• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị có muốn em đưa chị đi không?" Du Quân Diệp giúp An Cát thu dọn đồ đạc để về nhà mẹ đẻ, sau khi xác nhận từng món đồ, cô đứng dậy hỏi.

"Không phải nói hôm nay em có việc phải làm sao?" An Cát cười hỏi.

"Đúng là em có việc cần phải làm. Chuyện này em đi cùng Thạch Duệ Duệ làm không tốn nhiều thời gian lắm, cho nên không có xung đột thời gian với chị." Du Quân Diệp buồn cười nói.

"Để em đưa đi thì cũng chỉ được nửa thôi. Mà thôi hơi phiền, để chị tự lái xe sẽ tiện hơn." An Cát suy nghĩ một hồi rồi nói thật.

"Cũng được! Vậy chị đi đường cẩn thận và chú ý an toàn." Du Quân Diệp thuận miệng quan tâm.

"Ừm! Chị là một tài xế lão luyện, thế này mà em còn chưa yên tâm sao?" An Cát hờn dỗi liếc Du Quân Diệp một cái.

"Yên tâm, đương nhiên là yên tâm rồi. Chị bận xong việc thì gọi cho em nhé."

"Chị biết rồi.!" An Cát gật đầu.

"Vậy chị đi đi, đồ bỏ vào trong cốp xe nha." Du Quân Diệp đưa mắt ra hiệu với An Cát, và nói một cách chung chung.

Sau khi hai người nói xong, trang bị vũ khí, phân chia công việc, dọn đồ lên xe cất đi.

"Vậy thì phải chú ý an toàn trên đường." Du Quân Diệp cảnh báo lần nữa.

"Hiểu rồi, em bắt đầu từ khi nào mà lắm lời thế này, có phải học theo chị không?" An Cát trêu chọc.

"Phải đó! Cái này chẳng phải dùng chị làm chuẩn mẫu mực sao!" Du Quân Diệp đáp lại với một nụ cười.

"Cái miệng thích ba hoa! Chị đi đây, có gì gọi cho em!" Tay An Cát lắc lắc làm động tác giống như cái điện thoại, xoay người đi về bên phía ghế lái.

"Cứ vậy mà đi sao?" Du Quân Diệp đóng cốp xe xong, làm vẻ mặt không chịu tha.

An Cát cau mày nhìn Du Quân Diệp với vẻ mặt khó hiểu.

Du Quân Diệp không nói nhiều mà trực tiếp mở cửa sau ngồi vào, suy nghĩ một hồi, An Cát mới hiểu ra, khẽ mỉm cười, cũng mở cửa sau bên kia ngồi dậy.

Cởi bỏ khẩu trang và mũ, An Cát buồn cười khi nhìn thấy cái mặt vô cảm của Du Quân Diệp, trong lòng có một tia ngọt ngào lan tràn.


Du Quân Diệp không nói lời nào, chỉ kéo An Cát rồi hôn mãnh liệt trước khi nói: "Chị là cái đồ vô lương tâm, bỏ em ở lại về nhà mẹ để, cũng không thèm bồi thường cho em hừ."

An Cát muốn cười nhưng mà vẫn giả bộ làm vẻ mặt bất mãn nói, "Nói mà không biết xấu hổ, em mới là cái đồ vô lương tâm, mấy bữa tối nay là ai đẩy người ta ra hả, em tự mà đi nghĩ xem bồi thường chị như thế nào đi."

An Cát làm bộ rất thương tâm, "Lòng người ta thực sự rất khổ sở."

An Cát thành công chọc cười Du Quân Diệp, "Này, chị bớt diễn lại đi!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười, bỏ qua sự nhí nhố, ánh tình dần kéo đến, chậm rãi tiến lại gần, tránh cho phải trang điểm lại, họ chỉ hôn một cái tạm biệt nhợt nhạt, ôm một lúc mới chịu buông ra, An Cát phấn khởi lái xe đi.

Ngay sau khi An Cát rời đi, Du Quân Diệp đã gọi cho Thạch Duệ Duệ bảo cô ấy đến đón cô, lợi dụng khoảng thời gian rảnh này, đi lấy món đồ đã chọn sẵn.

"Lão đại, sao lần này chị hành động nhanh thế?" Thạch Duệ Duệ tò mò hỏi ngay Du Quân Diệp vừa lên xe.

"Nhanh sao?" Du Quân Diệp hỏi ngược lại.

"Nhanh! Hai người mới tái hợp lại có mấy ngày! Chị An Cát thật lợi hại, mị lực vô hạn, chỉ cần dùng một giây thôi đã ăn chị không còn một cọng xương."

Du Quân Diệp cười không nói.

Đó là do em không biết chị An Cát của em tàn nhẫn đến mức nào đâu, Du Quân Diệp thầm nghĩ.

Mặc váy cưới đi ghi chương trình đêm giao thừa, e rằng chỉ có một không hai trên thế giới.

"Thời gian gấp gáp lắm, nên bây giờ chỉ có thể mua loại làm sẵn, sau này mới đặt thiết kế!" Du Quân Diệp nhìn ngón tay cười ngượng ngùng.

Chuyện có đôi khi chỉ đơn giản như thế, mà cũng vừa thích hợp.

Chờ An Cát quay trở lại, sau đó cô sẽ vạch trần chuyện An Cát mặc váy cưới, thời gian còn lại thật sự không đủ để đặt một chiếc nhẫn, trở tay không kịp!

Nhưng mà không thể không làm, chứ nếu không bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, sẽ rất đáng tiếc.

Mặc dù có thể ngỏ lời cầu hôn bất cứ lúc nào, nhưng mà thời cơ thế này, có lẽ cuộc đời này chỉ có một lần.

Du Quân Diệp không muốn bỏ lỡ nó, cho nên cô phải hành động trước.

Cho tới nay, Du Quân Diệp luôn cảm thấy hình thức rất quan trọng, bởi vì nó thể hiện sự tôn trọng trong tình yêu, vun vén hạnh phúc, không muốn sống những tháng ngày tầm thường, cũng là động lực để tiếp tục sống một cuộc sống thơ mộng.

Quan trọng hơn hết là An Cát sẽ thích.

Nghĩ đến An Cát, trái tim Du Quân Diệp dịu lại như một vũng nước suối đang tan chảy, nét mặt cô bất giác dịu đi.

"Chị thấy thích là được." Thạch Duệ Duệ mỉm cười, cô rất hiểu rõ tình thú của những kẻ yêu nhau, bởi vì bạn trai của cô cũng gần như vậy.

Thực sự không thể chịu nổi khi nhìn khuôn mặt nhộn nhạo của Du Quân Diệp, Thạch Duệ Duệ trêu chọc: "Lão đại, chị có thể nào thu lại cái biểu cảm đầy sắc xuân của chị lại được không?"

Ngay khi Du Quân Diệp lên xe, Thạch Duệ Duệ đã nhìn thấy gương mặt tươi cười hớn hở cửa, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết người này đã rơi vào bẫy tình.

"Như vậy không tốt sao? Thế thì chị đây không vui nữa!" Du Quân Diệp liếc Thạch Duệ Duệ, "Em muốn nhìn chị trông buồn bã cả ngày sao?"

"Vậy thì không cần, chị thấy thích là được, vui thôi đừng vui quá, trông giống như kẻ ngốc vậy." Thạch Duệ Duệ mỉm cười, lúc này đi trêu chọc Du Quân Diệp, chắc chắn sẽ không bị giận đâu, cũng sẽ không khịa lại, rốt cuộc tâm trạng của Du Quân Diệp cũng đang rất tốt.

Cả hai trò chuyện suốt quãng đường, và chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Vừa bước vào cổng trung tâm mua sắm, điện thoại của Du Quân Diệp đã đổ chuông.

Nhìn thoáng qua ID người gọi, Lăng Sở Sở!

Bây giờ, Du Quân Diệp rất biết ơn Lăng Sở Sở, nếu Lăng Sở Sở không nói chuyện chiếc váy cưới của An Cát, nói không chừng đến giờ này cô cũng không biết An Cát mặc váy cưới ghi hình, sau đó sẽ bỏ lỡ và nó có lẽ là một tiếc nuối lớn nhất trong đời cô.

"Nghe nè!" Du Quân Diệp không do dự, và nhanh chóng nhận điện thoại.

"Mình nhìn thấy cậu!" Lăng Sở Sở không nói nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Du Quân Diệp dừng chân lại, ngơ ngác nhìn lên và liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Lăng Sở Sở đâu đâu.

"Quả nhiên là cậu rồi." Lăng Sở Sở khẳng định, "Đừng tìm nữa, lên lầu hai, chỗ gắp thú bông đó."

Lăng Sở Sở đang đứng trên lầu hai, nhìn Du Quân Diệp dừng lại, ngẩng đầu tìm người, cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói ra vị trí.

Du Quân Diệp không nói lời nào, cúp điện thoại và đi đến chỗ Lăng Sở Sở nói.

Thật ngạc nhiên là Lăng Sở Sở đang chơi gắp thú bông.

"Sao cậu lại nhàn nhã, có thời gian đến đây gắp thú bông vậy?" Du Quân Diệp nhìn Lăng Sở Sở với vẻ mặt khó tin.

"Gì? Không thể sao?" Lăng Sở Sở buồn cười hỏi lại.

"Không sợ gây náo loạn à?" Du Quân Diệp hỏi.

"Cậu không sợ, mình sợ cái gì?" Lăng Sở Sở cười lớn trả lại một câu.

Du Quân Diệp cười nói, nghi ngờ nói: "Này, mình mặc thế này mà cậu còn nhận ra được mình, thật đáng sợ."

Lăng Sở Sở liếc nhìn Thạch Duệ Duệ và nói, "Đầu tiên mình nhận ra chiều cao và vóc dáng của cậu, nhưng mà vẫn chưa xác định, sau đó nhìn thấy cái người bên cạnh cậu, thì xác nhận được tám chín phần."

"Này cậu còn chưa trả lời mình, rảnh đến mức tới đây gắp thú à?"

"Tất nhiên là không. Hôm nay mình để đây để bàn hợp đồng, xong việc rồi đang chờ đi ăn với người phụ trách bên kia. Cô ấy tạm thời có việc, bảo mình chờ một lát, cho nên mình cải trang đi chơi một lát." Lăng Sở Sở vui vẻ nói ra lịch làm việc của cô, xong rồi hỏi lại một câu, "Sao cậu lại xuất hiện ở đây, thần kỳ ghê."

"Mình có việc gấp, cần phải đến." Du Quân Diệp trả lời.

"Ôi, hiếm có nha, lý do nào khiến cậu đến trung tâm mua sắm thế. Đột nhiên ngứa muốn đi dạo à?" Lăng Sở Sở rất tò mò, Du Quân Diệp hình như không có sở thích đi mua sắm.

"Mình không có đi dạo, chỉ đến mua một món đồ. Cần phải tự mình đến lấy."

Lăng Sở Sở bĩu môi, rồi đoán già đoán non, "Nghĩ cũng không nghĩ ra được, có cái gì mà cần cậu đến đây mua chứ? Chẳng lẽ thử nhẫn?"

Du Quân Diệp cười không nói.

Lăng Sở Sở nhìn vào mắt Du Quân Diệp không phủ nhận, như thể khám phá ra một thế giới mới, cô ấy gần như hét lên, "Con mẹ nó!"

"Này, sống văn minh tí đi." Du Quân Diệp cau mày ghét bỏ.

"Cậu là thế nào đây? Thật sự đi thử nhẫn à? Cmn, với ai vậy?"

Du Quân Diệp bất lực nhìn vẻ mặt phấn kích của Lăng Sở Sở.

"Là An Cát sao? Hai người hoà hảo rồi sao?" Lăng Sở Sở truy vấn.

"Ừ!" Du Quân Diệp thấp giọng ngượng ngùng đáp lại.

"Thật sao? Má ơi, gì nhanh vậy!" Lăng Sở Sở nhìn Du Quân Diệp đầy hoài nghi, sau đó hỏi chuyện phiếm: "Vậy rốt cuộc lý do lúc trước An Cát muốn chia tay là gì?"

Nghe đến đây, Du Quân Diệp hơi sững sờ, cô vẫn chưa tìm ra thời điểm thích hợp để hỏi An Cát.

Còn An Cát chuyện gì cũng nói trừ chuyện này, vẫn còn chưa chịu chủ động mở miệng.

Có lẽ cô ấy có lý do bất đắc dĩ mới làm vậy, Du Quân Diệp thầm nghĩ.

"Chuyện đó quan trọng sao?" Du Quân Diệp không biết phải trả lời như thế nào nên đành làm vẻ mặt thờ ơ hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là quan trọng, bằng không có một ngày khác lại giẫm lên vết xe đổ thì làm sao bây giờ?" Lăng Sở Sở làm vẻ mặt ngớ ngẩn nhìn Du Quân Diệp.

Du Quân Diệp im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: "Khi đó cô ấy có chuyện cần giải quyết, cho nên mối quan hệ lúc đó của bọn mình thực sự không tiện."

Lăng Sở Sở trầm ngâm nhìn Du Quân Diệp, không nói gì, cô nhìn về hướng khu trang sức, "Cần mình giúp không? Mình quen với quản lý ở đây."

"Cậu nhìn xem bên đó cũng không có người, nên không cần làm phiền đến người ta đâu." Du Quân Diệp cũng quay sang nhìn hướng khu trang sức. Quay đầu lại nói với Lăng Sở Sở.

"Được rồi. Đi thôi, mình đi cùng cậu tìm chút niềm vui nào." Lăng Sở Sở hào hứng nói.

"Đi thôi! Mình đã chọn kiểu rồi, giờ đến thử size là được." Du Quân Diệp nói.

"Không cần An Cát thử sao? Cậu đến một mình à."

"Chị ấy còn chưa biết, mình không có nói cho chị ấy biết." Du Quân Diệp bẽn lẽn gãi tóc.

"Chậc chậc! Thật là bất ngờ. Vậy thì kích thước của cô ấy..." Lăng Sở Sở vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

"Size của bọn mình giống nhau, mình mang được thì chị ấy mang được." Du Quân Diệp nhìn vào tay cô và trả lời.

Trước kia, hai người cũng từng xem nhẫn đôi, cho nên Du Quân Diệp biết rất rõ size ngón tay của An Cát.

"Nhìn cậu thế này, mình mừng thay cho cậu." Lăng Sở Sở vỗ vai Du Quân Diệp nói một cách chân thành, không cần nói nhiều, cả hai đều hiểu.

"Ừm! Cảm ơn cậu, Sở Sở." Du Quân Diệp đáp lại ánh mắt cảm kích, và lời cảm ơn này thực sự xuất phát từ trái tim.

"Đi thôi, chúng ta còn cần cảm ơn sao?" Lăng Sở Sở vui vẻ nói.

Hai người nhìn nhau cười, cảm tình bao năm qua vẫn cần nói khách sao làm gì.

Khu trang sức thật sự không có người, thuận tiện cho hai người di chuyển.

Du Quân Diệp đã chọn trước kiểu dáng và gọi điện xác nhận còn hàng nên đi thẳng đến địa điểm.

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, nhưng mà ánh mắt nhìn ba người bọn họ có chút ý tứ.

Khi Du Quân Diệp nói ra mẫu nhẫn đó, nhân viên bán hành đã trực tiếp mang bọn họ vào phòng chờ, lát nữa sẽ mang nhẫn đến.

Vào lúc ba người cúi đầu thử nhẫn, ngắm nghía nó, thì nhân viên bán hàng nhịn không được lấy điện thoại ra.

Du Quân Diệp rất hài lòng về chiếc nhẫn, không cần nói lời nào, đã bảo Thạch Duệ Duệ đi thanh toán, nhận hàng rồi tốc biến rời khỏi đây.

Đồ cần lấy cũng đã lấy được, ba người không ở lại đó bao lâu, rốt cuộc thì thân phận của các cô, chẳng may bị phát hiện sẽ rất dễ dàng sinh ra chuyện lớn.

Lại đến chỗ gắp thú, Lăng Sở Sở khó hiểu hỏi, "Sao cậu đột nhiên làm thế?"

"Thì nó bất ngờ đến."

"Cái gì mà bất ngờ đến chứ, nhẫn cầu hôn là một vật rất quan trọng, với thân phận của hai người nhẫn cũng nên đặt chứ, ai đời nào tuỳ tiện chọn một cái nhẫn tầm thường đại chúng thế, như vậy lừa An Cát của mọi người sao? Cậu cũng biết gạt người quá rồi đó." Lăng Sở Sở bất mãn nói.

"Cái này chỉ là phát sinh bất ngờ thôi, đương nhiên xong rồi mình sẽ đặt nhẫn làm riêng, bây giờ đặt làm không kịp." Du Quân Diệp nghiêm túc giải thích.

"Mình có chút chưa hiểu, cậu nói mình nghe coi, sao lại không kịp, nhất định phải gấp vậy à. Dù gì thì cầu hôn cũng là một sự kiện trọng đại trong đời."

Du Quân Diệp bất lực nhìn Lăng Sở Sở, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Chương trình ghi hình hôm trước phát sóng vào 29 Tết."

"A~! Sau đó thì sao?" Lăng Sở Sở rất nghiêm túc hỏi.

"Chị ấy đã mặc váy cưới, mà giờ mình mới biết được chuyện này, cậu nói coi chị ấy đã làm tới bước đó, chẳng lẽ mình không hành động sao?" Du Quân Diệp đột nhiên cảm thấy chút IQ của Lăng Sở Sở đi du ngoạn ở đâu rồi.

"Ồ ~~~~, mình hiểu rồi!" Vẻ mặt Lăng Sở Sở bừng tỉnh, "Quả thực thời gian rất gấp, theo như lời cậu nói thì làm thế này là tốt nhất rồi."

"Ừ!" Du Quân Diệp gật đầu đồng ý.

"Vậy thì cố lên nào người chị em. Trước tiên, chúc chuyện cậu làm sẽ thành." Lăng Sở Sở chân thành nói, mặc dù trong lòng vẫn còn có chút chua xót, nhưng mà cái đó cũng chỉ là tiếc nuối quá khứ mà thôi.

"Tích! Du của cậu đã nhận được. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu, Sở Sở."

"Được rồi, được rồi! Có thể nhìn cậu tiến đến chuyện trong đại của cuộc đời, coi như cũng thở phào nhẹ nhóm, biểu hiện cho tốt nhé!" Lăng Sở Sở cười nói với Du Quân Diệp, "Thời gian của mình cũng hết rồi, phải đi qua mời khách ăn cơm, hôm nay không hẹn ăn, hôm nào lại hẹn đi nhé."

"Ừ! Vậy cậu uống rượu ít thôi, hôm nào hẹn nha." Du Quân Diệp dặn dò.


"Chậc chậc, thực sự càng ngày càng giống An Cát." Lăng Sở Sở không nhịn được mà trêu chọc, sau đó nở nụ cười thật tươi rời đi.


Du Quân Diệp cũng không ở lại đó bao lâu, dù sao cô cũng là nhân vật công chúng, fans rất đông, cho nên vẫn nên cẩn thận, sợ gây ra những rắc rối không đáng có.


Nhưng mà chưa về đến nhà, Du Quân Diệp đã nhận được tin nhắn WeChat của An Cát.


Cô mỉm cười nhấp vào xem, sau đó chết lặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK