• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thú nhân trẻ tuổi không cam lòng yếu thế, khiêu khích:

"Vậy chúng ta chống mắt lên chờ!"

Muốn tham gia vào đội săn thú nguyên thủy phải chứng minh được thực lực của mình, Sư Vưu và mười mấy thú nhân trẻ ở đây đã đánh bại biết bao đối thủ mới được tuyển chọn. Cũng chính vì vậy, những thú nhân trẻ tuổi đầy hăng hái, không ai phục ai, nói hai ba câu là bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

Mấy thú nhân lớn tuổi đi phía trước nghe nhóm thú nhân trẻ tuổi sau lưng khoác lác đều nở nụ cười mong đợi. Bọn họ thật tò mò muốn xem bộ dạng đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng này ăn thiệt thòi lớn ở chỗ thú nguyên thủy.

Cũng có thú nhân lớn tuổi nhịn không được nhớ lại bản thân khi còn trẻ, hình như cũng ngông cuồng thế này, cảm thán:

"Một thân một mình đi săn thú nguyên thủy, lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc quá khó khăn, hình như trước kia người duy nhất làm được điều này là Hắc Sâm."


Nhắc đến Hắc Sâm, các thú nhân lớn tuổi đều quen thuộc với cái tên này. Đây từng là thú nhân giống cái lợi hại nhất trong bộ lạc của bọn họ, thú hình là hổ. Trước kia không biết có bao nhiêu tên tiểu tử muốn theo đuổi nàng, đều bị nàng đánh gãy răng, chiến sĩ hung ác tàn bạo được toàn bộ người trong bộ lạc sùng bái tôn kính.

Đáng tiếc mấy năm trước đây, đột nhiên nàng rời khỏi bộ lạc, rồi không về nữa.

Nhắc đến Hắc Sâm mọi người lại nhớ đến đứa con duy nhất của nàng là Ô Mộc, đang sinh sống trong khu rừng u ám này. Có thể Ô Mộc kế thừa huyết thống của cha hắn, sau khi thành niên còn mạnh hơn cả mẫu thân, chỉ tiếc lại là một tên bán thú nhân.

Thứ bán thú nhân mất lý trí mang tới cho bộ lạc không phải là lợi ích, mà chỉ toàn là uy hiếp.

Mấy năm qua bọn họ đi ngang khu rừng u ám này đều cố tình né tránh địa bàn của Ô Mộc. Thú nhân rắn đang ngủ đông mà cảm nhận được uy hiếp đến độ tỉnh lại, sẽ có lực công kích mạnh phi thường. Nếu thật sự làm hắn thức giấc, đôi bên đều chịu thiệt.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trong lúc gấp rút lên đường, một đám thú nhân vội vàng bắt mấy con dã thú bị đói chạy ra ngoài kiếm ăn để làm thịt, cứ để vậy mà ăn sống. Bọn họ tin rằng uống máu thú nóng hổi sẽ giúp bọn họ chiến đấu hung mãnh hơn.

Hai ngày sau, một đám thú nhân tiến vào khu rừng u ám rét lạnh.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tống Hứa đến biên giới tuần tra theo thường lệ, phát hiện dấu chân xốc xếch trên tuyết. Vẻ mặt nàng chấn động, vội vàng chạy tới gần nhìn kỹ, cẩn thận ngửi ngửi mùi thú nhân còn lưu lại trong không khí.

Mùi rất hỗn độn, lưu lại không nhiều, có lẽ là đêm hôm qua bọn họ đi ngang đây.

Tống Hứa cởi giày và găng tay treo bên hông, hoạt động tay chân làm nóng người, linh hoạt leo lên cây, quan sát theo hướng bọn họ rời đi, rất nhanh đã nhìn thấy vết tích.

Nàng đuổi theo một lát liền dừng lại cảm nhận một chút, đảm bảo mình đang giữ khoảng cách an toàn với bọn họ, không đến nỗi tới quá gần để bị phát hiện. Nói đơn giản là nàng chỉ muốn bí mật quan sát.

Làm một thú nhân có thú hình nhỏ yếu, nàng không có được ưu thế như mãnh thú. Mùi của nàng cũng không rõ ràng như của mãnh thú, đầy vô hại, bình thường chẳng ai để ý tới.

Lúc sắp tới gần nhóm thú nhân kia, Tống Hứa cởi áo da gấu trên người ra, biến thành sóc nhỏ leo lên một nhánh cây thật cao để quan sát.

Yên lặng đếm số lượng thú nhân, vậy mà đến bảy mươi ba người, một bộ lạc cỡ trung cũng chỉ bấy nhiêu người đấy thôi. Mãnh thú bộ lạc kia đi săn một chuyến mà nhiều người như vậy, xem ra tổng nhân khẩu rất đông.

Tống Hứa tò mò quan sát từng thú nhân, ngoài ý muốn phát hiện một người khá quen mắt. Thú nhân mọc tóc và râu trông như bờm sư tử kia còn không phải là kẻ đã theo đuổi nàng đến mức nàng phải chạy trốn bỏ mạng lúc vừa xuyên tới sao?

Quan sát xong, Tống Hứa lặng lẽ rời đi, không gây sự chú ý của bất kỳ ai.

Nàng phát hiện hướng đi của bọn họ là rừng rậm phía Bắc nàng rất ít tới, vòng một vòng thật xa hang đá, điều này làm Tống Hứa nhẹ nhõm một chút, nhưng hai ngày sau đó nàng vẫn theo dõi động tĩnh của bọn họ.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Nàng ở một mình cũng nhàm chán, thời gian quan sát nhóm thú nhân này tương đối dài, số lần nhiều lên thì khó tránh khỏi việc bị những thú nhân nhạy cảm phát hiện.

Thú nhân dẫn đội Uy Sơn đương nhiên phát hiện ra nàng, mấy thú nhân lớn tuổi kinh nghiệm đi săn phong phú cũng vậy, chỉ là không ai để lộ ra.

Tống Hứa theo dõi đến khi bọn họ đi xa thật xa khỏi hang đá, rời khỏi bờ hồ mà ngày hè nàng hay bơi lội, rốt cuộc mới có thể yên tâm không lặng lẽ đi theo nữa. Có một thú nhân lớn tuổi không nhịn được nói với Uy Sơn:

"Hôm nay thú nhân giống cái bé nhỏ kia không tới nhìn chằm chằm chúng ta nữa."

Khuôn mặt thô ráp to lớn của Uy Sơn lộ ra một nụ cười:

"Phỏng chừng là chúng ta đi quá xa, nàng lười theo."

"Đó thật sự là bạn lữ của tiểu tử Ô Mộc kia?"

"Có lẽ vậy, trên người nàng có mùi của Ô Mộc."

"Thật không ngờ đứa bé kia cũng có bạn lữ."

Có một thú nhân lớn tuổi cảm thán. Hắn còn nhớ rõ khi Ô Mộc còn bé, mấy thú nhân chưa thành niên khác đều tụ lại một chỗ đùa giỡn với nhau, Ô Mộc thì một câu cũng không nói, suốt ngày quấn lên cột cửa nhà Hắc Sâm, ai muốn đùa với hắn đều sẽ bị cắn.


Uy Sơn cũng không ngờ được. Lần trước Toàn Giác quay về nói Ô Mộc đã tìm được một bạn lữ, hắn còn tưởng nàng nói dối.


Hai ngày nay hắn lặng lẽ tới gần thú nhân sóc kia xem thử, phát hiện trên lưng nàng buộc da rắn lột của Ô Mộc.


Uy Sơn có chút vui mừng, nếu Ô Mộc tìm được bạn lữ thì có nghĩa là hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, có lẽ tình huống của hắn hiện tại còn tốt hơn so với tưởng tượng của mọi người.


Sở dĩ Uy Sơn vui mừng như vậy là vì hắn và Hắc Sâm là tỷ đệ, hai đứa nhóc cùng một ổ, cùng nhau lớn lên thành hai lão hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK