Trong phòng khách sạn yên tĩnh, An Cát yên lặng ngồi trên sô pha một mình nhớ lại những ký ức đã qua, từ lần đầu tiên vào đoàn làm phim đến lần đầu tiên ôm hôn tình cảm, khoé miệng cô cong lên càng lúc càng sâu.
Cuộc đời này sẽ đẹp biết bao nhiêu nếu vẫn như ngày đầu tiên gặp nhau.
Mười hai năm, một chu kỳ.
An Cát cũng đã hơn bốn mươi tuổi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ yêu một người, trên đời không có gì đáng giá để theo đuổi và khao khát bằng một vòng tay mảnh mai.
Cô không phủ nhận, lúc chưa biết tình yêu là gì, thì cũng cảm thấy nó cũng chỉ là một vấn đề, thế giới rộng lớn thế này tại sao lại có người yêu nhau đau từng khúc ruột khúc gan, yêu muốn chết đi sống lại, có cần phải làm lố thế không?
Có phải mặt trời không đủ nắng? Hay là cuộc sống chưa đủ vội vàng? Còn phải tự chuốc thêm phiền phức cho mình.
Nhưng một khi đã nếm rồi, thì nó như khắc sâu vào xương tuỷ, và rồi sẽ nghiện. Yêu một người nó không có lý do, như thể vận may kéo tới ồ ạt, không biết lúc nào sẽ làm cho người tha thua thảm bại, nhưng rồi lại không đành buông tay.
Cô nhìn chiếc điện thoại nằm lặng lẽ bên tay mình, trên giao diện màn hình khóa hiện lên vài câu nói mà cô luôn tâm đắc: Tình yêu là một đề bài khó, khiến người ta chói mắt say mê, có thể quên đi nỗi đau, nhưng mà lại không thể quên được em, em chưa bao giờ rời đi, em vẫn luôn ở trong trái tim tôi.
Đây chính là nỗi lòng của cô, sau khi chia tay Du Quân Diệp cách đây ba năm.
Hai ngày nay ở trên trường quay Gala mùa xuân, gặp được cô ấy, cô ấy ngày càng gầy, cũng không còn nói nhiều như xưa, cũng không còn tinh nghịch nữa.
Ngay cả khi hai người gặp nhau riêng vào tối qua, Du Quân Diệp cũng không nhiệt tình như khi cô ấy thể hiện trong chương trình.
Tim An Cát rất đau, từ tối qua đến giờ đau đến mức cả đêm không ngủ được chỉ đành ngồi trên ghế sô pha.
Có không muốn nghĩ cũng không được, nhưng cảnh tượng tối hôm qua vẫn hiện lên trong đầu cô.
Bên kia cánh cửa rộng mở, hai người từ xa nhìn nhau, như thể ngăn cách bởi Sở Hà Hán Giới, càng giống như bị ngăn cách bởi một dải Ngân Hà, không biết nên mở miệng nói gì.
Nói em khoẻ không? Nói, em vào đi, chị chờ em rất lâu rồi sao? Nói rằng chị nhớ em rất nhiều, vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn vậy...
An Cát không tìm được từ thích hợp để phá vỡ sự im lặng, nhưng Du Quân Diệp đã lên tiếng trước: "Chào! Đã lâu không gặp!"
Có lẽ cái tên oan gia trước mặt này đã quá hiểu cô, cho dù hai người đơn độc gặp nhau, cũng sẽ không muốn làm cho cô xấu hổ, cho nên lên tiếng để phá vỡ sự trầm mặc. Còn bản thân cô ăn nói vụng về, bao năm rồi cũng không sửa được, ở trước mặt đám đông hay giới truyền thông vẫn sẽ luôn lo lắng còn nói lắp nữa, thậm chí nói năng lộn xộn. Chỉ cần có cô ấy ở đó, chỉ cần phối hợp đưa đẩy, cô ấy cũng sẽ dắt cô qua hàng rào một cách dễ dàng.
Những lời mở đầu của Du Quân Diệp rất cổ hủ, nhưng nó đã làm ấm trái tim An Cát.
Trong một lúc, An Cát bĩu môi một cách vô thức, người này lại nói bậy, rõ ràng vừa mới ghi hình xong chương trình, mới mấy tiếng không gặp mà thôi.
Nhưng mà nghĩ lại, đối với hai người bọn họ, không phải là đã mấy năm không gặp nhau sao?
"Muốn đứng ở cửa suốt à?" An Cát nhìn chằm chằm vào mắt Du Quân Diệp và khẽ trêu chọc.
"Chẳng phải chị đứng chắn ở cửa sao?" Du Quân Diệp cười khúc khích.
Cô ấy cư nhiên mỉm cười với cô.
Trái tim bối rối và lo lắng của An Cát bình tĩnh lại một chút, cô muốn nói: "Nếu chị đứng chắn ở cửa, em sẽ không có cách để vào à? Trước kia, khi chị đứng chắn ở cửa, chẳng phải em trực tiếp ôm lấy chị kéo vào bên trong sao, bây giờ cũng có thể...."
Cuối cùng cô cũng không nói ra được, những lời này bây giờ thật sự không thích hợp với bọn họ.
An Cát không nói nhiều, tránh sang một bên, nghiêng người dựa vào cửa.
"Bây giờ có thể chưa?" An Cát để cố gắng cười sao cho tự nhiên nhất, như thể họ chưa từng xa cách, và chưa bao giờ trống vắng suốt ba năm.
Du Quân Diệp cười híp mắt, nhấc chân bước vào, bài trí trong phòng cũng giống như phòng của cô nhưng ngăn nắp hơn một chút, không giống như cô hay vứt đồ lung tung.
Trước đây, khi ở nhà riêng của họ, cô luôn bị An Cát quở trách, đừng đặt cái này, đừng đặt cái kia, cô thực nhớ những ngày bị cằn nhằn, nhưng nó đã là chuyện rất xa xôi.
Hơi thể quen thuộc, bầu không khí xa lạ.
"Có lạnh không?" An Cát đi đến chỗ bình nước đã đun sôi, vừa rót nước vừa hỏi.
"Còn được." Ngắn gọn và mạnh mẽ.
"Uống chút nước nóng đi cho ấm người." An Cát cầm ly nước đưa qua.
"Ở đây không ấm bằng Long Thành. Em ở bên ngoài lâu như vậy, nên cẩn thận hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể."
Du Quân Diệp nhìn An Cát với đôi mắt sáng ngời, mùi vị quen thuộc, tiếng "mè nheo" quen thuộc.
"Cảm ơn!" Du Quân Diệp nói một cách chân thành, đưa tay cầm lấy cái ly.
Từ "cảm ơn" khiến An Cát giật mình đứng tại chỗ, có cần phải làm ra vẻ khách sáo thế không. Ngay lập tức, cô khẽ lắc đầu chế giễu bản thân, tạo thành cục diện như vậy có thể trách ai bây giờ?
"Khi nào thì em trở về Long Thành?" An Cát lặng lẽ hít một hơi thật sâu, gạt những thứ phiền nhiễu khác sang một bên, tập trung nói chuyện với người trước mặt. Cô muốn thử một chút, liệu hai người còn khả năng không? Liệu cô có còn cơ hội để bù đắp những tổn thương tâm lý mà cô đã gây ra cho Du Quân Diệp không?
"Ngày mốt!" Du Quân Diệp liếc nhìn An Cát.
"Ngày mốt?" An Cát ngạc nhiên hỏi, "Sáng mai 9 giờ, bắt đầu ghi hình một lát không phải đã xong hết rồi sao?"
"Ừm! Tôi... có việc khác phải làm." Du Quân Diệp liếc nhìn An Cát và ngập ngừng nói.
An Cát nhìn Du Quân Diệp nghi ngờ không hỏi thêm, nếu cô ấy không muốn nói thì chắc là chuyện cá nhân.
Hơn nữa, với tình hình hiện tại của hai người thì không cần phải nói cho cô biết, An Cát chua xót nghĩ.
Hai người đều không nói nữa, bầu không khí nhất thời có chút lạnh lẽo và kỳ quái, nhưng dường như cả hai đều không quen với cảm giác này.
"Em......"
"Tôi......"
Bọn họ đồng thời mở miệng, đồng thời ngậm miệng lại vô cùng thâm thúy nhìn nhau, cảnh tượng quen thuộc, rồi lại đồng loạt mở miệng.
"Em trước."
"Chị trước."
Lại nói cùng lúc.
Cả hai người họ không thể chịu đựng được cuối cùng bật cười.
"Tôi nhìn thấy tơ máu trong mắt chị, đi ngủ sớm đi, ngày mai vẫn còn một đoạn talk show phải ghi hình nữa." Du Quân Diệp không cười nữa, cô nghiêm túc nói.
An Cát sững sờ, có chút khó chịu, Du Quân Diệp phá lệ, không nhường cô nói trước, chút lo lắng trong lòng cũng vơi bớt.
Thấy Du Quân Diệp không nói nữa, không biết lời nói của cô ấy có coi như là đang quan tâm cô không, thế mà tim An Cát lại đau.
Trong lòng cô gào thét, bây giờ không phải là trong mơ, người đó đang ở ngay trước mặt, dũng cảm mà ôm cô ấy vào lòng.
Nhớ đến lần đầu tiên cô chủ động ôm Du Quân Diệp, An Cát siết chặt ngón tay cô cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, lúc trước cô có thể ôm cô ấy không chút do dự, nhưng bây giờ cô lại không ngừng lùi bước, thậm chí còn không có can đảm nhấc chân đi đến bên cạnh cô ấy.
Cô cau mày, nội tâm vẫn đang giao chiến với nhau.
Du Quân Diệp nhìn An Cát lông mày đột nhiên nhăn lại, lông mày cô cũng nhăn lại theo, cô ấy làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái? Hay là có việc không thể mở miệng được?
"Muộn rồi, tôi đi trước, chị..." Du Quân Diệp chưa kịp nói xong, một bóng người đã lao tới.
Thấy hoa mắt, Du Quân Diệp liền ngửi được mùi hương quen thuộc, còn cơ thể không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Cảm giác mềm mại vẫn như xưa.
Du Quân Diệp như bị đông cứng tại chỗ, không thể cử động, trong đầu nhất thời trống rỗng, cô ấy đang làm gì vậy? Cô ấy có biết mình đang làm gì không?
Giống như trên sân khấu của Gala Lễ hội mùa xuân được ghi lại cách đây vài giờ, khi người dẫn chương trình nói rằng bọn họ là một đôi trời sinh, thế mà An Cát lại dám đứng bên cạnh cô và giơ tay lên để khoác tay cô. Đó là tiết mục Gala mùa xuân đó, còn trước mặt công chúng, cô ấy đang muốn biểu hiện gì đây, cô ấy không biết sao? Hay là cô ấy cố tình làm như thế?
Du Quân Diệp không đưa tay lên ôm lại như mọi khi, hai tay buông thõng hai bên cứng ngắc, cảm nhận được hơi thở gấp gáp và nhịp tim của An Cát.
Tư thế này được duy trì khá lâu, cho đến khi An Cát chủ động buông tay, nhìn người trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, Du Quân Diệp bỏ chạy, cô thật sự không biết nên đối phó với sự "thay đổi" đột ngột này như thế nào.
Các cô không phải đã chia tay rồi sao? Là An Cát đề nghị trước mà.
Các cô đã ba năm rồi không gặp nhau.
Bây giờ... cô thực sự không hiểu, cô sợ đó chỉ là một giấc mơ, sợ hãi đối mặt với đối phương rồi nhận lại một câu nhẹ nhàng, "Hay là chúng ta thôi đi", sau đó để lại cô trong cơn tình nồng nhiệt rồi đọng lại chỉ còn lại nỗi đau khắc sâu vào tim.
Căn phòng im ắng như thể không khí ngưng tụ lại.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng của trợ lý Cố Hiểu Phi, "Chị An, chị dậy chưa?"
An Cát hoàn hồn, quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đã sáng, chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên.
7 giờ sáng, suốt đêm đêm dài miên mang.
Cô đứng dậy, cử động thân thể đau nhức, mở cửa, liếc mắt nhìn đối diện, cửa đóng chặt, không biết đã dậy chưa?
"Chị không ngủ à? Hay là dậy sớm?" Vừa mới vào cửa đã thấy chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, tựa như chưa động đậy.
"Thu dọn hành lý, ghi hình xong chúng ta đi về." An Cát không trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Phi, mà nói lịch trình.
Cố Hiểu Phi nghi ngờ nhìn An Cát, mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì, sếp của cô đôi khi rất tuỳ hứng và cứng đầu, những việc mà cô ấy quyết định hiếm khi thay đổi, trừ khi có biến.
"Ghi hình lúc chín giờ, phải không?" An Cát hỏi.
"Vâng." Cố Hiểu Phi đáp trong khi thu dọn hành lý.
"Còn đủ thời gian để ăn sáng." An Cát trầm ngâm nói.
Cô tắm nhanh một cái, quen cửa quen nẻo trang điểm thật xinh đẹp, chuẩn bị gõ cửa đối diện.
Không cần biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hôm nay là một ngày mới, bọn họ sẽ cùng nhau ghi hình.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng của mình, cánh cửa đối diện cũng mở ra, Ngải Lâm và Du Quân Diệp nói rồi tươi cười đứng ở cửa.
Đôi mắt nhướng lên, ánh mắt giao nhau.
"Chị An Cát, chào buổi sáng!" Ngải Lâm nhanh chóng liếc nhìn hai người họ và chào.
"Chào buổi sáng." An Cát mỉm cười gật đầu với phía đối diện, nhỏ giọng đáp lại, ánh mắt chìm xuống.
Tác giả có chuyện muốn nói: . truyện đam mỹ
Diệp Tử: Vừa trở lại hiện thực, bắt đầu hành hạ thật là khổ sở.
An Cát: Chị muốn một vòng tay mềm mại, chị muốn một nụ hôn, chị còn muốn cái kia...
Diệp Tử: Ngoan, đôi ta đánh tác giả đi.
Tia chớp: bỏ chạy...