• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ hôm đó, tâm trạng của Du Quân Diệp đặc biệt tốt, khi nhìn thấy An Cát, lông mày và mắt cô ấy cong tự nhiên, thậm chí chỉ cần nhìn từ xa cô ấy đã có thể cười thành tiếng, giống như là trở về lại ba năm trước, khi các cô chưa chia tay.

"Chúng ta đã từng là hàng xóm trên lầu và dưới lầu?"

"Chị thật sự là tiểu tỷ tỷ kia sao?"

Những lời nói ngớ ngẩn như vậy, Du Quân Diệp luôn tự lẩm bẩm một mình một cách vui vẻ.

Mỗi lần như vậy, An Cát lại nhìn Du Quân Diệp cười khúc khích hết lần này đến lần khác như một con ngốc, rồi lắc đầu bất lực nhưng đầy cưng chiều.

Vừa xoay người đi đến bản thân nhịn không được, không khỏi nở nụ cười.

Loại thời gian này trong ấm ngoài êm thế này, An Cát rất thích, đâu khác gì trong tưởng tượng của cô về tình yêu.

Vì vậy, cô thầm cầu nguyện trong lòng, cứ như vậy, cho đến ngày cuối cùng.

Cuộc đời này theo đuổi là sự viên mãn và nguyện được như ý lòng.

Thời gian trôi như dòng nước, yên bình lặng lẽ.

Những ngày tháng ngọt ngào luôn trôi qua nhanh chóng, cả hai cũng bước vào trạng thái bận rộn, quay phim, tập dượt cho vở kịch sân khấu rồi chạy show, lúc bận rộn lên thời gian ở nhà càng ít, số lần gặp mặt cũng trên đầu ngón tay.

Đối với hai người vừa mới tái hợp không bao lâu, đây coi như là một sự tra tấn ngọt ngào, vì họ cần hàn gắng mối quan hệ với nhau cũng như vẫn còn đang trong giai đoạn mặn nồng.

Gọi điện thoại, video call hay này nọ đã trở thành một cái không thể thiếu để giải toả nỗi nhớ thương.

Mà An Cát thường lấy ghen tuông để làm chủ đề chính, mỗi lần liên lạc với nhau sẽ dựa vào mấy cái tin đồn, để làm mình làm mẩy với "chiến công hiển hách" của Du Quân Diệp.

Một ngày trước khi kịch nói công diễn, An Cát vẫn ghen trong video như thường lệ.


"Hôm nay, chị nhìn thấy tin tức đến thăm đoàn kịch, em trong buổi phỏng vấn em còn ôm cô gái nhỏ." An Cát bĩu môi u oán nhìn Du Quân Diệp, người đang mệt mỏi nằm trên giường để video call.

"Làm gì có ôm chứ? Đó chẳng phải lúc báo chí đến phỏng vấn, em cũng chỉ làm một cái tượng trưng thôi mà." Du Quân Diệp kiên nhẫn giải thích, "Cũng không thể làm vẻ xa cách được, như vậy dễ khiến mọi người hiểu lầm."

"Nhưng mà em chỉ ôm một mình cô gái đó, nhưng người khác đâu thấy ôm?" An Cát cười bất mãn.

"Vậy là do chị không thấy diễn viên nam khác còn lại đây ôm em đâu!" Du Quân Diệp ngưng mi trả lời.

"Được lắm, em không chỉ ôm cô gái trẻ, còn đi ôm mấy nam diễn viên, chị không thèm để ý đến em nữa!" An Cát giận dỗi quay mặt sang một bên.

"Lão bà! Nhìn em đi mà." Du Quân Diệp dịu dàng gọi.

"Hừ!" An Cát thậm chí không thèm nhìn lại.

"Chị thật sự không nhìn em sao? Hôm nay, em bị thương nè." Giọng Du Quân Diệp nhỏ xuống.

Vừa nghe tới bị thương, An Cát lập tức xoay đầu qua, lo lắng hỏi, "Em bị thương ở đâu? Sao không nói sớm."

Du Quân Diệp làm vẻ mặt uỷ khuất nhìn An Cát, ánh mắt đáng thương vô cùng.

An Cát hoảng hốt, "Em nói mau, bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

"Nghiêm trọng." Du Quân Diệp ngưng mi gật đầu.

"Mau cho chị xem." An Cát thúc giục, "Em đừng có có nằm yên như thế, chị gấp muốn chết đây."

Du Quân Diệp đặt tay lên trái tim của mình và nói một cách khoa trương, "Chỗ này bị thương nè, tim em rất đau."

An Cát ngừng nói và lặng lẽ xem những người trong video, sau một lúc im lặng, cô ấy nói: "Có phải mệt lắm không?"

Môi Du Quân Diệp cong lên thành một nụ cười, "Không! Hôm nay em đã có buổi diễn tập cuối cùng, với lại còn phải nhận phỏng vấn nữa, cho nên mệt hơn ngày thường một chút thôi.'

An Cát nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Du Quân Diệp, đau lòng nói: "Ngày mai sẽ là công diễn rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi!"

Mặc dù, An Cát không đành lòng khi tắt video nhưng mà nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Du Quân Diệp, cô không đành lòng tiếp tục gây rối vô cớ nữa.

"Nhưng chị..." Du Quân Diệp ngập ngừng hỏi, cô biết An Cát vì cô mà đau lòng, mà người này trong lòng có không thoải mái thì cũng tự mình từ từ tiêu hoá.

"Chị không sao, làm chanh tinh, chị quen rồi." An Cát cười yếu ớt nói, "Em có mị lực như vậy, chị hẳn là phải cao hứng mới đúng, người khác chỉ có thể nhìn, còn chị đây vừa được nhìn vừa được sờ."

Du Quân Diệp:...

Du Quân Diệp mấp máy môi không biết nói gì, lúc này an ủi hay gì đó cũng chẳng có ích gì.

"Lão bà, em nhớ chị!" Du Quân Diệp nhìn chằm chằm vào mắt An Cát, nói một cách nghiêm túc và chân thành.

"Chị cũng nhớ em." An Cát nghe xong, nét mặt dịu đi một chút, nhẹ giọng nói: "Ngoan, mau đi ngủ đi, chị ở bên này cũng cố gắng tranh thủ thời gian."

"Được!" Du Quân Diệp gật đầu, "Vậy thì chị cũng đi ngủ sớm đi, đừng đọc kịch bản quá muộn."

"Ừm! Chúc buổi biểu diễn ngày mai thành công và đêm nay có một giấc mơ đẹp!"

Hai người miễn cưỡng cúp điện thoại, và sau đó nhắn tin cho nhau "Yêu em/chị, ngủ ngon!" Chỉ sau đó quá trình này mới kết thúc.

Du Quân Diệp đặt điện thoại xuống lập tức ngủ.

An Cát lật qua lịch và kịch bản, tính toán thời gian, chắc kịp.

Một đêm ngon giấc, khi Du Quân Diệp mở mắt ra thì mặt trời đã lên đỉnh đầu, nhìn thời gian thì đã gần 12 giờ.

Diễn kịch quả thực rất mệt, Du Quân Diệp trong lòng thở dài, nhưng dù sao cũng đáng giá, rốt cuộc đây mới là một diễn viên có thực lực nên thể hiện năng lực của bản thân ở trên sân khấu.

Hồi lâu sau khi thức dậy, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, ăn trưa rồi từ từ chạy đến rạp.

Vừa bước ra ngoài rạp, đã cảm thấy vô cùng náo nhiệt, lối vào rạp được bao quanh bởi nhiều lẵng hoa khác nhau, nhiều cô gái trẻ tụ tập thành nhóm ba, nhóm năm trò chuyện, chụp ảnh.

Du Quân Diệp nhận ra rằng những cô gái trẻ đó là fan của cô, vì họ đang mặc quần áo có tên và hình vẽ của cô. Nhìn kỹ thì có vẻ như có khá nhiều người.

Thật ấm lòng, mặc dù cô không xuất hiện trước mắt công chúng nhiều nhưng fans vẫn không rời đi.

Cô muốn chạy lên chào hỏi bọn họ nhưng mà đã bị Thạch Duệ Duệ ngăn lại, "Chờ đến khi diễn xong rồi chị đi ra gặp mọi người, giờ không phải lúc."

Du Quân Diệp ngẫm nghĩ, cũng đúng, cho nên cô nhanh chóng đi vào hậu trường bằng lối đi riêng.

Mới ngày đầu tiên, nhưng mà trong rạp đã đầy, buổi công diễn rất thành công.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba.

Fans của Du Quân Diệp đến ngày càng nhiều, mỗi buổi tối, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cô sẽ đi ra giao lưu với fans đến từ khắp nơi, sau đó cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa đến ủng hộ cô.

Bộ kịch lần này, cơ bản diễn viên đều xuất thân từ kịch nói, cho nên số fans chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có Du Quân Diệp là diễn viên điện ảnh, cho nên người này sáng suốt cũng có thể nhìn ra khán giá đến đây xem là vì Du Quân Diệp.

Cả đạo diễn và ê-kíp sản xuất đều rất vui mừng, vì hiếm khi thấy lượng fan đông đúc tập trung tại rạp, chưa kể đến những lẵng hoa đủ loại và cảnh quay tri ân của đám đông sớm, ai cũng tấm tắc khen ngợi Du Quân Diệp..

Buổi biểu diễn kéo dài năm ngày và sắp kết thúc.

Suất diễn cuối cùng thậm chí còn được yêu thích hơn, và rất khó kiếm vé.

Có rất nhiều fans đến từ nhiều nơi không mua được vé, chỉ có thể chờ đến cuối buổi biểu diễn để được nhìn tận mắt thần tượng khả ái, đáng yêu của mình.

Một bất ngờ không ngờ cũng lặng lẽ xuất hiện.

Mấy fans đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy được một lẵng hoa thần bí.

Trên đó không có ghi tên, chỉ có một dòng chữ, "Yêu em, tỷ tỷ".

Nhưng fans lâu năm đều ngây ngốc, bởi vì họ chưa từng nghe ảnh hậu Du có chị gái.

Cho đến khi An Cát lặng lẽ xuất hiện ở hàng ghế đầu tiên của rạp, những fans CP dường như bùng nổ.

Cả Weibo tràn ngập không khí như đón năm mới, fan CP có mặt tại chỗ gần như ngất xỉu tại chỗ.

Mãi cho đến khi Du Quân Diệp lên sân khấu và bắt đầu biểu diễn một lúc, cô dường như bị sốc khi nhìn thấy gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, đang ở dưới đài nhìn cô chăm chú đầy thâm tình, làm trái tim Du Quân Diệp lệch nhịp, nói sai lời kịch, diễn cũng sai.

Nhưng may mắn thay, dưới phản ứng nhanh nhạy của đối phương, nhanh chóng được điều chỉnh, người ngoài nhìn không ra khuyết điểm gì, cho rằng đó chỉ là ảnh hậu ở trên sân khấu phát huy, một kiểu diễn khác mà thôi.

Nhưng An Cát trong lòng lại cười thành tiếng, người khác nhìn không thấy, nhưng cô nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được.

An Cát nhìn Du Quân Diệp tung bay trên sân khấu, trong lòng đột nhiên sinh ra hâm mộ, hóa ra một thiên tài đúng là một thiên tài, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời thực sự hiếm có trên thế giới.

Một số tiền bối nhận xét Du Quân Diệp sinh ra là để ăn chén cơm diễn viên này, điều này không sai chút nào.

Trong lòng cô vô cùng tự hào, người ưu tú như thế này lại yêu cô.

Trái tim mềm mại, như sóng biển, nhịp đập trái tim lại rộn ràng.

Nhìn Du Quân Diệp toả sáng trên sân khấu, An Cát có chút xúc động, có bạn diễn như thế này thật sự quá hạnh phúc.

Mặc dù, cô và Du Quân Diệp thân hơn chữ thân, nhưng mà cả hai vẫn chưa có cơ hội hợp tác với nhau lần nữa.

Bây giờ nhìn thế này, rất muốn cùng cô ấy du ngoạn trên sân khấu.

An Cát còn đang cân nhắc, giọng nói có phần khàn khàn của Du Quân Diệp đột nhiên vang lên rõ ràng hơn, khi cô nhìn lên thì các diễn viên đã đến trước sân khấu, và màn chào sân đã bắt đầu.

Nhìn thấy nụ cười của Du Quân Diệp, An Cát bất giác cũng mỉm cười theo.

Đó chỉ là khoảng cách dưới sân khấu và trên sân khấu, nhưng sự khác biệt giữa diễn viên và khán giả, điều này càng củng cố ý tưởng của An Cát hơn.

Các diễn viên lần lượt lui vào hậu trường, trước khi An Cát đứng dậy, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Du Quân Diệp.

- Cá: Vào hậu trường.

- An Cát: Biết rồi

An Cát cất điện thoại với nụ cười trên môi, xuyên qua đám đông đi thẳng vào hậu trường.

Đập vào mắt cô là bóng dáng bận rộn của Du Quân Diệp, tất bật chào hỏi tất cả bạn bè đến cổ vũ, chụp ảnh cùng bạn diễn, cùng ê-kíp sản xuất.

An Cát mỉm cười đứng cách đó không xa, nhìn bóng dáng bận rộn kia, trong lòng lại dâng lên một tia dịu dàng.

Ngay khi Du Quân Diệp xoay người, cô đã thấy An Cát đứng từ xa nhìn mình, cô cũn không rảnh lo những việc khác, nhanh chóng tiễn một người bạn đi sau đó đến thẳng chỗ An Cát.

Hơi thở hổn hển, cô nhìn An Cát, nhưng cô không biết phải nói gì.

Muốn ôm cô ấy, nhưng đây là nơi công cộng, nên chỉ có thể im lặng nhìn nhau, sau đó nắm tay An Cát đi ra ngoài, nhưng An Cát đã ngăn lại.

"Việc ở đây còn chưa xong đâu, em định làm gì?" An Cát nghi hoặc hỏi.

"Em muốn..." Du Quân Diệp ngừng nói và ghé sát vào tai An Cát: "Em muốn làm chị!"

An Cát sững người tại chỗ ngay lập tức, hai má ửng đỏ, tên này lại không làm theo kịch bản, dám liều lĩnh.

Tiểu phôi đản này, An Cát mắng trong lòng một câu.

"Trước tiên... hãy hoàn thành công việc ở đây trước, chúng ta trở về nói chuyện sau." An Cát bình tĩnh nói.

"Được!" Du Quân Diệp gật đầu.

Kéo An Cát lại, giống như những người bạn đến cổ vũ kia, chụp ảnh tượng trưng với tổ sản xuất, quàng tay qua vai An Cát, nói nhỏ vào tai An Cát: "Chị về nghỉ ngơi trước đi, đợi em về! "

"Được!" An Cát ngoan ngoãn gật đầu, cô biết nếu ở lại đây, Du Quân Diệp nhất định để ý đến cô, không có cách nào hoàn thành xong công việc.

"Duệ Duệ ở bên ngoài, chị nói con bé đưa chị về đi, em đã nói với em ấy rồi." Du Quân Diệp tiễn An Cát ra tới cửa, dặn dò.

"Được, được rồi, em mau đi làm việc đi." An Cát thúc giục.


Du Quân Diệp miễn cưỡng tiễn An Cát đi, rồi quay lại giao lưu giữa người đến người đi bên trong.


Lúc Du Quân Diệp dự tiệc mừng xong, cô trở về đã là 3 giờ sáng.


An Cát nhận được tin tức của Du Quân Diệp từ sớm, cho nên cũng đi ngủ sớm, lúc Du Quân Diệp trở về cô lập tức tỉnh lại.


"Muộn như vậy sao?" An Cát khàn giọng hỏi sau khi liếc nhìn đồng hồ với đôi mắt ngái ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK