• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Mộc bị âm thanh cắn răng rắc có tiết tấu đánh thức. Trong bóng tối, hắn nhìn thấy cửa tủ chứa thức ăn của Tống Hứa mở rộng, một cục lông xù chen nửa người vào tủ. Âm thanh nhai răng rắc phát ra chính là do cục lông này cắn quả hạch.

Đó là Tống Hứa đang ăn khuya.

Đây đã không còn là lần đầu Tống Hứa đột nhiên tỉnh dậy ăn giữa đêm hôm khuya khoắt. Mấy ngày trước Ô Mộc bị thanh âm gặm thức ăn của nàng đánh thức, Tống Hứa đã thề son sắt là nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, nên nửa đêm mới đói bụng ăn khuya.

Kỳ thật nàng vừa mới trưởng thành không lâu, gầy gò nho nhỏ, xác thực cần ăn nhiều chút.

Ô Mộc lại lẳng lặng nhắm mắt lại, giả vờ như mình không có tỉnh lại, nhưng đã muộn, Tống Hứa đã phát hiện.


"Ô Mộc, ngươi tỉnh rồi. Ăn khuya với ta không?" Thanh âm đáng sợ vang lên.

Thanh âm quen thuộc này chính là nguyên nhân khiến Ô Mộc béo lên gần đây. Hắn trưởng thành đã mấy năm, hình thể trên cơ bản đã cố định lại tăng trưởng lần nữa.

"Không có chút mỡ sao sống qua mùa đông được, ngươi nói xem phải vậy không?"

Khoảng thời gian này Tống Hứa sống đặc biệt hạnh phúc, bởi vì ngày nào nàng cũng được no nê.

Tuy rằng lúc trước không đến nỗi chết đói, nhưng thời gian chịu đói cũng không ít, hôm nào ngẫu nhiên có đồ ăn phong phú mới được một bữa no. Bình thường đồ ăn nàng tìm được toàn là lá non nhánh cỏ các kiểu, không no gì mấy, trong quá trình chạy tứ phía tìm thức ăn cũng nhanh chóng tiêu hóa thứ trong bụng, rất nhanh lại đói tiếp.

Mỗi buổi sáng tỉnh lại vì không có sẵn thức ăn, nàng phải chịu đói một trận. Đặc biệt là lúc đêm hôm khuya khoắt, ngủ nửa chừng tỉnh giấc lập tức sẽ đói. Hiên tại vất vả lắm mới có đồ ăn nhiều thế này, đương nhiên mỗi ngày nàng muốn thêm một bữa khuya!

Đồ ăn ấy à, có người tới chia sẻ thì càng thơm ngon hơn.

Ô Mộc là một thú nhân, trừ thịt ra cũng có thể ăn nhiều cái khác, nếu đã vậy đương nhiên nàng không thể xem nhẹ hắn mà ăn một mình được.

Cảm thấy cấu tạo hàm răng rắn bự khác với mình, không thích hợp cắn quả hạch, Tống Hứa còn tri kỷ giúp hắn cắn tách ra. Trong quá trình này không cẩn thận dính chút nước bọt, chắc hẳn Ô Mộc cũng không thèm để ý mấy chuyện nhỏ vậy đâu.

Dưới sự đề cử nhiệt tình của bạn lữ, Ô Mộc nếm một miếng nhỏ. Thật sự là chỉ một xíu xiu thôi, ăn xong hắn sẽ cự tuyệt không cho Tống Hứa đút nữa, nhường lại cho nàng ăn, nhưng hắn lại béo lên rõ ràng như vậy.

Tống Hứa dùng tay đo đạc thân thể hắn, phi thường kinh ngạc:

"Hình như người lại dài thêm một mét!"

"Quả nhiên là phải ăn uống cân đối, ăn chút trái cây quả hạch để bổ sung sinh dưỡng, chỉ ăn mỗi thịt là không được. Nhưng mà chênh lệch hình thể giữa hai chúng ta càng lúc càng lớn."

Không biết nên vui hay buồn.

Vấn đề liên quan đến việc tích mỡ mùa thu tạm thời không nói, lúc Tống Hứa ý thức được Ô Mộc có chỗ bất thường là vào một ngày nọ đang sờ đuôi hắn.

Đây xem như là trò chơi thông thường của nàng, chà xát lên đuôi rắn, chỉ là nàng muốn dùng tay. Ô Mộc cũng đã có thói quen bị nàng dùng rêu xanh, da thú hoặc tay chà tới chà lui đuôi mình.

Dạo gần đây nàng bận thu hoạch trái cây, đã mấy ngày rồi không đụng tay. Hôm nay rốt cuộc nàng đã chứa thức ăn đầy hang đá, mới rảnh rỗi nhớ tới hoạt động vuốt rắn mỗi ngày.

Nhưng lần này, vuốt vuốt mấy cái, đuôi rắn dưới tay liền co rúm.

Từ từ co lại, cơ bắp rút lại. Tống Hứa kinh ngạc nhìn Ô Mộc, thấy hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Trong sự trầm mặc, đột nhiên Tống Hứa toát ra một suy đoán... phản ứng này, không phải là phản ứng tự nhiên của nhóm động vật khi tới mùa sinh sản chứ?

Nàng lại sờ lên đuôi rắn thử, quả nhiên thấy cái đuôi thật dài kia hơi co rúm.

Trước kia Tống Hứa xem video của mấy em rắn thú cưng động dục cũng vậy, giống như bị lag.

Bình thường sau khi ngủ đông, chính là vào mùa xuân sẽ xuất hiện kỳ động dục. Nhưng cũng không phải nhất định, có một số loài rắn sẽ gặp tình huống này vào mùa thu, cũng chính là vừa kết thúc mùa hạ.

Tống Hứa giơ tay, sửng sốt không dám sờ nữa, lúc này nàng không dám kích thích hắn.

Trong kỳ động dục rắn đực sẽ tương đối táo bạo, đầy tính công kích. Trước kia có một blogger Tống Hứa theo dõi thường xuyên bị rắn nhà cắn trong kỳ động dục.

Tống Hứa cẩn thận gọi:

"... Ô Mộc?"

Thoạt nhìn Ô Mộc không táo bạo lắm, cũng không có tính công kích, vẫn như bình thường, tựa một bên người lên tảng đá, tay buông thõng khoác lên thân thể. Nếu không phải chóp đuôi có chỗ còn đang co rúm nhẹ, thật sự nàng không thể phát hiện hắn khác thường.


Tống Hứa ngồi xổm bên cạnh rắn bự, thần sắc rất cổ quái. Tâm tình của nàng bây giờ vừa hiếu kỳ vừa lo sợ. Hiếu kỳ thì không cần giải thích rồi, còn cảm xúc lo sợ hiếm thấy ở đây là vì nàng nhớ tới cái đó của loài rắn có gai dạng móc câu, nhìn như hai bông cúc...


Xem video của mấy bé rắn trên mạng còn có thể cười ha ha bình luận tiểu bảo bối thật đáng yêu, bây giờ làm bạn lữ hợp pháp của thú nhân rắn, nàng chỉ có thể gượng cười đối mặt với cuộc sống.


Dù đáy lòng gào thét đáng sợ cứu mạng nhưng càng sợ hãi nàng lại càng hiếu kỳ. Ánh mắt Tống Hứa vô thức dán lên đuôi rắn.


Tri thức trong đầu nói cho nàng biết, vị trí của cái đó đại khái là nằm sau xoang tiết thực. Nàng lập tức tìm tới chỗ, nhìn thấy mấy miếng vảy che đậy chỗ đó thật làm người ta để ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK