Tống Hứa nhai chậm rãi, thưởng thức chút vị ngọt trong cây dương xỉ non, lòng thầm hò hét muốn được ăn lẩu... Lúc này, nhớ đến cơm của căn tin tự dưng thấy nó ngon đến lạ.
Vất vả ăn xong điểm tâm, Tống Hứa lại quyết định đi đào một hốc cây.
Hang đại xà tuy lớn nhưng nhìn dáng vẻ bán thú nhân của hắn, chắc chắn là giống đực, nàng cũng không nên mặt dày mày dạn ở ké nhà của hắn.
Không tìm được cây có hốc sẵn, Tống Hứa đành tìm một đại thụ mọc gần hang đá, chuẩn bị tự đào một cái hốc. Hôm qua nàng đã thử rồi, vỏ cây này tương đối cứng, móng vuốt đào không nổi, nhưng nhân loại lợi hại ở chỗ biết sử dụng công cụ.
Tảng đá bén nhọn đập từng cái thật mạnh vào thân cây, thanh âm cốc cốc thu hút sự chú ý của đại xà đang phơi nắng đằng kia.
Ô Mộc nhìn thấy một con sóc đang dùng tảng đá đập vỏ cây, lông xù một cục, phần đuôi xòe to nhếch lên, run run theo từng cái đập.
Bên cạnh có một đồng loại thú nhân vô hại, Ô Mộc khó tránh khỏi hiếu kỳ, nhưng lòng hiếu kỳ của hắn không được bao nhiêu. Nhìn một cái, cảm thấy hôm nay phơi nắng bấy nhiêu là đủ, thế là hắn quay về hang.
Ban đầu Tống Hứa muốn đào một hốc cây thật to, tốt nhất là một phòng ngủ một phòng khách, dù sao cái cây này cũng phi thường lớn. Nhưng đào mãi đào mãi, yêu cầu của nàng dần dần hạ thấp xuống.
Tống Hứa mệt muốn le lưỡi thầm nghĩ, đào lớn như vậy làm gì, một phòng là đủ rồi.
Sau đó, nàng lại nhìn sang mấy cục đá bị đập hư, và móng vuốt bị rách da của mình, dứt khoát quyết định đào cái hốc cây đủ để thú hình của mình chui vừa là được.
Dù nhiều lần hạ thấp yêu cầu, Tống Hứa cũng phải tốn mấy ngày mới đào xong, không chờ nổi nữa dời đồ đạc từ hang đá qua nhà mới ngay trong đêm.
Nàng thu thập thật nhiều rêu phong lót vào hốc cây, rồi trải lá cây lên. Sau khi trời tối, Tống Hứa nằm trong hốc cây cao cao, thưởng thức đám mây ửng đỏ phía chân trời bị đêm đen truy đuổi nuốt chửng.
Mảnh gỗ vụn trong hốc cây tản mát ra mùi mộc hương tươi mát, không có mùi tanh nhàn nhạt như thạch động, mà không gian trong hốc cây nhỏ, Tống Hứa chen vào thì trên cơ bản đã lấp kín, lại mang rêu phong nhánh cây lá cây ra che lên cửa hang một chút đã vô cùng ấm áp, không bị gió lùa như trong hang đá.
Tống Hứa lật qua lật lại trong hang động chật hẹp, ngủ đến ngã chổng vó, xoắn ốc lăn lộn, không cẩn thận vươn móng vuốt ra đào rớt một ít vụn gỗ.
Tốt xấu gì cũng là một thú nhân, móng vuốt sắc bén hơn sóc phổ thông nhiều, lúc đào hốc cây phát huy tác dụng không nhỏ.
Người trẻ tuổi cảnh giác nhiều, Tống Hứa xếp vào hàng những người có giấc ngủ sâu, nhưng dù ngủ sâu đến mấy, ban đêm có ai đó ở ngoài gõ cửa cốc cốc nàng cũng sẽ bị đánh thức.
Sóc con mơ mơ màng màng nhô đầu ra ngoài, Tống Hứa bị đôi mắt to sáng ngời ngoài cửa hang dọa giật nảy mình. Nửa đêm gõ thân cây là một con chim gõ kiến... Chắc là vậy, trời tối quá Tống Hứa không nhìn rõ, chỉ thấy được cặp mắt kia.
Con chim đêm hôm khuya khoắt tới gõ thân cây kia cũng giật mình, đập đập cánh bay đi. Tống Hứa nhìn theo bóng lưng của nó, mắng:
"Có chút đạo đức được không, hơn nửa đêm còn gõ cửa."
Trong rừng cây truyền tới vài tiếng chim kêu, đêm nay không trăng, bên ngoài cây cối có hình dạng kỳ dị, trong rừng rậm sương mù mông lung, Tống Hứa hậm hực rụt đầu vào ngủ tiếp.
Trừ ban đêm có khách ngoài ý muốn, Tống Hứa vẫn khá hài lòng với nhà mới, để bản thân ở thoải mái hơn, nàng tiến hành một đợt cải tiến.
Rêu cỏ phơi xong lót ổ chắc chắn càng êm hơn, lại làm thêm một cái cửa.
Tống Hứa nhìn ánh bình minh màu hồng, tràn đầy nhiệt huyết xây dựng gia viên!
Sau đó vào nửa đêm, mưa to trút nước vào hốc cây của nàng, đọng một vũng nước, ướt cả cái giường rêu cỏ nàng mới phơi.
Bầu trời đen đặc bên ngoài thỉnh thoảng xẹt qua tia sét sáng cả một khoảng không, cây cối trong rừng phảng phất như cũng bị tiếng sấm rạch ngang trời làm run rẩy.
Tống Hứa nằm cuộn tròn trong hốc cây, bịt hai lỗ tai lại thật chặt. Từ nhỏ đến lớn, Tống Hứa ít khi sợ cái gì, nhưng sét thì nàng lại vô cùng sợ.
Gần đó vang lên thanh âm cây cối đứt gãy, là nhánh cây bị mưa to gió lớn tàn phá bẻ gãy. Tống Hứa nghe động tĩnh bên ngoài, toàn thân run bần bật như đang cưỡi ngựa.
Tống Hứa ý thức được trong những ngày mưa dông, hốc cây trên cao cũng không an toàn. Lại một đợt sấm đi qua, Tống Hứa run lẩy bẩy dầm mưa leo khỏi hốc cây, trốn sang hang đá yên ổn vững chãi dưới từng trận sấm sét vang dội bên kia.
Chạy vào hang động khô ráo, lông toàn thân Tống Hứa ướt sũng. Nàng không kịp lo cho vẻ ngoài chật vật nữa, chạy thẳng vào chỗ hẻo lánh sâu trong hang động, nhảy vào giữa một cuộn đuôi rắn, để đuôi rắn che lấp bản thân.
Nàng sợ hãi, không kịp lo nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn tìm một chỗ an toàn núp vào.
Ô Mộc bị động tĩnh nhỏ bé này đánh thức, con ngươi của hắn rà soát bóng đêm, có thể nhìn rõ mọi thứ. Hắn trông thấy dưới phần đuôi rắn của mình ló ra một cái đuôi sóc ướt sũng.
Cái đuôi rắn to đầy hoa văn nghiêng nghiêng, lộ ra một con sóc nhỏ đang che hai tai run bần bật. Sóc con thấy vật che chắn của mình xê dịch cũng không ngẩng đầu lên, mà chui sâu vào dưới một phần đuôi khác đang nằm yên, một lần nữa giấu mình đi.