• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng lão bà, đầy ôn nhu lưu luyến, mang theo cám dỗ khiến người ta rơi vào bẫy, An Cát cảm thấy bản thân đã say mà không cần một giọt rượu.

Không phải là lần đầu tiên nghe hai chữ này, nhưng lại là lần đầu tiên lay động trái tim.

Hoá ra, lão bà không chỉ là một cái xưng hô, mà là một sự rung động khắc sâu vào tim, là tình yêu được khẳng định và chấp nhận.

"Em có thể gọi lại lần nữa được không?" Giọng nói của An Cát trở nên trầm thấp đầy xúc động, đột nhiên cô cảm thấy mình rất thích hai chữ này.

"Lão bà", Du Quân Diệp khẽ gọi một lần nữa như An Cát mong muốn, ngân nga du dương hơn lần đầu.

An Cát cảm thấy bản thân như tan chảy, cả cơ thể nhẹ bẫng, tựa như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển cả, không có phương hướng. Càng giống như một cái khinh khí cầu bơm đầy Hydro, tự do bay lên.

Cũng may lúc này Du Quân Diệp đang ôm chặt cô, chứ nếu không cô thực sự lo lắng bản thân cứ thế trôi dạt về phương nào.

Cái ôm của Du Quân Diệp, bây giờ mới thật sự ấm, giống như một bến thuyền kiên cố, làm An Cát say mê lưu luyến.

Cứ ôm như vậy một lúc, dần dần tâm trí phiêu dạc của An Cát cũng quay về lại chỗ cũ, dưới chân không còn hư vô.

An Cát nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Du Quân Diệp, hai tay ôm lấy mặt Du Quân Diệp, dưới ánh mắt dịu dàng kia, từ từ tiến đến môi Du Quân Diệp, rồi đóng dấu lên đó, không mang theo bất cứ ham muốn hay thèm khát nào, chỉ có sự rung động và hạnh phúc, cứ thế dán lên.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay nhẹ nhàng phát sáng dưới ánh đèn khiến An Cát ấm mắt.

"Hai người đứng cùng nhau, trông như một đôi tình nhân!" Giọng người dẫn chương trình vang lên trên TV.

"Hôn một cái ~, hôn một cái ~"

"Ahhhh ~~"

Tiếng la hét chói tai cùng tiếng hò hét trong TV truyền ra rất rõ ràng, ồn ào nhưng cũng rất có tiết tấu, làm gián đoạn nụ hôn của hai người.

Đôi má của An Cát lặng lẽ bị nhuộm đỏ, trước mắt cô là những tiếng hò hét của khán giả trên TV, An Cát cảm thấy hiện tại cô và Du Quân Diệp như đang bị mọi người theo dõi. Cô ngượng ngùng tách ra khỏi Du Quân Diệp, máy móc vén sợi tóc bên tai.

Thấy An Cát đột nhiên ngượng ngùng, tim Du Quân Diệp mềm nhũn, giơ tay ôm An Cát vào lòng.

"Vừa nhìn thấy trông như một cặp tình nhân." Du Quân Diệp lặp lại lời nói của người dẫn chương trình, sau đó cười hỏi An Cát, "Người dẫn chương trình này tinh mắt thế? Có thể nhìn thấy rõ vậy sao?"

"Hwm," An Cát suy nghĩ vẫn còn có chút bối rối, hai má vốn đã ấm nay lại hơi nóng, nên chỉ có thể căn da đầu nói, "Có lẽ nhập diễn quá sâu?"

"Thật không?" Du Quân Diệp thích thú trả lời.


"Hoặc có thể là fan cp?" An Cát nói với đôi má đỏ bừng, cô lại bị tiếng trong TV làm khiếp sợ.

"Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi."

"Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái."

Đây là âm thanh duy nhất vang lên trên TV.

An Cát nhìn lên, thấy cô ấy đang nắm tay Du Quân Diệp, đứng giữa sân khấu, khán giả ở trường quay như đang sôi trào, liên tục quẩy cây gậy huỳnh quanh trong tay, còn kích động nhảy lên gào hét.

Có lẽ xem như đây cũng là một đoạn cao trào nhỏ của chương trình, cho nên ê-kíp cố tình kéo dài thời gian tương tác với khán giả tại trường quay, đồng thời khuếch đại phản ứng của khán giả.

Thế cho nên, hiệu ứng của chương trình phần này giống như một cái đám cưới quy mô lớn, thật không thể tin được.

"Tấm ảnh cưới này rất đẹp nha, ý cảnh thực mỹ." Du Quân Diệp nhìn ảnh trên TV, một tay ôm An Cát, một tay vuốt ve mặt An Cát.

"Gì mà ảnh cưới? Em bớt nói bừa đi." An Cát e thẹn giơ tay đánh khẽ lên tay Du Quân Diệp.

"Thật là nói bừa sao?" Du Quân Diệp buồn cười nhéo cằm An Cát, nhìn cái dáng vẻ thẹn thùng này, ngứa dễ sợ.

"Ừm!" An Cát bướng bỉnh trả lời.

"Cô dâu xinh đẹp khí chất như vậy, thế mà chị dám nói là nói bừa? Đoán chừng khán giả cả nước sẽ không đồng ý."

An Cát:...

Xem ra Du Quân Diệp đã biết, chẳng trách còn cầu hôn vào lúc này, cứ tưởng rằng chút tâm tư kia có thể giấu được một khoảng thời gian nữa, nào ngờ cứ thế trần trụi bại lộ.

"Em là fan của CP em à? Thật giàu trí tưởng tượng." An Cát không muốn thừa nhận vào lúc này.

"Đúng rồi đó, em chính là fans CP đỉnh nhất đó!" Du Quân Diệp trả lời theo lời An Cát.

"Đỉnh như thế nào?" An Cát nhìn Du Quân Diệp thích thú, để xem người này lươn lẹo đến đâu.

"Đỉnh tới mức em có thể tự biên tự diễn nha, còn có thể nắm bắt được tất cả cử chỉ hướng đi của CP a!" Du Quân Diệp cười khúc khích trả lời.

"Không phải em không có đam mê lướt mạng à, sao tự nhiên lại hiểu biết mấy cái này thế?" An Cát tò mò.

"Không ăn qua thịt heo, còn không có thấy heo chạy a! Bây giờ giới giải trí còn cố ý tạo nhiệt CP đúng không? Cho dù bản thân không tự tìm hiểu, nhưng mà đi đóng phim nghe nhiều cũng phải tự hiểu biết chứ."

"Cũng đúng." An Cát gật đầu tán đồng.

Trong khi nói, âm báo nhắc nhở duy nhất được cài đặt trên điện thoại di động của An Cát đã lần lượt đổ chuông.

"Chị không định xem thông báo à? Tiếng thông báo vang lên nhiều lần rồi." Du Quân Diệp nhìn thấy điện thoại của An Cát sáng lên liên tục, nhưng mà người này lại không có ý định nhìn, cô nhịn không được nhắc nhở.

"Không cần xem, chỉ là mấy cái tin rác thôi." An Cát trả lời.

Không cần xem cũng biết được, cô chỉ thiết lập nhắc nhở tin tức về cô và Du Quân Diệp, mà giờ tiết mục của hai người đang được phát sóng trên TV, chắc chắn phóng viên và cư dân mạng đang sôi nổi thảo luận. Cũng có khả năng chuyện cô mặc váy cưới bị phát hiện, cho nên cô mới không làm trò trước mặt Du Quân Diệp đi xem mấy cái đó.

"Máy tính bảng đâu rồi chị." Đột nhiên, Du Quân Diệp hỏi.

"Ở tròng phòng làm việc, sao thế?" Du Quân Diệp nhìn Du Quân Diệp tò mò, không biết đột nhiên cô ấy hỏi là có ý gì.

"Chương trình náo nhiệt thế này, chỉ có 2 chúng ta xem liệu có quạnh quẽ quá không? Cùng mọi người đón năm mới mới vui chứ!" Du Quân Diệp cười nói.

An Cát cũng không ngờ, Du Quân Diệp lại chủ động muốn lên mạng ăn dưa, vì thế đứng lên, vừa đi vừa nói chuyện, "Chị đi lấy cho em."

Du Quân Diệp nhìn bóng dáng An Cát đang bước đi, mỉm cười đầy ẩn ý: Chị không chịu thừa nhận mình chị mặc váy cưới, để cho cư dân mạng tới mổ xẻ, xem chị nói thế nào.

"Em muốn xem trực tuyến à?" An Cát hỏi.

"Ừm." Du Quân Diệp gật đầu.

An Cát mở trang web video trực tuyến và nhấp vào chương trình đêm giao thừa, nó đang được phát sóng cùng lúc trên TV.

Trong nháy máy, một tràn sóng bình luận bay nhảy trên màn hình.

An Cát giơ tay tắt bình luận, nhưng bị Du Quân Diệp ngăn cản, "Đừng tắt mà, cùng xem mọi người thảo luận mới náo nhiệt chứ."

Bình luận còn chưa kịp tắt, An Cát lập tức thấy được nội dung, mặt cô tức khắc đỏ như tôm luộc.

—— Nữ thần An Cát xinh đẹp quá, mau vào vòng tay của tôi đi!

—— Á á á, ảnh cưới kìa, ảnh cưới kìa, tôi nổ tại chỗ!

——Tân Lang cùng với Tân Nương rạng rỡ, trời ơi, mau đến đánh tôi tỉnh đi, nếu không tôi còn cho đây là mơ.

—— Này coi như đáp trả lời nói bất hoà sao? Mời đôi phu thê xx ngay tại chỗ, ngay bây giờ luôn nhé.

——Hahaha, xx tại chỗ là cái từ gì vậy má, nhưng mà tôi giơ hai tay ủng hộ nhé, xếp hàng mời xx tại chỗ.

——Má ơi, cái này có được tính là hiện trường hôn lễ không? Cá Chép CP có thể suy xét sức chịu đựng của trái tim chúng tôi không?

——- Hai người xứng đôi quá! Mặt đối mặt, tay nắm tay, aaa tôi chết rồi.

——- Tôi là Cục Dân Chính, để tự tôi đi tới.

——- Cái hiện trường hôn lễ này giết chết tôi, khán giả cả nước đều chứng kiến, tôi có thể, mau mang quan tài đến cho tôi đi.

——- Muốn gả cho Du lão sư quá, Du lão sư quá ư tuyệt vời.

——- Cầu hai người mau mau nắm tay bên nhau quãng đời còn lại!!!!

——- Ngọt chết tôi rồi, ngọt chết tôi rồi, Cá Chép CP is real.

—— Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh. Tôi đã khóc, tôi luôn nghĩ hai người không hợp nhau, hóa ra hai người đã bên nhau quãng đời còn lại, khóc đã quá!

——Tôi cảm thấy tiếc cho chị Ngải Lâm, người luôn bị vứt sang một bên, làm bóng đèn sáng và im lặng ăn cẩu lương.

——- Xin hai người đời đời kiếp kiếp ở bên nhau được không? Quá xứng đôi.

——- Du lão sư xin hãy nói một lời, có phải do có tân nương ở bên nên mới kích động không?

——- Nữ thần An Cát thật sự mặc váy cưới đó, tôi tìm thấy nhãn hiệu rồi, là thật là thật là thật đó. Điều quan trọng phải nói ba lần.

...

"Tất cả đều là fan CP à?" Du Quân Diệp thích thú hỏi.

"Trí tưởng tượng của họ thật phong phú, nói thiên nói địa, nói bậy nói bạ." An Cát khẽ nói.

"Thật sự chỉ là nói bậy sao?" Du Quân Diệp nhích tới gần An Cát hỏi.

"Em không phải muốn xem video sao?" Giọng An Cát ngày càng nhỏ.

"Thôi không xem nữa." Du Quân Diệp tiến đến bên tai An Cát.

Đột nhiên, An Cát có chút hoảng, cho nên nói sang chuyện khác, "Nghe nói fans CP của chúng ta rất nhiều! Còn có FC riêng, còn làm rất nhiều thứ."

Du Quân Diệp cảm nhận được An Cát đang khẩn trương, cho nên nói theo chủ đề của An Cát, "Thật sao? Họ làm gì nhỉ?"

An Cát tiếp tục nói, "Em có biết trên Weibo có cái nhóm siêu thoại không?"

Du Quân Diệp gật đầu, "Em biết, có nghe nói qua."

An Cát thành thật nói gì mà cô biết, "Mọi người đều tham gia vào cái nhóm đó, chỉnh sửa video, vẽ tranh, còn viết fanfic, vô cùng náo nhiệt."

Du Quân Diệp ấn trán An Cát hỏi: "Chị có thường xem không?"

An Cát tươi cười đáp lại: "Thỉnh thoảng lúc buồn chán chị sẽ vào đó xem."

Giọng Du Quân Diệp càng lúc càng nhẹ nhàng: "Vậy chị nói cho em biết, chị xem cái gì trong đó?"

An Cát suy nghĩ cẩn trọng, nghiêm túc trả lời, "Xem mấy cái video mà họ chỉnh sửa, còn có fanfic?"

"Hay lắm à?"

An Cát gật đầu, trả lời, "Hay! Xem mới biết được, họ đã cắt mấy cái video của chúng ta ra rồi ghép lại thành một video hoàn chỉnh. Trước kia thì xem cảm thấy bình thường, chị cũng hay xem, xác thật là có chút mùi mẫn, không bình thường cho lắm."

Du Quân Diệp thấy An Cát sẽ tiếp tục nói về chủ đề này, liền theo chủ đề của cô ấy và tiếp tục trò chuyện, "Thế còn fanfic thì sao? Họ đã viết gì vậy?"

Dù sao thì cũng có rất nhiều thời gian.

Hai người yêu nhau chính là như thế này, chỉ là một cái đề tài nhỏ, nhưng mà cũng nói chuyện một hồi lâu, ngay cả người ít nói, ở trước mặt người yêu nói cho thoả thích.

Có lẽ trong lòng họ đều có nhau, đều để ý đến đối phương, cho nên cứ người này nói một câu người kia đáp lại một câu, cứ thế mà luyên thuyên với nhau.

Nhắc đến fanfic, An Cát khẽ cười.

"Sao thế? Buồn cười lắm sao?" Du Quân Diệp thấy An Cát cười, tâm trạng cô cũng vui theo.

"Khá buồn cười, họ viết fanfic muôn màu muôn vẻ, kiểu nào cũng có." An Cát trả lời.

"Có gần gũi với cuộc sống hàng ngày của chúng ta không?" Du Quân Diệp hỏi tiếp.

"Về cơ bản thì không gần lắm, còn viết truyện H nữa." Giọng An Cát lại nhỏ lần nữa.

"Truyện H sao, cỡ Lamborghini không? Hay tàu lượn siêu tốc?" Du Quân Diệp buồn cười trêu, "Hoá ra chị thích thế nha!"

"Vớ vẩn, chị có thích đâu, chỉ là lúc buồn chán, ngẫu nhiên xem thôi." An Cát đẩy cái trán của Du Quân Diệp, tỏ vẻ không đồng tính.

"Vậy bây giờ, chị có buồn chán không?" Du Quân Diệp hỏi đầy ẩn ý.

"Không chán, có em ở bên cạnh chị, làm sao mà chán được." An Cát bĩu môi làm nũng.

"Hay là chúng ta trình diễn một đoạn tàu lượn siêu tốc bay vút cao lên trời đi? Tân nương tử." Du Quân Diệp cọ vào trán An Cát, lắc lắc đầu, cười khẽ, giọng nói mang theo chút rung rung, cám dỗ, suy nghĩ bậy bạ.

Tim An Cát bị giọng nói cùng với hành động Du Quân Diệp trêu chọc.

"Chị đã đồng ý gả cho rồi, chẳng lẽ chúng ta không nên có một đêm động phòng hoa chúc khó quên sao?" Du Quân Diệp nghiên đầu hôn bên má An Cát, dụ dỗ.

An Cát chỉ nhìn không có trả lời, Du Quân Diệp nói tiếp, "Khán giả cả nước đã nhìn thấy chị mặc áo cưới, chứng kiện hiện trường hôn lễ của chúng ta, chẳng lẽ chị không nghĩ cho họ, và cho cả chúng ta một cái kết viên mãn sao?"

"Thân thể của em... ăn tiêu sao?" An Cát cau mày hỏi, tuy rằng rất cao hứng nhưng vẫn có chút lo lắng.

Hôm nay mới điên cuồng xong, cơ thể đã hồi phục lại rồi à?

"Em có thể nha, đây là đêm động phòng hoa chúc của chị, em làm!" Du Quân Diệp xua tan băn khoăn của An Cát.

Bản thân cô không tiêu được, nhưng mà An Cát có thể tiêu.

Nghe Du Quân Diệp nói xong, cả người An Cát nóng lên, mặt cũng đỏ hơn.

Lúc sáng sớm An Cát còn oán trách, sau khi hai người hoà hảo người này còn không chạm vào cô, cũng không cho cô chạm lại, lúc này chưa đến một ngày, giờ tất cả phải đến một lần sao?

Không thể phủ nhận, đúng là rất muốn, rất muốn được Du Quân Diệp yêu thương, rất nhớ sự ôn nhu của người này.

Nhìn đôi má ửng hồng cùng vẻ ngoài vừa thẹn thùng vừa đáng yêu của An Cát, Du Quân Diệp càng bị lay động đến xương cốt.

Cô vô thức di chuyển đến môi An Cát, nhẹ nhàng hôn nó, nâng niu và thận trọng.

"Chúng ta vào phòng ngủ được không?" Dưới cái say tình, An Cát vẫn còn chút lý trí, nhẹ nhàng nói.

Du Quân Diệp mỉm cười, nhớ đến chiếc ghế sofa và cái chăn còn nằm đó chưa kịp xử lý.

"Em bế chị, được không?" An Cát làm nũng thì thầm vào tai Du Quân Diệp.

"Em sợ đánh rơi chị." Du Quân Diệp trả lời khi cô hôn lên môi An Cát.

"Bế không được thì cứ nói thẳng ra, em không có đọc tiểu thuyết sao, đàn ông bế lão bà thì không nói, nhưng mà phụ nữ bế lão bà cũng như ôm cục bông mà thôi. Đã nói bế thì bế đi mà." An Cát áp cái trán vào trán Du Quân Diệp, vừa thở vừa nói.

"Nhưng mà chúng ta không có ở trong tiểu thuyết, lỡ đâu đánh rơi người già chân yếu tay mềm, thì phải làm sao bây giờ?" Du Quân Diệp cũng thở gấp nói.

"Em giảo biện!" An Cát buồn cười cọ cọ vào mặt Du Quân Diệp, hai tay vòng qua eo Du Quân Diệp, giọng nói trầm và khàn.

Khóe mắt và lông mày của Du Quân Diệp hiện lên ý cười, cô nhấc tay kéo An Cát lên, hai người ôm chặt lấy nhau, từng bước đi về phòng ngủ.

Vừa vào đến phòng ngủ, Du Quân Diệp đã siết chặt vòng tay, An Cát ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Du Quân Diệp với sự mong đợi, khao khát và yêu thương sâu sắc.

Du Quân Diệp ngay lập tức bị ánh mắt của An Cát làm tan chảy.

Cô cúi đầu và áp lên môi An Cát, từ một nụ hôn cạn thành một nụ hôn sâu.

Cả hai loạng choạng bước lên giường lớn, chân tay vướng víu.

An Cát nằm ngửa trên giường lớn, đầu hãm sâu vào gối, hai tay vô thức thả lỏng trên giường, không bao lâu sau, ngón tay cuộn lại nắm chặt lấy ga trải giường, cho đến khi ga trải giường xoắn lại....

"Du..." An Cát vô thức gọi.

"Ừm!" Giọng nói như bị nghẹn của Du Quân Diệp vang lên.

"Du..." An Cát đầu óc choáng váng, trong miệng chỉ còn lại có một nốt nhạc đơn điệu, nghe kỹ lại có vẻ xen lẫn: "Chị yêu em..."


Ôm lấy An Cát, người trong suốt như băng tuyết và trong vắt như thủy tinh, Du Quân Diệp dường như nhận được sự khích lệ lớn hơn, mở đôi mắt đang mê ly, ngắm nhìn nhan sắc của An Cát, ngọt mà không chán, không muốn xa rời, dưới ánh sáng nhu hoà nhưng lại toả sáng.


Khắc sâu vào trái tim Du Quân Diệp, tình yêu dâng trào như thuỷ triều, không có cách nào kiểm soát ham muốn, chỉ muốn rơi vào cạm bẫy....


"Ừm ~ Lão bà."


Ngay khi từ "Lão bà" phát ra, An Cát cũng lạc lối trong cơn say tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK