Nàng đi trước đại xà vài bước, chính vài bước này làm nàng va phải một cái mạng nhện.
Cái mạng nhện khổng lồ này nằm giữa hang đá, cơ hồ bịt kín toàn bộ lối vào. Trong bóng tối gần như không thể nhìn thấy tơ nhện, như có thuật ẩn thân, cho đến khi Tống Hứa đâm đầu vào mới phát hiện ở đây có mạng nhện.
Dòng suối bên khe núi mà Tống Hứa từng đi qua, một cái đường hầm xanh ẩn hiện đầy rắn lục cũng có nhện. Lớn chừng ngón cái, tám cái chân như sợi tóc đỡ cho thân thể ghé lên mặt nước, ăn vài con côn trùng nhỏ như muỗi.
Hoặc là nhện màu xám đen, dệt cái lưới khoảng một mét vuông trên nhánh cây và thân cỏ dại. Sợi tơ mảnh khảnh vào sáng sớm hoặc sau cơn mưa còn vương hạt sương trở nên lóng lánh, vừa mỹ lệ vừa chơi rất vui.
Còn cái mạng nhện này... Tống Hứa sờ chất lỏng trên mặt lưới, tâm tình phức tạp. Mạng nhện bình thường là dệt từ sợi tơ mỏng dính, còn cái mạng nhện này chắc dệt bằng lông, sao lại có thể cứng như vậy!
Hơn nữa trên 'cọng lông' còn bôi 'nhựa cao su', toàn bộ dính hết lên người nàng, kéo cũng không ra.
Dùng lực một cái thì lông trên người cũng đứt theo. Người có kinh nghiệm đều biết, keo con voi dính trên tay rất khó gỡ ra. Giờ Tống Hứa nhớ lại cảm giác ngày xưa mình học thủ công bị dính keo con voi, quả thật không khác gì nhau.