"..."
"Trứng rùa? Trứng cá sấu? Trứng thằn lằn? Hay là trứng của một loài chim nào đó?"
Động vật trong thế giới này so với thế giới của nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Các loại động vật có hình thể lớn nhỏ không tuyệt đối, phạm vi để phán đoán của nàng khá rộng, chỉ là đoán một hồi Tống Hứa bắt đầu không đứng đắn, nói đùa:
"Chắc không thể là trứng sóc đâu nhỉ... ha ha ha, con sóc không thể đẻ trứng!"
"... khè!"
"Mà mặc kệ là trứng gì cũng không còn quan trọng, chúng ta bắt đầu ăn thôi."
Tống Hứa lấy chạc cây móc quả trứng ra khỏi đống lửa. Dù bị bọc trong một lớp đất thì lửa lớn vẫn làm trứng nứt ra, nhưng ăn vẫn ngon.
Kể từ khi trở thành một thú nhân sóc, số lần ăn thức ăn chín của Tống Hứa dần ít đi. Vừa là để thích ứng nhu cầu của thân thể này, vừa là thành toàn cho một con quỷ lười không muốn nấu cơm đàng hoàng.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng Tống Hứa nhóm lửa cũng chỉ vì hai lý do là sưởi ấm và nấu nước. Nếu nguồn nước tìm được trên đường bẩn quá nuốt không trôi, nàng sẽ đun nóng lên. Sóc có thể không ăn thực phẩm chín, nhưng nhất định phải uống nước sôi!
Tống Hứa có hứng nướng trứng ăn hoàn toàn là vì dùng mắt thường có thể thấy phía trước không có một chút màu xanh nào của thực vật. Về sau chắc sẽ không có thức ăn sung túc nữa, nên nàng đặc biệt trân quý mỗi bữa ăn của hiện tại.
Tống Hứa lột trứng chậm rãi ăn, rắn bự ở một bên nuốt chửng. Hắn nhai không quen, vỏ trứng cũng không thèm lột, năng lực tiêu hóa cường đại cho phép hắn ăn cả xương, huống chi là cái vỏ trứng nho nhỏ.
"Được rồi, ăn vỏ trứng thì có canxi."
Tống Hứa nhìn hắn ngửa đầu nuốt một lúc ba quả trứng vào miệng, lẩm bẩm bóc quả trứng đầu tiên của mình.
Ăn xong một bữa điểm tâm nhỏ, Tống Hứa dập tắt đống lửa, xác nhận khói cũng không còn mới xem như kết thúc.
Thời tiết vẫn rất oi bức, Tống Hứa nhìn nham thạch trần trụi phía xa, cái đuôi ỉu xìu quét trên đất. Nguyên nhân nàng biến thành thú hình gấp rút lên đường là vì giảm bớt diện tích cơ thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, với lại hình thú bốn chân chạy dễ dàng hơn hình người hai chân.
Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế thì bộ dạng lông lá này càng làm Tống Hứa thấy nóng hơn.
Xung quanh không có đại thụ che nắng, thực vật ven đường thưa thớt. Cây cối thân thô lá mảnh không thích hợp che nắng. Hơn nữa nguồn nước ở đây thật khó tìm.
Sóc nhỏ nhè nhẹ lắc lư như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Thật ra thời tiết cũng không khắc nghiệt đến mức đó, chỉ là nắng nóng quá làm nàng lười biếng không muốn lên đường.
Nàng vừa ngã xuống liền thu hút sự chú ý của Ô Mộc, đuôi rắn lập tức cuốn lấy nàng đặt lên lưng.
Sóc nhỏ như cái áo lông trấn thủ trên thân rắn trơn trượt, thân rắn lạnh buốt bị phơi dưới ánh mặt trời quá lâu cũng ấm lên. Tống Hứa mò mò cái đuôi của mình, phủi phủi bụi đất rồi che lên mặt. Nhưng chỉ chốc lát nàng lại bỏ xuống, mớ lông bù xù này che lên đầu thật sự nóng quá, không chịu nổi.
Trên thân có thêm một hành khách sóc, rắn bự vẫn trườn về phía trước với tốc độ như cũ. Đối với rắn bự, trọng lượng của nàng gần như bằng không. Vì thế khi hành khách sơ ý rớt khỏi xe hắn cũng không phát hiện. May là đoạn đường này Tống Hứa kiên trì bám víu chịu đựng, không bị tụt xuống.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đến dưới một thân cây, hai người dừng lại nghỉ ngơi. Tống Hứa còn có thể bứt vài lá cây giải khát, Ô Mộc chỉ có thể chịu đựng.
"Hay là ban đêm chúng ta gấp rút lên đường?" Tống Hứa hỏi.
Chỗ tốt của đi đêm là không nóng như ban ngày, chỗ xấu là không thấy đường đi.
Tống Hứa đi bên cạnh đầu Ô Mộc, hoặc là đi phía sau nắm chặt chóp đuôi hắn.
Thân thể Ô Mộc áp sát lên mặt đất, có thể cảm nhận được chấn động truyền tới từ khoảng cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được nguồn nước. Dựa vào kỹ năng lợi hại này, Ô Mộc tìm được nguồn nước, cùng sóc nhỏ ngồi bên mép nước nâng ly uống đầy bụng.
Sóc nhỏ uống nước xong, thấy rắn bự vẫn còn đang uống. Thân thể hắn đặc biệt dài, lượng nước cần cũng nhiều, phải uống thêm lát nữa. Hắn chúi đầu xuống nước, quai hàm hoạt động có quy luật. Tống Hứa ngứa tay sờ quai hàm hắn vài cái.
Rắn bự bị quấy rầy lúc đang uống nước hơi nghiêng đầu né tránh tay nàng, Tống Hứa lại dí theo sờ soạng nắn bóp. Cho dù ngắm bao nhiêu lần, nàng vẫn cảm thấy Ô Mộc lúc uống nước thật đáng yêu, đặc biệt là lúc hắn cực kỳ khát, bộ dạng há miệng thật to nuốt nước ừng ực, gương mặt phập phồng và động tác nuốt đều vô cùng rõ ràng.
Rắn bự ngưng uống nước. Đại khái là hắn đang suy nghĩ xem nên ngăn cản nàng chọc ghẹo hay cứ uống mặc kệ nàng, cái nào cũng khó. Suy nghĩ xong, hắn quyết định mặc kệ, cho nàng sờ thỏa thích.
Hai người uống no nước, băng qua sông, đi đến một nơi khác.
Bên này có rất nhiều nham thạch, thêm vài loài cây đặc biệt to lớn, còn có gai. Tống Hứa sờ soạng trong bóng đêm đen như mực, muốn đưa tay lên hái chút lá cây nếm thử xem hương vị ra sao, liền bị gai đâm.
Sóc nhỏ kêu lên, liếm chút máu trên ngón tay. Cơ chế phòng trộm của cây này tốt quá mức rồi.
Rắn bự trườn tới thè lưỡi lại gần tay nàng thăm dò, phát hiện không có vấn đề gì. Xung quanh đây có quá nhiều loài cây có gai, hắn chọn đi đường vòng.
Đi đến hơn nửa đêm, Tống Hứa chưa cân bằng được giữa làm việc và nghỉ ngơi nên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Ngáp liên tiếp mấy cái, nàng lại thay đổi ý kiến:
"Hay là chúng ta tìm chỗ ngủ đi, sáng ngày mai lại gấp rút lên đường."
Ô Mộc không có ý kiến gì, bởi vì có thì cũng như không.
Ở đây có rất nhiều hang đá có thể che mưa chắn gió, rất thích hợp làm chỗ ở tạm thời, làm Tống Hứa nhớ tới hang đá của rắn bự ngày xưa, tuy chất liệu đá và màu sắc đều không giống nhau.