Làm sao để cô lấy lại điện thoại di động của mình và làm sao có thể xuống xe được, Vân Ngữ Tịch thật thể không nhớ được, nhưng trước khi rời đi, cô đã chân thành xin lỗi Diệp Ngọc Dao, về việc chiếc nút áo kia của Phong Tiêu chỉ là ngoài ý muốn, hy vọng cô ấy không hiểu nhầm.
Sau đó cô liền ôm lấy Lục Tiểu Hi hoảng sợ bỏ chạy.
Trên xe Phong Tiêu nhếch môi nhìn người rời đi, dường như có chút không vui.
Không ít phụ nữ chỉ muốn cùng anh phát sinh mối quan hệ, còn cô lại chỉ sợ cùng anh có mối quan hệ dù là nhỏ nhất.
Chạy đến góc khuất, Lục Tiểu Hi thở mạnh:”Ai da, tớ suýt chút nữa là nghẹt thở.”
Vân Ngữ Tịch vẻ mặt sắp khóc, cô sống hai mươi sáu năm, hôm nay chính là ngày xấu hổ nhất.
“Tịch Tịch, cậu quả thất có thể làm được.” - Lục Tiểu Hi giơ ngón cái lên:”Có lẽ cậu là người phụ nữ đầu tiên cởi nút áo của Phong Tiêu.”
“Sai lầm, hơn nữ chỉ là kéo áo làm rơi nút áo, không phải cởi.” - Vân Ngữ Tịch vội vàng sửa lại.
“Có gì khác biệt sao?” - Lục Tiểu Hi hiếu kỳ
Vân Ngữ Tịch:”...”
Tịch Tịch, cậu nghĩ thử xem không phải cậu nằm mơ gặp được Phong Tiêu sao? Có lẽ đây là ám chỉ duyên phận của hai người, nếu không thì cậu thử xem, nếu có thể bắt được hắn, cậu liền phất lên ngay, vừa đẹp trai lại vừa có tiền.” - Lục Tiểu Hi đưa ra chủ ý không hề đứng đắn.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt người kia quá lạnh lùng, khí thế quá áp bức, giống như máy lạnh công suất lớn, quanh năm tỏa ra hơi lạnh.
“Thôi, quên đi.” - Lục Tiểu Hi lẩm bẩm:”Nếu thật sự sống chung với một người như vậy, chỉ sợ cả ngày hậm hực.”
Vân Ngữ Tịch không nói thêm lời nào.
Khi Phong Tiêu còn là một cậu bé mười tám tuổi, anh ấy không có khí chất mạnh mẽ như bây giờ, anh ấy chỉ là một chàng trai đẹp trai và lạnh lùng, lâu lâu còn có thể làm nũng với cô.
Có lẽ hiện tại địa vị cao, rèn giũa tư thế của một kẻ bề trên, cộng thêm khí chất của nhà họ Phong, khó tránh khỏi khiến người ta có cảm giác xa cách.
“Tịch Tịch, cậu sao vậy?” - Lục Tiểu Hi thấy sắc mặt của cô lại tái nhợt lo lắng hỏi.
“Hai ngày nữa tới sẽ lại đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Vân Ngữ Tịch khóc không ra nước mắt, vì sao cô luôn thích phân tích người trong mộng dành cho hiện thực.
Cô thật sự lo sợ một ngày sẽ mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Lục Tiểu Hi lập tức ôm lấy vai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi tớ chỉ đùa thôi. Có lẽ hôm nay chỉ vô tình chạm mặt, nghĩ đến sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chúng ta cứ coi như bình thường đi.”
Nếu Lục Tiểu Hi biết buổi tối sẽ gặp lại Phong Tiêu, cô nhất định sẽ không kéo Vân Ngữ Tịch đi ăn vặt.
Đúng là như cô nói, là duyên phận.
Trở lại trường học ôn kỷ niệm một hồi, mọi người rủ nhau đi quán rượu ăn cơm, trên lầu còn có KTV, cơm nước xong liền đi ca hát.
Vân Ngữ Tịch không muốn đi, Lục Tiểu Hi nhìn Giang Tư Mai khó chiu, càng không muốn đi.
Lúc ra về, Trần học bá muốn đưa các cô về bị Vân Ngữ Tịch lịch sự từ chối. Sau đó lại xin số điện thoại liên lạc, cô ngượng ngùng cho số.
Lục Tiểu Hi cảm thấy đói bụng, đợi mọi người rời đi liền tìm kiếm địa điểm ăn uống gần nhât trên ứng dụng điện thoại.
Trong điện thoại liền đề xuất con phố ăn uống Nam Dương ở bên cạnh trường TH Nam Dương.
Nhìn các loại đồ nướng được bày ra,Lục Tiểu Hi không cưỡng lại được cám dỗ, kéo Vân Ngữ Tịch tiến lại quầy.
Hai người chọn món nướng, cừa gọi món xiên, một lúc liền nghe thấy tiếng cười mang theo sự khinh khi phía sau lưng.
“Thật trùng hợp.” - Tống Hiểu Minh cười không rõ ý tứ.
Đứng bên cạnh là Phong Tiêu, Lưu Huyên Huyên và Diệp Ngọc Dao.
Lục Tiểu Hi trợn mắt nhìn bọn họ, nghe giọng điệu này, giống như là đang nói các cô cố ý tạo cơ hội gặp gỡ.
Phong Tiêu dường như không nghe thấy những gì người khác nói mà tập trung nhìn về phía Vân Ngữ Tịch.
Không nghĩ đến buổi tối còn có thể gặp lại.
Cô ngồi ở cạnh bàn, dưới ánh đèn, gương mặt ôn hòa, trên môi mang theo ý cười. Khi cô nhìn thấy anh, anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô có nét kinh ngạc, sau đó cô mỉm cười và quay đi chổ khác, giống như hai người lạ trên đường, vô tình chạm mặt mỉm cười và quay đi.
Điều này khiến Phong Tiêu không vui trong lòng.
Anh không thích thái độ xa cách của cô gái này đối với anh.
“Tôi mệt rồi, tôi về trước.”
Trên mặt Diệp Ngọc Dao không có chút cảm xúc hay tức giận, giọng điệu lạnh lùng, xoáy người bước đi mà không đợi bất cứ ai trả lời.
Lưu Huyên Huyên bất mãn liếc nhìn Vân Ngữ Tịch một cái, sau đó rời đi:”Ngọc Dao, tôi đưa cậu về.”
“Công ty có việc, tôi cũng về trước đây.” - Tống Hiểu Minh đầy ẩn ý liếc nhìn Vân Ngữ Tịch rời rời đi.
Mọi người đều rời đi, Phong Tiêu cũng không có khả năng ở lại.
Dù lòng đang gào thét vẫn là muốn ở lại thêm chút nữa.
Anh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, trong mấy năm qua, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển, anh đã đối phó với đủ người quyền lực, nhưng chỉ có một số ít người có thể khiến anh mất kiểm soát.
Vân Ngữ Tịch chắc chắn là người khiến anh mất cảnh giác nhất.
Lần gặp mặt đầu tiên, anh có cảm giác hơi không khống chế được.
Gặp lại lần sau, anh vẫn như cũ không khống chế được chính mình.
Những người khác không hiểu nguyên nhân gì, anh cũng không thể đưa ra câu trả lời.
“Phong Tiêu, cậu hôm nay có hơi quá đáng.” - Tống Hiểu Minh tựa ở trên xe của mình, đốt một điếu thuốc.
Mấy năm nay, Phong Tiêu thường xuyên ra nước ngoài, nói là đi bàn chuyện làm ăn, nhưng bọn hắn đều hiểu, cậu ta muốn đi tìm một người.
Thật không dễ dàng để tìm thấy người đó và đưa cô ấy trở lại.
Thay vì chiều chuộng và bảo vệ cô, vậy mà còn đối với cô gái khác dây vào. Cũng là do Diệp Ngọc Dao tính khi tốt, nhẫn nhìn nữa ngày, nếu là một nữ nhân khác, cô ấy đxa trỏe mặt và rời đi từ lâu.
Phong Tiêu vẫn im lặng, anh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói đến việc giải thích cho người khác.
“Phong Tiêu, tôi phát hiện cậu đặc biệt quan tâm đến những người và sự việc liên quan đến Hạ Nhất Đông.” - Tống Tử Minh nửa thật nửa giả nói.
Trước đây, bởi vì Diệp Ngọc Dao mà ăn giấm với Hạ Nhất Đông nên luôn chú ý đến những chuyện liên quan đến Hạ Nhất Đông.
Bây giờ gặp bạn gái cũ của Hạ Nhất Đông, lại bày ra cái bộ dạng này.
Phong Tiêu không cách nào phản bác lại.
“CMN, nếu không phải tôi và cậu là huynh đệ, tôi đã đánh cậu rồi.” - Tống Hiểu Minh mắng:”Tôi thật sự không hiểu nổi cái ánh mắt của cậu, Vân Ngữ Tịch kia cùng lắm chỉ có một gương mặt xinh đẹp, nhưng so với những người phụ nữ mà tôi biết, cô ta thậm chí còn không lọt vào top 100, vậy điều gì ở cô ta thu hút cậu?”
Luận về ngoại hình, Diệp Ngọc Dao bỏ lại cô ấy mấy con phố, và lại là người cậu ta yêu thích chín năm qua.
Thật không rõ, Phong Tiêu là đầu ốc bị cô ta bỏ bùa, hay là cố ý làm điều này.
“Phong Tiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu còn làm như vậy, không phải là tìm người chín năm nữa, mà là cả đời cậu cũng không có cơ hội.”
Phong Tiêu vẫn trầm mặc, sự lạnh lùng dần dàn tụ lại trong mắt anh:”Đi thôi.”
Mặc kệ trong lòng như thế nào dậy sóng, nhưng cuộc sống của hai người không giống nhau, về sau cũng sẽ không gặp lại.
Sau đó cô liền ôm lấy Lục Tiểu Hi hoảng sợ bỏ chạy.
Trên xe Phong Tiêu nhếch môi nhìn người rời đi, dường như có chút không vui.
Không ít phụ nữ chỉ muốn cùng anh phát sinh mối quan hệ, còn cô lại chỉ sợ cùng anh có mối quan hệ dù là nhỏ nhất.
Chạy đến góc khuất, Lục Tiểu Hi thở mạnh:”Ai da, tớ suýt chút nữa là nghẹt thở.”
Vân Ngữ Tịch vẻ mặt sắp khóc, cô sống hai mươi sáu năm, hôm nay chính là ngày xấu hổ nhất.
“Tịch Tịch, cậu quả thất có thể làm được.” - Lục Tiểu Hi giơ ngón cái lên:”Có lẽ cậu là người phụ nữ đầu tiên cởi nút áo của Phong Tiêu.”
“Sai lầm, hơn nữ chỉ là kéo áo làm rơi nút áo, không phải cởi.” - Vân Ngữ Tịch vội vàng sửa lại.
“Có gì khác biệt sao?” - Lục Tiểu Hi hiếu kỳ
Vân Ngữ Tịch:”...”
Tịch Tịch, cậu nghĩ thử xem không phải cậu nằm mơ gặp được Phong Tiêu sao? Có lẽ đây là ám chỉ duyên phận của hai người, nếu không thì cậu thử xem, nếu có thể bắt được hắn, cậu liền phất lên ngay, vừa đẹp trai lại vừa có tiền.” - Lục Tiểu Hi đưa ra chủ ý không hề đứng đắn.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt người kia quá lạnh lùng, khí thế quá áp bức, giống như máy lạnh công suất lớn, quanh năm tỏa ra hơi lạnh.
“Thôi, quên đi.” - Lục Tiểu Hi lẩm bẩm:”Nếu thật sự sống chung với một người như vậy, chỉ sợ cả ngày hậm hực.”
Vân Ngữ Tịch không nói thêm lời nào.
Khi Phong Tiêu còn là một cậu bé mười tám tuổi, anh ấy không có khí chất mạnh mẽ như bây giờ, anh ấy chỉ là một chàng trai đẹp trai và lạnh lùng, lâu lâu còn có thể làm nũng với cô.
Có lẽ hiện tại địa vị cao, rèn giũa tư thế của một kẻ bề trên, cộng thêm khí chất của nhà họ Phong, khó tránh khỏi khiến người ta có cảm giác xa cách.
“Tịch Tịch, cậu sao vậy?” - Lục Tiểu Hi thấy sắc mặt của cô lại tái nhợt lo lắng hỏi.
“Hai ngày nữa tới sẽ lại đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Vân Ngữ Tịch khóc không ra nước mắt, vì sao cô luôn thích phân tích người trong mộng dành cho hiện thực.
Cô thật sự lo sợ một ngày sẽ mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Lục Tiểu Hi lập tức ôm lấy vai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi tớ chỉ đùa thôi. Có lẽ hôm nay chỉ vô tình chạm mặt, nghĩ đến sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chúng ta cứ coi như bình thường đi.”
Nếu Lục Tiểu Hi biết buổi tối sẽ gặp lại Phong Tiêu, cô nhất định sẽ không kéo Vân Ngữ Tịch đi ăn vặt.
Đúng là như cô nói, là duyên phận.
Trở lại trường học ôn kỷ niệm một hồi, mọi người rủ nhau đi quán rượu ăn cơm, trên lầu còn có KTV, cơm nước xong liền đi ca hát.
Vân Ngữ Tịch không muốn đi, Lục Tiểu Hi nhìn Giang Tư Mai khó chiu, càng không muốn đi.
Lúc ra về, Trần học bá muốn đưa các cô về bị Vân Ngữ Tịch lịch sự từ chối. Sau đó lại xin số điện thoại liên lạc, cô ngượng ngùng cho số.
Lục Tiểu Hi cảm thấy đói bụng, đợi mọi người rời đi liền tìm kiếm địa điểm ăn uống gần nhât trên ứng dụng điện thoại.
Trong điện thoại liền đề xuất con phố ăn uống Nam Dương ở bên cạnh trường TH Nam Dương.
Nhìn các loại đồ nướng được bày ra,Lục Tiểu Hi không cưỡng lại được cám dỗ, kéo Vân Ngữ Tịch tiến lại quầy.
Hai người chọn món nướng, cừa gọi món xiên, một lúc liền nghe thấy tiếng cười mang theo sự khinh khi phía sau lưng.
“Thật trùng hợp.” - Tống Hiểu Minh cười không rõ ý tứ.
Đứng bên cạnh là Phong Tiêu, Lưu Huyên Huyên và Diệp Ngọc Dao.
Lục Tiểu Hi trợn mắt nhìn bọn họ, nghe giọng điệu này, giống như là đang nói các cô cố ý tạo cơ hội gặp gỡ.
Phong Tiêu dường như không nghe thấy những gì người khác nói mà tập trung nhìn về phía Vân Ngữ Tịch.
Không nghĩ đến buổi tối còn có thể gặp lại.
Cô ngồi ở cạnh bàn, dưới ánh đèn, gương mặt ôn hòa, trên môi mang theo ý cười. Khi cô nhìn thấy anh, anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô có nét kinh ngạc, sau đó cô mỉm cười và quay đi chổ khác, giống như hai người lạ trên đường, vô tình chạm mặt mỉm cười và quay đi.
Điều này khiến Phong Tiêu không vui trong lòng.
Anh không thích thái độ xa cách của cô gái này đối với anh.
“Tôi mệt rồi, tôi về trước.”
Trên mặt Diệp Ngọc Dao không có chút cảm xúc hay tức giận, giọng điệu lạnh lùng, xoáy người bước đi mà không đợi bất cứ ai trả lời.
Lưu Huyên Huyên bất mãn liếc nhìn Vân Ngữ Tịch một cái, sau đó rời đi:”Ngọc Dao, tôi đưa cậu về.”
“Công ty có việc, tôi cũng về trước đây.” - Tống Hiểu Minh đầy ẩn ý liếc nhìn Vân Ngữ Tịch rời rời đi.
Mọi người đều rời đi, Phong Tiêu cũng không có khả năng ở lại.
Dù lòng đang gào thét vẫn là muốn ở lại thêm chút nữa.
Anh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, trong mấy năm qua, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển, anh đã đối phó với đủ người quyền lực, nhưng chỉ có một số ít người có thể khiến anh mất kiểm soát.
Vân Ngữ Tịch chắc chắn là người khiến anh mất cảnh giác nhất.
Lần gặp mặt đầu tiên, anh có cảm giác hơi không khống chế được.
Gặp lại lần sau, anh vẫn như cũ không khống chế được chính mình.
Những người khác không hiểu nguyên nhân gì, anh cũng không thể đưa ra câu trả lời.
“Phong Tiêu, cậu hôm nay có hơi quá đáng.” - Tống Hiểu Minh tựa ở trên xe của mình, đốt một điếu thuốc.
Mấy năm nay, Phong Tiêu thường xuyên ra nước ngoài, nói là đi bàn chuyện làm ăn, nhưng bọn hắn đều hiểu, cậu ta muốn đi tìm một người.
Thật không dễ dàng để tìm thấy người đó và đưa cô ấy trở lại.
Thay vì chiều chuộng và bảo vệ cô, vậy mà còn đối với cô gái khác dây vào. Cũng là do Diệp Ngọc Dao tính khi tốt, nhẫn nhìn nữa ngày, nếu là một nữ nhân khác, cô ấy đxa trỏe mặt và rời đi từ lâu.
Phong Tiêu vẫn im lặng, anh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói đến việc giải thích cho người khác.
“Phong Tiêu, tôi phát hiện cậu đặc biệt quan tâm đến những người và sự việc liên quan đến Hạ Nhất Đông.” - Tống Tử Minh nửa thật nửa giả nói.
Trước đây, bởi vì Diệp Ngọc Dao mà ăn giấm với Hạ Nhất Đông nên luôn chú ý đến những chuyện liên quan đến Hạ Nhất Đông.
Bây giờ gặp bạn gái cũ của Hạ Nhất Đông, lại bày ra cái bộ dạng này.
Phong Tiêu không cách nào phản bác lại.
“CMN, nếu không phải tôi và cậu là huynh đệ, tôi đã đánh cậu rồi.” - Tống Hiểu Minh mắng:”Tôi thật sự không hiểu nổi cái ánh mắt của cậu, Vân Ngữ Tịch kia cùng lắm chỉ có một gương mặt xinh đẹp, nhưng so với những người phụ nữ mà tôi biết, cô ta thậm chí còn không lọt vào top 100, vậy điều gì ở cô ta thu hút cậu?”
Luận về ngoại hình, Diệp Ngọc Dao bỏ lại cô ấy mấy con phố, và lại là người cậu ta yêu thích chín năm qua.
Thật không rõ, Phong Tiêu là đầu ốc bị cô ta bỏ bùa, hay là cố ý làm điều này.
“Phong Tiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu còn làm như vậy, không phải là tìm người chín năm nữa, mà là cả đời cậu cũng không có cơ hội.”
Phong Tiêu vẫn trầm mặc, sự lạnh lùng dần dàn tụ lại trong mắt anh:”Đi thôi.”
Mặc kệ trong lòng như thế nào dậy sóng, nhưng cuộc sống của hai người không giống nhau, về sau cũng sẽ không gặp lại.