• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi thối mang tính xâm lược của sư tử kinh động đến chủ nhân nơi này.

Mặc kệ thú nhân sư tử kia vì lý do gì mà đến, bước chân vào khu rừng này có nghĩa là mở ra một cuộc chiến xâm lược và phản kích. Nhưng một bên đã chủ động rút lui thì cuộc chiến này bị xóa đi trong vô hình.

Đuôi rắn chiếm đóng trên thân cây bị Tống Hứa tưởng lầm là dây mây to bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Tống Hứa ở phía xa núp sau một thân cây thò đầu ra nhìn, thấy sư tử đằng kia cụp đuôi chạy trốn, còn nhìn thấy nửa cái đuôi rắn đang quấn quanh đại thụ.

Tia sáng ảm đạm trong rừng chỉ đủ miêu tả hình dáng của cái đuôi dài, Tống Hứa không thể nhìn rõ con rắn kia có dáng dấp ra sao, chỉ cảm thấy nó rất rất dài.


Tống Hứa cào cào thân cây: Rắn! Một con rắn hoang dã! Một con rắn thật lớn!

Đuổi kẻ xâm nhập đi, Ô Mộc rời khỏi nơi này, chuẩn bị đi kiếm ăn. Rất ít khi hắn rời khỏi hang động, ra ngoài cơ bản cũng chỉ vì thức ăn, lần này cũng không ngoại lệ.

Thú nhân giống đực cường đại tới gần có thể thu hút sự chú ý và cảnh giác của hắn, nhưng một vị 'khách' khác cũng tự chạy vào lãnh địa của hắn, Ô Mộc lại không xua đuổi.

Hắn sớm đã nghe được trong không khí có mùi thuộc về thú nhân giống cái, thú hình sóc con nhỏ yếu đối với hắn hoàn toàn vô hại, nên hắn cũng không để ý làm gì.

Sau khi nhanh chóng nhai nuốt con mồi vừa tìm được, Ô Mộc kéo cái đuôi dài quay về hang động nghỉ ngơi.

Hai năm trước, hắn còn có thể vừa ăn uống vừa tuần tra lãnh địa, làm chút việc tiêu khiển giết thời gian. Nhưng hai năm nay, mức độ hóa thú của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, đã sắp chạm tới ngưỡng triệt để hóa thú, sinh hoạt hằng ngày cũng dần ngơ ngơ ngác ngác.

Hắn gần như sắp quên mất bản thân cũng từng là một thú nhân trong bộ lạc.

Thế giới này tồn tại thú nhân có thể biến hóa linh hoạt giữa hình người và hình thú, cùng những dã thú phổ thông. Mà bán thú nhân, chính là những thú nhân 'tàn tật'.

Khi còn bé thú nhân sẽ không thể khống chế biến hóa của mình, thường xuyên xuất hiện bộ dạng nửa người nửa thú. Nhưng theo thời gian, bọn họ dần lớn lên, lực lượng trong cơ thể mạnh hơn, sẽ có thể tự do khống chế hình thái biến hóa của mình.

Kỳ thành niên đến, những ai vì các loại nguyên nhân mà không thể thoát khỏi trạng thái thú hình để trở thành một người hoàn chỉnh, kẻ đó sẽ bị gọi là bán thú nhân, trở thành vật dư thừa bị bộ lạc đuổi đi.

Sau khi bị đuổi, bán thú nhân rời xa người thân sẽ lang thang một mình trong rừng rậm, lực lượng dần dần bị ăn mòn, càng ngày càng giống với dã thú. Cuối cùng hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một con dã thú thật sự.

Ô Mộc đang ở trong thời kỳ nguy hiểm này.

Trong vô hình, Tống Hứa được chủ nhân nơi này che chở, nàng tạm thời dừng chân ở đây.

Tống Hứa: Dù sao ta cũng không biết phải đi đâu, rắn cũng không xua đuổi ta.

Lá non hoa tươi, cây nấm quả dại, Tống Hứa tìm được cái gì thì ăn cái đó, cuối cùng cũng lấp đầy chiếc bụng dẹp như tờ A4 của mình, tránh khỏi vận mệnh chết đói.

May mắn nguyên thân là một thú nhân sóc, ăn tạp, gần như gặp gì cũng ăn. Nếu nàng xui xẻo xuyên vào một mãnh thú chỉ có thể ăn thịt, vậy bây giờ phải vò đầu bứt tóc tìm cách đi săn. Thế thì thật là khổ cho một học sinh lớp mười hai tầm thường như nàng.

Giải quyết xong cái đói, Tống Hứa bắt đầu nảy sinh tò mò với hoàn cảnh xung quanh. Đây chính là rừng rậm nguyên thủy, nàng đã từng tới công viên, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy vùng rừng rậm hoang dã thế này.

Phóng tầm mắt ra xa, chỉ có đại thụ thẳng tắp cao chót vót, bị rêu xanh bao trùm, cành lá cơ hồ cách mặt đất mười mấy mét, đón hết ánh nắng trên cao, khiến giữa trưa mà trong rừng cũng không sáng mấy.

Càng xa ánh sáng càng ảm đạm, thân cây tựa như biến thành những bóng ma nhẹ lay động trong sương mù.

Chung quanh không một bóng người, nhưng lại có đủ loại tiếng kêu quỷ dị, tiếng côn trùng, tiếng chim hót, truyền tới từ trên đỉnh đầu hoặc từ dưới lòng bàn chân, từ bốn phương tám hướng nơi nàng không nhìn thấy, tô đậm khung cảnh âm trầm.

Râm mát thì cũng được, nhưng âm trầm thì hơi ghê, nàng bắt đầu thấy sợ rồi.

Tống Hứa:

"... Chúng ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản..."

Thanh âm của nàng vang vọng trong rừng cây sâu kín.

Tống Hứa im bặt, không được, nàng phải phơi nắng mặt trời để xua đi hàn khí.

Biến thành nguyên hình sóc, Tống Hứa leo lên tán cây cao cao phơi nắng, sẵn tiện tìm đường.

Trên tán cây và dưới gốc cây là hai thế giới khác nhau, ở trên ánh nắng ấm áp, làm người ta cảm thấy thông thoáng. Một mảnh màu xanh kéo dài vô tận, sau khi leo lên nhánh cây cao, nàng mới phát hiện có rất nhiều cây đang nở hoa, bóng dáng của mấy chú chim cũng nhiều hẳn lên.

Tống Hứa bám chặt móng vuốt vào thân cây, nhìn con chim bên cạnh dùng cái mỏ thật dài hút mật hoa. Trông nó ăn thật ngon thật thơm, nàng cũng bắt chước làm theo.

Hương vị chua chua ngọt ngọt, không tệ.


Sự chú ý của người trẻ tuổi thay đổi rất nhanh, nàng lập tức quên mất vừa rồi mình còn đứng dưới gốc cây lo lắng sợ hãi, thử lên nhánh cây thăm dò.


Móng vuốt của sóc thật là tiện lợi, thân thể này nhẹ nhàng linh hoạt, mặc kệ nàng làm động tác gì cũng không sợ trẹo khớp.


Tống Hứa không biết mình còn có thể quay về không, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, tốt nhất là chỗ có thể tắm nắng.


Trong rừng rậm thế này, muốn ở một chỗ có ánh nắng mặt trời để tắm thật không dễ dàng, Tống Hứa tìm một lúc, may mắn nhìn thấy một khu đất thưa thớt tán cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK