong kinh hãi đến mức muốn ném tập tài liệu trong tay đi, cô gái này đang muốn cái gì?"
"Haha… tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc…"
"Không vội."
Trương Mỹ Kỳ ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh:"Phong tổng vừa nói để cho anh đưa Lý tiên sinh đi tham quan công ty D.F, một lúc nữa anh ấy sẽ ghé qua."
Đinh Hải Phong sao có thể tin lời cô gái này nói, nhật định là Phong Tiêu nói cô ta đưa người đàn ông ngoại quốc này đi tham quan.
"Giám đốc Đinh, anh không tin sao?"
"Lý tiên sinh, xin mời." - Đinh Hải Phong thức thời mời Lý Tử Mộc rời đi.
Với tư cách là tổng thư ký của tập đoàn NY, cô gái này ngay cả Phong tổng còn không kiêng dè, huống hồ chi là hắn.
Vân Ngữ Tịch nghỉ phép mấy ngày, khi cô trở lại công ty. Lưu Huyên Huyên nhìn cô mấy lần, không nói gì.
Nếu là trước kia, bị Lưu Huyên Huyên nhìn tới, Vân Ngữ Tịch khẩn trương mấy phần.
Nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy khẩn trương nữa, lại cảm giác có chút thân thiết.
"Có chuyện gì sao?" - Lưu Huyên Huyên nhìn người không nhúc nhích trước mắt.
"Không có việc gì?" - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng rời đi.
Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, đây là hiện thực không phải là trong giấc mơ kia, không thể coi nó là thật, không thể là thật.
"Honey." - Một giọng nam vui vẻ vang lên.
Vân Ngữ Tịch còn chưa thấy rõ tướng mạo, một thân ảnh vụt qua cô, ôm chặt lấy người phía sau lưng cô.
Lưu Huyên Huyên sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, mang theo cảnh cáo:"Lý Tử Mộc."
"Honey, anh đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn, nhưng sao em chưa bao giờ trả lời tin nhắn của anh." - Lý Tử Mộc ôm Lưu Huyên Huyên không buông.
"Vân Ngữ Tịch, gọi bảo vệ cho tôi." - Lưu Huyên Huyên không muốn cùng hắn nói nhảm.
Khi cô đi du học, gặp Jack, bạn cùng lớp với cô. Nhìn thấy một cô gái phương đông xinh đẹp, chàng trai ngoại quốc này liền theo đuổi cô một cách say mê.
Cho nên Lưu Huyên Huyên vô cùng nhức đầu khi bị hắn ta làm phiền ba năm trời, cuối cùng học xong liền về nước để bình yên.
"Haha, Lý tiên sinh thật quá nhiệt tình." - Đinh Hải Phong liền cản Vân Ngữ Tịch gọi bảo vệ, sau đó đi đến kéo hắn ta ra khỏi Lưu Huyên Huyên:"Nhưng phong tục của chúng tôi khi gặp nhau chỉ nên bắt tay mà thôi."
Vân Ngữ Tịch cảm thấy không còn chuyện gì liền lẳng lặng rời đi.
Cô không phải là người nhiều chuyện và thích xen vào chuyện người khác.
Nghỉ mấy ngày, công việc chất như núi, cô thở dài và bắt đầu công việc.
"Này, hình như tôi nhìn thấy Phong tổng đi về hướng phòng làm việc của sếp Lưu."
Gần trưa, Vân Ngữ Tịch nghe mọi người bàn tán chuyện gì đó, nhưng cô cũng không để vào tai.
"Ngữ Tịch, một lát nữa đi ăn cơm cùng không?" - một đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
"Không, hôm nay có lẽ tôi phải tăng ca." - Vân Ngữ Tịch vừa nhìn máy tính vừa nói, tốc độ gõ phím trên tay không chậm lại
"Vậy có cần tôi mua giúp cô một phần không?"
"Không cần đâu, cảm ơn cô."
Cô vừa xử lý một tập tài liệu, cô nhìn lên liền phát hiện văn phòng không còn ai.
Kéo ngăn kéo, lấy một gói ngũ cốc rồi đứng lên đi về phái phòng trà.
Vân Ngữ Tịch giật mình khi nhìn thấy người đi về phía mình ở ngoài hành lang.
Bọn họ dường như vừa rời khỏi văn phòng của Lưu Huyên Huyên, người đàn ông nước ngoài dính chặt Lưu Huyên Huyên, Đinh Hải Phong và Phong Tiêu đang thì thầm gì đó.
Nhìn mọi người đi càng ngày càng gần, Vân Ngữ Tịch chớp mắt một cái, vội vàng tránh sang một bên.
Phong Tiêu đi ngang qua cô với gương mặt vô cảm, Vân Ngữ Tịch thở dài, xem ra cô nên phải tìm bác sĩ tâm lý một lần nữa, suýt chút nữa lại ngỡ giấc mơ là sự thật.
Phong Tiêu đi lướt qua cô, lại dừng lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch giật mình, muốn lùi lại một chút, đáng tiếc là phía sau là bức tường, đành phải ngẩng đầu nhìn đối phương, Phong Tiêu cũng không nhìn vào mặt cô, mà đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô.
Mấy người còn lại cũng kinh ngạc nhìn thấy một cảnh này.
Đối phương vẫn im lặng, Vân Ngữ Tịch không nhìn được nữa, đang bâng khuâng không biết có phải anh ta đang muốn ngủ cốc của cô hay không, có cần cô cho anh một gói không?
"Phong tổng…" - Vân Ngữ Tịch lễ phép gọi một tiếng, đang định đưa ngũ cốc ra, nhưng người này đột nhiên xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến cô.
Đinh Hải Phong nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đây là lần đầu tiên Phong Tiêu cư xử ký quái như vậy, Lưu Huyên Huyên mím môi không nói gì, nhìn Phong Tiêu rời đi cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
"Quả nhiên là không cùng giai cấp." - Vân Ngữ Tịch thở dài, bây giờ Phong Tiêu có cảm giác quá áp bức.
Ngày mai cô nên dành thời gian đi đến gặp bác sĩ tâm lý, vì ảo tưởng này lại xuất hiện.
Khi đến phòng trà pha ngũ cốc, Vân Ngữ Tịch ngắm nhìn gói kẹo Tiểu Bạch, cô bị ha đường huyết và phải luôn ăn kẹo mỗi khi khó chịu. Khi nãy làm việc quá sức nên có chút mệt nên cô mang theo một thanh.
"Ngọc Dao vẫn không nhớ chuyện trước kia sao?" - Lưu Huyên Huyên mở miệng hỏi trong bữa cơm trưa.
"Ừm."
Phong Tiêu kiệm lời, chưa bao giờ muốn nói nhiều, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh thật sự có một cử chỉ quá điên rồ, chỉ là trông thấy một gói kẹo, liền mất bình tĩnh.
Sâu trong kí ức của anh, có một người rất thích ăn kẹo, hơn nữa chỉ chịu ăn một loại duy nhất.
"Hôm khác tôi sẽ rủ cô ấy đi dạo ở trường, có lẽ cô ấy sẽ nhớ ra."
"Ừm."
Lưu Huyên Huyên không nói nên lời trước tính tình không lạnh lùng thì cũng lạnh nhạt của Phong Tiêu.
Không thể hiểu được tại sao sau khi tìm được người, anh ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Trương Mỹ Kỳ mời người đàn ông ngoại quốc quấn lấy cô cả buổi sáng vào phòng tiếp khách, sau đó quay người ra ngoài nghe điện thoại:"Phong tổng, anh lúc nào trở về."
Bên kia điện thoại không biết nói cái gì, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ mới hòa hoãn một chút.
"Lý tiên sinh, sao ngài lại ra đây." - Trương Mỹ Kỳ nở một nụ cười rất giả tạo nhưng không kém đi sự xinh đẹp.
"Thư ký Trương, cô có thể gọi tôi là Mộc Mộc." - Lý Tử Mộc là hắn lấy tên trong nước, Jack nói một câu lấy lòng người đẹp.
Trương Mỹ Kỳ bình tĩnh lùi lại một bước, người đàn ông này mang khuôn mặt đường nét phương Tây, nhìn thật giống như mối tình đầu của cô.
"Thư ký Trương, có khách sao?" - Đinh Hải Phong cầm xấp tài liệu đi ngang qua phòng tiếp khách nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ liền tò mò dừng lại.
"Giám đốc Đinh."
Trương Mỹ Kỳ bỗng nhiên mỉm cười ngọt ngào, Đinh Hải Phong kinh hãi đến mức muốn ném tập tài liệu trong tay đi, cô gái này đang muốn cái gì?"
"Haha… tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc…"
"Không vội."
Trương Mỹ Kỳ ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh:"Phong tổng vừa nói để cho anh đưa Lý tiên sinh đi tham quan công ty D.F, một lúc nữa anh ấy sẽ ghé qua."
Đinh Hải Phong sao có thể tin lời cô gái này nói, nhật định là Phong Tiêu nói cô ta đưa người đàn ông ngoại quốc này đi tham quan.
"Giám đốc Đinh, anh không tin sao?"
"Lý tiên sinh, xin mời." - Đinh Hải Phong thức thời mời Lý Tử Mộc rời đi.
Với tư cách là tổng thư ký của tập đoàn NY, cô gái này ngay cả Phong tổng còn không kiêng dè, huống hồ chi là hắn.
Vân Ngữ Tịch nghỉ phép mấy ngày, khi cô trở lại công ty. Lưu Huyên Huyên nhìn cô mấy lần, không nói gì.
Nếu là trước kia, bị Lưu Huyên Huyên nhìn tới, Vân Ngữ Tịch khẩn trương mấy phần.
Nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy khẩn trương nữa, lại cảm giác có chút thân thiết.
"Có chuyện gì sao?" - Lưu Huyên Huyên nhìn người không nhúc nhích trước mắt.
"Không có việc gì?" - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng rời đi.
Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, đây là hiện thực không phải là trong giấc mơ kia, không thể coi nó là thật, không thể là thật.
"Honey." - Một giọng nam vui vẻ vang lên.
Vân Ngữ Tịch còn chưa thấy rõ tướng mạo, một thân ảnh vụt qua cô, ôm chặt lấy người phía sau lưng cô.
Lưu Huyên Huyên sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, mang theo cảnh cáo:"Lý Tử Mộc."
"Honey, anh đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn, nhưng sao em chưa bao giờ trả lời tin nhắn của anh." - Lý Tử Mộc ôm Lưu Huyên Huyên không buông.
"Vân Ngữ Tịch, gọi bảo vệ cho tôi." - Lưu Huyên Huyên không muốn cùng hắn nói nhảm.
Khi cô đi du học, gặp Jack, bạn cùng lớp với cô. Nhìn thấy một cô gái phương đông xinh đẹp, chàng trai ngoại quốc này liền theo đuổi cô một cách say mê.
Cho nên Lưu Huyên Huyên vô cùng nhức đầu khi bị hắn ta làm phiền ba năm trời, cuối cùng học xong liền về nước để bình yên.
"Haha, Lý tiên sinh thật quá nhiệt tình." - Đinh Hải Phong liền cản Vân Ngữ Tịch gọi bảo vệ, sau đó đi đến kéo hắn ta ra khỏi Lưu Huyên Huyên:"Nhưng phong tục của chúng tôi khi gặp nhau chỉ nên bắt tay mà thôi."
Vân Ngữ Tịch cảm thấy không còn chuyện gì liền lẳng lặng rời đi.
Cô không phải là người nhiều chuyện và thích xen vào chuyện người khác.
Nghỉ mấy ngày, công việc chất như núi, cô thở dài và bắt đầu công việc.
"Này, hình như tôi nhìn thấy Phong tổng đi về hướng phòng làm việc của sếp Lưu."
Gần trưa, Vân Ngữ Tịch nghe mọi người bàn tán chuyện gì đó, nhưng cô cũng không để vào tai.
"Ngữ Tịch, một lát nữa đi ăn cơm cùng không?" - một đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
"Không, hôm nay có lẽ tôi phải tăng ca." - Vân Ngữ Tịch vừa nhìn máy tính vừa nói, tốc độ gõ phím trên tay không chậm lại
"Vậy có cần tôi mua giúp cô một phần không?"
"Không cần đâu, cảm ơn cô."
Cô vừa xử lý một tập tài liệu, cô nhìn lên liền phát hiện văn phòng không còn ai.
Kéo ngăn kéo, lấy một gói ngũ cốc rồi đứng lên đi về phái phòng trà.
Vân Ngữ Tịch giật mình khi nhìn thấy người đi về phía mình ở ngoài hành lang.
Bọn họ dường như vừa rời khỏi văn phòng của Lưu Huyên Huyên, người đàn ông nước ngoài dính chặt Lưu Huyên Huyên, Đinh Hải Phong và Phong Tiêu đang thì thầm gì đó.
Nhìn mọi người đi càng ngày càng gần, Vân Ngữ Tịch chớp mắt một cái, vội vàng tránh sang một bên.
Phong Tiêu đi ngang qua cô với gương mặt vô cảm, Vân Ngữ Tịch thở dài, xem ra cô nên phải tìm bác sĩ tâm lý một lần nữa, suýt chút nữa lại ngỡ giấc mơ là sự thật.
Phong Tiêu đi lướt qua cô, lại dừng lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch giật mình, muốn lùi lại một chút, đáng tiếc là phía sau là bức tường, đành phải ngẩng đầu nhìn đối phương, Phong Tiêu cũng không nhìn vào mặt cô, mà đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô.
Mấy người còn lại cũng kinh ngạc nhìn thấy một cảnh này.
Đối phương vẫn im lặng, Vân Ngữ Tịch không nhìn được nữa, đang bâng khuâng không biết có phải anh ta đang muốn ngủ cốc của cô hay không, có cần cô cho anh một gói không?
"Phong tổng…" - Vân Ngữ Tịch lễ phép gọi một tiếng, đang định đưa ngũ cốc ra, nhưng người này đột nhiên xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến cô.
Đinh Hải Phong nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đây là lần đầu tiên Phong Tiêu cư xử ký quái như vậy, Lưu Huyên Huyên mím môi không nói gì, nhìn Phong Tiêu rời đi cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
"Quả nhiên là không cùng giai cấp." - Vân Ngữ Tịch thở dài, bây giờ Phong Tiêu có cảm giác quá áp bức.
Ngày mai cô nên dành thời gian đi đến gặp bác sĩ tâm lý, vì ảo tưởng này lại xuất hiện.
Khi đến phòng trà pha ngũ cốc, Vân Ngữ Tịch ngắm nhìn gói kẹo Tiểu Bạch, cô bị ha đường huyết và phải luôn ăn kẹo mỗi khi khó chịu. Khi nãy làm việc quá sức nên có chút mệt nên cô mang theo một thanh.
"Ngọc Dao vẫn không nhớ chuyện trước kia sao?" - Lưu Huyên Huyên mở miệng hỏi trong bữa cơm trưa.
"Ừm."
Phong Tiêu kiệm lời, chưa bao giờ muốn nói nhiều, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh thật sự có một cử chỉ quá điên rồ, chỉ là trông thấy một gói kẹo, liền mất bình tĩnh.
Sâu trong kí ức của anh, có một người rất thích ăn kẹo, hơn nữa chỉ chịu ăn một loại duy nhất.
"Hôm khác tôi sẽ rủ cô ấy đi dạo ở trường, có lẽ cô ấy sẽ nhớ ra."
"Ừm."
Lưu Huyên Huyên không nói nên lời trước tính tình không lạnh lùng thì cũng lạnh nhạt của Phong Tiêu.
Không thể hiểu được tại sao sau khi tìm được người, anh ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng.